Bấy giờ xe ngựa của Đức Vương phủ cũng đã đến, ngoài hoàng đế và hoàng hậu, Đức Vương cũng là nhân vật lớn đến nơi này. Đại đích tử phủ quốc công, anh trai của hoàng hậu - Tề Cương cũng không dám chậm trễ mà đi ra nghênh đón khách quý.
Hôm nay Dương Hạo Hiên khoác trên mình áo choàng ngoài có cổ lông chồn xám, bên trong mặc y phục dày, phần thắt lưng bản rộng in hoa văn chim hạc bay lượn, bên dưới tà áo là nền thủy mặc hắc bạch đan xen. Hắn vừa bước xuống xe đã có bao nhiêu con mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị cũng có e sợ đủ cả.
Bình thường đi dự yến tiệc hay chơi bời Đức Vương vẫn luôn dắt theo nam sủng, thiên hạ nhìn đã thành quen. Ấy vậy mà hôm nay hắn dắt theo một người nọ, thái độ lại cực kỳ chăm sóc, tự mình xuống xe ngựa trước, lại cầm tay người trên xe dìu xuống. Rất nhanh hướng những ánh mắt tò mò đều nhìn qua đây, muốn xem trong xe là đại nhân vật nào.
Người bên trong bước xuống là nam tử, trên mặt lại có mạng che. Tuy chỉ lộ ra song đồng trong trẻo cùng cặp chân mày sắc sảo cũng khiến người ta liên tưởng đến câu nói mỹ nhân mi mục như hoạ. Người này trên thân cũng chỉ vận một bộ bạch y, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng cổ lông hồ ly điểm trắng xám, trước ngực đeo dây chuyền tua đỏ, bên hông cài ngọc bội màu đen.
Hắc bạch sánh bước bên nhau, trầm ổn đối thanh cao, tổng thể tao nhã mà cực kỳ nổi bật.
- Hân hạnh đón tiếp vương gia đại giá quang lâm dự tiệc mừng thọ của lão nhân gia, vị đại nhân bên cạnh đây là...?
Tề Cương bước ra chào đón bọn họ, nửa câu lại có chút ngập ngừng nhìn sang bạch y công tử, có chút không biết nên xưng hô thế nào cho phải. Nếu là nam sủng trước kia thì dễ, chỉ cần nói là "vương gia cùng công tử", nhưng mà người bên cạnh này lại cho hắn cảm giác không đơn giản như vậy.
- Đây là bằng hữu của ta, Trần đại nhân ở Thái Y Cục, trên chiến trường từng cứu mạng ta, hôm nay ta mạo muội dắt y đi cùng được chứ?
- Thì ra là Trần đại nhân, thứ lỗi cho tại hạ sơ suất, mời hai vị tiến vào trong dùng tiệc.
Tề Cương nghe nói là người ở Thái Y Cục cũng khách sáo mời vào, tuy hắn không nhớ ra có thái y nào thần bí như vậy, nhưng vương gia đã nói liền như thế đi. Trong lòng lại cảm thán thái y trẻ tuổi này cũng thật xui xẻo, tám phần là bị tên đoạn tụ chi phích này xem trọng, bám riết không tha.
Bên này Hạo Hiên đã sớm dắt tay mang ca ca của hắn tiến vào bên trong quốc công phủ. Trác Thụy chậm rãi đi bên cạnh, y dõi mắt nhìn khắp cảnh quan mỗi nơi đi qua. Trong ký ức mờ nhạt, nơi này có lẽ còn xây dựng xa hoa hơn cả cung Kim Thái của thái hậu năm xưa. Phủ Đức Vương của Hạo Hiên tuy cũng to đẹp, nhưng bày trí bên trong đều đã lâu năm, đem lại cho người ta cảm giác thâm trầm cổ kính.
Quốc công phủ thì khác, trên đường đi không thiếu đồ vật trang trí xa hoa, hoa thơm cỏ lạ thường xuyên được trồng mới. Ngay cả sỏi cuội dưới suối giả cũng lấp lánh lẫn vài viên ngọc quý, đường đi cũng cố tình lát bằng bảo thạch. Mỗi bước chân mơ hồ còn dính vụn đá giàu sang.
- Quốc công phủ rất được hoàng đế ân sủng, mỗi năm bổng lộc ban thưởng đều không ít...
Như giải đáp trí tò mò của Trác Thụy, Hạo Hiên ghé gần bên tai y thì thầm, tựa như đôi chim câu đang tâm tình, tay nắm tay đi trong vườn bảo vật.
