- Nghe nói mấy ngày trước Quốc công lão gia đấu giá ở Cổ Dực Trai thắng một tấm bản hoạ* của Đông Doanh, có thể mạn phép để hoàng thượng cùng chúng ta ở đây được chiêm ngưỡng không?
Ai ai cũng biết Quốc công lão gia yêu nhất là sưu tầm cổ vật, hiện tại nghe vương gia hỏi đến đương nhiên là cực kỳ vui vẻ hận không thể khoe ra hết đống bảo vật cả đời lão dày công tích cóp. Ông ta cười tít mắt vuốt chòm râu dài rồi đứng dậy làm thế mời.
- Vương gia thật biết thưởng thức, chỉ là bản hoạ này có chút lớn, hoàng thượng và chư vị không chê thì đi cùng lão hủ đến thư phòng phía Tây xem. Bên trong đều là cổ vật mà lão trân quý nhất.
Thấy quốc công gia đã vào tròng Dương Hạo Hiên liền vui vẻ dắt tay Trác Thụy đi theo Quốc công cùng hoàng thượng, phía sau họ còn có các quan viên khác. Cả đoàn người kéo nhau đến Tây viện xem cổ vật. Mà đây vốn nằm trong kế hoạch của Hạo Hiên, bởi mật thất mà Tề Cương đang giam lỏng đại trưởng lão Ô Mông chính là ở gần đấy.
***
Ngục giam phủ Quốc công.
Bối Cát A Lộc và Tề Cương sở dĩ vội vàng rời khỏi Dạ yến đi qua đây vì hạ nhân thông báo người bên trong đó muốn nói chuyện quan trọng.
Bối Cát A Lộc đắc ý nhếch môi cười lạnh, trong lòng y thầm đoán, có lẽ lão già kia chứng kiến cực hình thảm khốc của đám trưởng lão trước khi chết. Lại thêm lời mình đe doạ sẽ không để người nhà lão sống yên, rốt cuộc đã phải khai ra nơi cất giấu tàng bảo đồ của Ô Mông Tộc.
Vốn dĩ Bối Cát A Lộc cũng không biết đến sự tồn tại của kho báu này. Chính vào hôm y xuống tay giết cha xong thì tình cờ lục tìm được thư từ trước đó. Trong đó có một phong thư nhắc đến chuyện tàng bảo đồ của Ô Mông Tộc do các trưởng lão chia nhau nắm giữ. Hiện tại Bối Cát A Lộc vừa hứa hẹn với Tề Cương việc sẽ thống nhất lại Ô Mông để hỗ trợ hắn cướp ngôi vua vừa hứa sẽ dâng cho hắn một nửa bảo tàng. Tình nguyện làm vương dưới trướng.
Tề Cương vốn tham lam lại không phục đế vương hiện tại là một tên nhu nhược ẻo lả không có tài cán gì. Trần Trường Ân lên ngôi đã năm năm, y chẳng làm nên công trạng gì còn không làm cho Tề hoàng hậu mang thai. Cả hậu cung cũng không có phi tần nào hoài thai long chủng. Tuy nói ra bên ngoài bệ hạ còn trẻ khoẻ, ngày đêm lo việc triều chính chưa tính đến chuyện khai chi tán diệp nhưng ai cũng mơ hồ đoán, đế vương có lẽ là không thể được. Chuyện này khiến Tề Cương suy nghĩ trời cao cũng có ý độ cho nhà họ Tề hắn lật đổ đế vương, tự mình ngồi lên ngai cửu ngũ.
Cả hai tên xông xáo bước vào hầm ngục bên dưới nơi giam giữ đại trưởng lão. Nhìn bên ngoài ông ta đã không khác gì cái xác khô quắt queo nằm trong góc. Lính canh mở khoá cửa ngục thô nặng để cả hai tiến vào bên trong. Tề Cương vừa hít một hơi đã chán ghét nôn khan, vội vàng rút khăn tay ra che miệng đứng một bên. Chỉ có Bối Cát A Lộc là tự mình ngồi xổm xuống bên cạnh ông lão sắp chết, không chút phòng bị cất tiếng hỏi:
- Nghe nói đại trưởng lão có việc muốn tìm ta?
