Bình thường do Hạo Hiên trốn nhà đã thành quen nên nói là náo loạn, trái lại mọi người đều náo loạn trong bình tĩnh. Tuy vậy Vương quản gia cũng rất lo lắng, ông vội vã tiến tới đón đại thiếu gia được người ta đưa về, còn nồng nhiệt mời hai thầy trò vào uống chút trà. Trông thấy sắc trời đã tối Dược Lão bèn khôn khéo từ chối.
Trước khi rời đi Hạo Hiên còn kịp kéo ống tay áo của Trác Thụy, đoạn ra hiệu cho y cúi xuống mới đủ để cậu bé kiễng cao chân, hưng phấn thì thầm bên tai:
- Chiều mai học xong đệ sẽ đến quán trọ tìm ca ca đi chơi được không? Mười ngày sau trong thành có hội hoa đăng, đệ dẫn huynh đi xem!
- Được, ta đợi đệ.
Hai người vui vẻ chia tay nhau, chiếc xe ngựa quay đầu lọc cọc hướng về phía quán trọ. Trác Thụy mở rèm xe nhìn về phía sau, phát hiện Hạo Hiên vẫn đang vui vẻ vẫy tay chào y mãi.
Không khí bên trong xe vắng đi một đứa trẻ, Trác Thụy thấy bên người có chút thiếu thiếu. Tiếng vó ngựa đạp cát sỏi bên dưới cùng ván xe ngựa cọt kẹt xung quanh dường như trở nên rõ ràng hơn. Hai thầy trò y lại tiếp tục tâm tình. Dược Lão ban nãy hỏi sinh thần bát tự của Hạo Hiên xong liền nhẩm tính. Ở trước mặt đứa trẻ không tiện một lời nói hết, chỉ lúc này ông mới kể cho đệ tử của mình nghe.
- Cậu bé này có mệnh Cô Thần, lại nằm ở cung Phu Thê, e rằng về sau khó gặp nhân duyên, vợ chồng xung khắc, nếu hợp thì dễ về sau không có con cái nối dõi. Hơn nữa tương lai thành danh, công cao lấn chủ, có thể bị người trên hãm hại. Sợ sống không thọ được quá ba mươi.
Trác Thụy nghe xong thực không đành lòng, nắm chặt tay hỏi sư phụ.
- Sư phụ liệu có cách nào hoá giải cho đệ ấy không?
- Vi sư có biết xem mệnh số, đáng tiếc lại không thông việc cải mệnh, nói sao cũng là trái với ý trời. Nếu tương lai cậu ấy tìm được người hợp mệnh cách bảo hộ, có thể sẽ tránh được kiếp nạn diệt thân.
Nói xong cả hai người đều lâm vào trầm tư. Bầu trời lúc này cũng đã sẩm tối, ánh nắng đều rút hết vào trong mây. Dương phủ uy nghiêm đằng xa cũng đã treo đèn sáng rực.
Là gia tộc khai quốc công thần nên các đời chủ tử quanh năm đều trấn giữ nơi biên ải giữ gìn quốc gia hưng thịnh. Lời đồn đại nói rằng, các đời tướng quân của Dương gia chưa từng có vị nào thọ quá ba mươi tuổi...
...
Sau khi trở về quán trọ nghỉ ngơi một đêm, trời còn mờ sáng, sư phụ đã đánh thức Trác Thụy.
Hai thầy trò không kịp ăn điểm tâm đã vội vã thay đồ, xách theo hòm thuốc rồi lên một chiếc xe ngựa khá sang trọng.
Người đến đón họ là Vạn công công, thái giám tâm phúc bên cạnh thái hậu nương nương. Lần này thầy trò Dược Lão đến kinh thành cũng là để chẩn bệnh cho người.
Xe ngựa chạy thẳng vào cung cấm, đi một đoạn xa mới dừng lại. Vạn công công dẫn hai thầy trò xuống xe, cùng đám thị vệ hộ tống phía sau đi qua hết đường lớn ngõ nhỏ bên trong hoàng cung rộng lớn. Đi tới hành lang có mái che, có cột lớn sơn đỏ, bao quanh những hoa viên bày trí tiểu cảnh tinh xảo. Có hòn non bộ, có cầu son bắc ngang suối nhỏ cùng muôn ngàn hoa thơm cỏ lạ còn ngậm sương. Trác Thụy vừa đi theo sư phụ vừa len lén ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp tựa tiên cảnh hồi lâu mới tới được cung Kim Thái - Nơi ở của thái hậu nương nương.
Đương kim thánh thượng vốn là một người con có hiếu, nơi thái hậu ở lại càng dụng tâm. Cung Kim Thái được hoàng đế cho xây dựng bằng những vật liệu quý giá nhất, mái lợp ngói lưu ly, rường cột đều làm bằng gỗ Kim Tơ Nam Mộc, mặt sàn lát đá cẩm thạch, vào mùa đông sẽ được rải thảm lông thú. Mỗi thứ đồ bên trong cung điện đều là bảo vật đáng giá ngàn vàng, muốn có bao nhiêu xa hoa liền có bấy nhiêu.
Lúc này thái hậu cũng đã dậy, hai thầy trò rất nhanh được truyền vào bên trong. Nha hoàn và thái giám đều được lệnh lui ra ngoài, chỉ để lại Vạn công công và một nữ quan trông chừng bên ngoài rèm lụa.
- Thảo dân bái kiến thái hậu nương nương vạn phúc kim an.
Trác Thụy học theo sư phụ cung kính dập đầu hành lễ trước rèm, thái hậu lập tức cho hai thầy trò đứng dậy, ban ghế ngồi, còn hạ lệnh vén rèm lên, đoạn người ân cần hỏi thăm:
- Dược Lão đường xa vất vả rồi, đứa trẻ bên cạnh là đệ tử Trần Trác Thụy của ngươi sao?
- Bẩm thái hậu, chính là y. - Dược lão cung kính đáp rồi quay qua vỗ vai thiếu niên còn đang ngơ ngác vì thái hậu vậy mà lại chỉ đích danh tên mình- Trác Thụy, mau lên trước cho thái hậu xem con.
- Thảo dân bái kiến thái hậu nương nương.
- Được rồi, được rồi, đứa trẻ ngoan, mau lại gần cho ta xem con nào.
Trác Thụy mơ hồ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là sư phụ nói vào cung chẩn bệnh. Tại sao không mau chóng xem bệnh, lại xem mình làm gì? Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn tiến đến, lễ phép quỳ một chân trước giường thái hậu, không dám tùy tiện đứng thẳng trước mặt bà.
Nhìn rõ mặt thiếu niên rồi, thái hậu không nén nổi xúc động, bà len lén nhân lúc không ai nhìn lên liền lấy khăn lụa thấm lên khoé mắt đã đẫm lệ vì xúc động