- Như vậy cũng quá xa hoa đi... Vương phủ nhà đệ dường như không bằng được như thế...
- Xác thực là không bằng - Hạo Hiên trầm ngâm một chút, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay y trêu đùa - Nhưng tài sản của ta vẫn đủ để nuôi ca ca cả đời, cùng huynh du sơn ngoạn thủy, tiêu mãi không hết.
- Ai cần đệ nuôi... - liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạo Hiên, Trác Thụy cũng bị hắn chọc cho bật cười. Trong lòng thật ra cũng xúc động, luôn có cảm giác Hạo Hiên của y thật tốt... Một nam nhân tốt như vậy... Số mệnh quả nhiên biết trêu đùa.
Hai người cứ vậy vừa đi vừa trò chuyện cuối cùng đã đến sảnh tiệc. Một số quan đại thần nhận ra Đức Vương cũng tới chào hỏi, lại hỏi qua Trác Thụy, giới thiệu một hồi mọi người cũng được sắp xếp chỗ ngồi. Hạo Hiên vừa dắt tay y đến bàn cánh tả phía trên, dưới vị trí chủ toạ thì gặp Bối Cát A Lộc cũng đang đi đến.
- Đã lâu không gặp, Đức Vương có tốt không?
- Ta tốt lắm, đại công tử cũng tốt chứ?
Thấy người không thích cố tình chặn đường hỏi thăm, Hạo Hiên vẫn đáp lễ. Mặc dù chưa được chính thức phong vương, nhưng chức vị từ miệng thiên tử đã nói ra. Bách quan ai ai cũng phải công nhận Bình An Đại Vương, chỉ duy có Hạo Hiên vẫn dùng danh xưng "đại công tử" này gọi y. Bối Cát A Lộc tuy biết ý tứ này cũng không thay đổi sắc mặt, cười nhạt đáp lời.
- Vẫn tốt, mong tiệc sắc phong của ta Đức Vương cũng đến dự.
- Ta mỏi mắt chờ mong.
Ngữ khí hai bên khách sáo nhẹ nhàng, trong lòng lại sớm giương cung bạt kiếm. Người tới ta nghênh, cuối cùng bị tiếng hô "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá đáo...!!!" của công công cắt ngang. Cả sảnh tiệc cùng nhau quỳ xuống nghênh giá tới.
- Chúng thần tham kiến hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an...!!!
Trước mắt quần thần, hoàng thượng dắt tay hoàng hậu tiến vào sảnh, diễn cảnh phu thê ân ái. Ngay cả vị Quốc công già lọm khọm đang quỳ lén nhìn lên, trông thấy cảnh này cũng hài lòng đến nỗi mặt già nở hoa.
Hoàng thượng hoàng hậu đều đã toạ vị, tiếp đến là quốc công, Hạo Hiên cùng Trác Thụy ngồi bên cánh trái. Đối diện cánh phải là Bối Cát A Lộc cùng Tề Cương. Bên dưới là các đại thần, bọn họ bắt đầu chúc tụng dâng quà lên lão quốc công. Bảo vật dâng lên đều khiến người ta loá mắt, giá trị liên thành. Nhìn bên ngoài quả là cảnh tượng người thường không dám mơ ước. Hiện tại nếu Tề quốc công có vui mừng quá độ mà lăn ra chết cũng sẽ nằm trong quan tài móm mém cười vui không khép được miệng.
Hoàng thượng bình thường cũng không hay so đo tính toán với quốc công phủ. Hiện tại nhìn các đại thần dâng lễ mừng thọ trong phủ Quốc công so với lễ mừng thọ của Thái hậu hình như còn có phần nhỉnh hơn cả. Trong lòng âm thầm khó chịu nhưng ngoài mặt y cũng chẳng tỏ vẻ gì. Tiếp tục giả dối phất tay lệnh cho công công đem quà mừng tới. Sau đó gật đầu nhận cảm tạ của cả nhà Tề Quốc công còn ra vẻ hiếu thuận tiến tới đỡ lão lên. Hoàn toàn không để người khác nhìn ra lòng chán ghét bất thường đang nhen nhóm.
Tiệc vui được nửa tuần, chợt có hạ nhân đến cạnh Tề Cương cùng Bối Cát A Lộc nói gì đó. Hạo Hiên vờ lơ đễnh không để ý mà cùng Trác Thụy xem ca vũ. Đợi đến khi hai tên cùng nhau rời đi mới cười cười nâng chén rượu nhấp môi, đoạn nhéo nhéo tay ca ca nhắc nhở.
- Chuẩn bị có kịch vui rồi, ca ca nhớ luôn theo sát ta...