- Khụ... khụ... khụ... ngươi ghé lại gần đây một chút...
Đại trưởng lão ôm chặt lấy ngực ho một tràng dài, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Bối Cát A Lộc ghé tai lại gần ông. Đại trưởng lão thều thào dùng tay che lại nói:
- Tàng bảo đồ ở... Xuống địa ngục lão nói cho ngươi biết!
Dứt lời Bối Cát A Lộc thấy bên ngực y chợt đau nhói, ngay cả Tề Cương và lính canh đang dỏng tai đứng nghe cũng mất một lúc mới phản ứng lại chạy tới đẩy mạnh ông lão ra. Trước ngực Bối Cát A Lộc đã cắm ngập con dao găm do đại trưởng lão dùng hết sức bình sinh đâm vào.
- Lão già chết tiệt!!! Ngươi muốn chết sao???
Tề Cương rống giận đỏ mắt nhìn sang, phát hiện đại trưởng lão sớm đã cắn thuốc độc toi đời. Thất khiếu đều chảy máu ròng ròng, hai mắt còn mở trừng trừng nhìn bọn chúng, nở nụ cười quỷ dị.
- Khốn kiếp!!! Không phải ta đã bảo các ngươi canh chừng cẩn thận rồi sao? Là kẻ nào đem dao tới cho lão???
- Đại công tử bớt giận! Chúng tiểu nhân thật đáng tội chết! Bình An Vương bị thương rồi phải mau cứu chữa!!!
- Việc này còn cần các ngươi nhắc? Mau tránh đường, đợi Bình An Vương chữa trị xong gia sẽ quay lại tính sổ các ngươi!
Tề Cương nghiến răng cùng thị vệ dìu theo Bối Cát A Lộc đạp cửa lao đi ra, trong đầu không ngừng nghĩ là kẻ nào, kẻ nào phát hiện ra kế hoạch của bọn chúng, còn dùng lão già kia để ra đòn chí mạng.
Chỉ có điều khi bọn chúng vừa tiến ra khỏi cửa mật thất đã nghe thấy một giọng nói làm Tề Cương hoảng sợ đến run chân.
- A? Tề đại công tử cùng Bình An Vương sao lại đi ra từ đấy? Y bị thương rồi??? Người đâu!!! Có thích khách!!!
Tề Cương không ngờ được mình vừa dìu Bối Cát A Lộc bước ra khỏi mật thất lại bắt gặp cảnh Đức Vương cùng Trần thái y dan dan díu díu bên núi giả. Nghe thấy Dương Hạo Hiên lớn giọng kêu, cùng lúc hộ vệ của Đức Vương và ngự lâm quân của hoàng thượng lập tức xông tới đây bao vây lấy bọn họ. Một lúc sau Hoàng thượng và các quan viên cũng tới đây, nhìn thấy một màn này liền nghi hoặc hỏi.
- Tại sao khanh và Bình An Vương lại đi ra từ đấy? Y như thế nào đang yên đang lành lại bị thương?
Thì ra ban nãy trong lúc mọi người ở trong thư phòng Tây viện tấm tắc thưởng tranh, lại cùng lão quốc công bình phẩm cổ vật thì Vương gia nói hắn muốn đi nhà xí. Sau đó kéo tuột nam tử bên mình đi ra ngoài, chưa được bao lâu thì bọn họ nghe thấy tiếng quát lớn của Đức Vương, tới đây lại chứng kiến Tề Cương dìu Bối Cát A Lộc trọng thương đi ra từ mật thất. Ngự lâm quân và hộ vệ bên người Đức Vương đang bao vây chặt kín nơi này.
- Truyền thái y đến xem cho Bình An Vương! Lục soát nơi này, tất cả những người còn lại đem về Hình Bộ điều tra!
Hoàng thượng đã ra lệnh, tất cả đều răm rắp nghe theo, Tề Cương lập tức nhũn chân cảm thấy xong rồi. Hắn lén lút giam giữ đại trưởng lão ở trong phủ chính là đại tội. Bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho hắn. Tên Đức Vương đáng chết, lão già đáng chết... Tại sao mọi thứ lại trùng hợp như vậy?
Trong nháy mắt Tề Cương hiểu ra, mình hẳn đã bị người ta chơi rồi.