Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Nãi Minh hiểu ra, nhưng ông ta vẫn tin là Lý Dục Thần đã hại Viên Thế Kiệt, hằm hằm trừng mắt nhìn Lý Dục Thần, sau đó sắp xếp thuộc hạ đến Đồng Khánh Đường mời Hồ Sư Ước.

Viên Thọ Sơn nhìn Lý Dục Thần nói: “Bất kể tại sao Thế Kiệt bị thương, chuyện hôm nay bắt nguồn từ cậu, cậu đã giết con trai Quốc Thành của tôi, hôm nay lại hại cháu trai Thế Kiệt của tôi bị thương ở cổng nhà họ Viên, món nợ này, chúng ta có nên tính toán không?”

Lý Dục Thần nói: “Cũng nên tính toán rồi, nếu không, hôm nay tôi cũng sẽ không đến đây”.

Viên Thọ Sơn cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu nhóc, cậu quá cuồng ngạo rồi, thực sự cho rằng cậu học võ công, thì có thể hoành hành ở Tiền Đường? Đừng nói cậu, kể cả tông sư, cũng tuyệt đối không dám nói ra những lời như san bằng nhà họ Viên”.

“Tôi nói rồi đây, thì làm sao?”, Lý Dục Thần cười như không cười nói.

Viên Thọ Sơn không ngờ cậu nhóc này còn ngông cuồng hơn ông ta tưởng tượng, không khỏi nổi giận, cả người phát ra uy áp.

Thực ra Lý Dục Thần sớm đã nhìn ra, Viên Thọ Sơn chân khí thâm sâu, là cao thủ võ đạo, võ công đến khoảng hóa kình.

Nhà gia chủ hào môn, rất không dễ dàng.

Điều khiến anh thấy kỳ lạ là, con trai và cháu trai của Viên Thọ Sơn lại không hề biết võ công. Còn cả Viên Quốc Thành đã chết lúc trước, cũng là tên vô dụng.

Anh không khỏi nghi ngờ, liệu có phải sức khỏe ông già này có vấn đề không, chắc không phải đám con cháu đều là nhặt về chứ? Không có chút gen di truyền võ đạo của ông bố chút nào.

“Cậu nhóc, võ tu không phải là đối thủ của cậu, cậu thấy tôi thế nào?”, Viên Thọ Sơn nói.

“Ông cũng không được”, Lý Dục Thần nói vô cùng dứt khoát.

Da mặt Viên Thọ Sơn run lên, nhướn mày, nhưng vẫn nhẫn nhịn không bùng phát, chỉ cười lạnh lùng nói:

“Cậu nhóc, ngông cuồng cần có bản lĩnh, cho dù cậu có thể đánh bại tôi, cậu còn có thể cùng lúc đánh bại cao thủ bắn tỉa ẩn nấp gần đây ư? Tôi nói cho cậu biết, xung quanh cậu, có bốn tay súng bắn tỉa đã vào vị trí, họ đều là vương bài dày dặn kinh nghiệm. Chỉ cần tôi ra tay, họ cũng sẽ cùng nổ súng”.

Lúc này, trên người Lý Dục Thần đột nhiên xuất hiện mấy điểm đỏ, lần lượt ở trước ngực và sau lưng.

“Nghe nói cậu có thể tránh được đạn súng ngắn, thậm chí có tin đồn, Lai Nghi vốn nổ súng về phía cậu, cậu đã thay đổi quỷ đạo của viên đạn. Tôi tạm thời tin việc này, võ công đến hóa kình đỉnh phong, đúng là không sợ súng giới tầm thường. Cho nên, thời gian trước tôi đặc biệt tìm súng bắn tỉa đường kính lớn đến, bay giờ đã ở trên nóc nhà cách cậu năm trăm mét. Tôi rất muốn biết, trong lúc cậu chiến với tôi, đồng thời sẽ tránh được nắm khẩu súng bắn tỉa thế nào?”

Không thể không thừa nhận, phòng vệ nhà họ Viên rất nghiêm mật.

Đảm bảo an toàn như vậy, đối phó khủng bố tấn công khá ổn.

Nhưng tiếc là, bây giờ người đứng trước mặt họ là Lý Dục Thần.

Trong lòng anh không hề dao động, mặc cho điểm đỏ trên người di chuyển qua lại, hai tay đút vào túi, ra vẻ không sao hết.

Dáng vẻ đó như đang nói: Đến đi, có giỏi thì nổ súng đi!

Trong lòng Viên Thọ Sơn không khỏi nảy sinh hoài nghi, cuộc đời ông ta không đánh trận mà không nắm chắc.

Tên nhóc này rốt cuộc có chỗ dựa gì?

Bên ngoài có một số lời đồn, nói Lý Dục Thần vô cùng lợi hại, thậm chí còn nói anh có thể hô mưa gọi gió, triệu hồi sấm sét.

Nhưng cũng chính là lời đồn khoa trương như vậy, khoa trương đến mức khiến người ta không thể tin.

Viên Thọ Sơn tin rằng tên nhóc này biết một số thứ tà môn, không có lửa thì sao có khói, ắt có nguyên nhân của nó.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi.

Tà môn tà đạo, cũng không thể so với võ đạo chính tông.

Nếu không cũng sẽ không hẹn chiến với Vương Tông Sinh, cuối cùng lại làm con rùa rụt cổ, còn không dám lộ mặt.

Cũng chính vì vậy, Viên Thọ Sơn đoán võ công của Lý Dục Thần cũng gần bằng ông ta, cùng lắm cao hơn một chút, ở hóa kình trung kỳ, còn kém xa hóa kình đỉnh phong của Vương Tông Sinh.

“Được, nếu cậu đã tự tin như vậy, thì cho tôi xem, rốt cuộc cậu có mấy cân mấy lạng!”

Nói xong, Viên Thọ Sơn chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, bỗng nghe một giọng nói: “Kẻ xấu ở đâu đến, dám ngang ngược ở nhà họ Viên?”

Lúc giọng nói vang lên, vẫn còn ở rất xa, nhưng nhanh chóng lại gần, khi vừa dứt lời, đã ở trước mặt.

Chỉ thấy một bóng người, dưới ánh trăng, như một ánh sáng trắng, bay qua rừng cây, nhẹ nhàng đáp xuống giữa Lý Dục Thần và Viên Thọ Sơn.

“Thiên Lãng!”, Viên Nãi Minh và Viên Thọ Sơn cùng kêu lên.

Viên Thiên Lãng nói: “Bố, anh cả, để mọi người kinh sợ rồi”.

Viên Thọ Sơn nói: “Đến rồi thì tốt, Hà tông sư vẫn khỏe chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK