Lý Dục Thần đẩy tay phải về phía trước, quan tài lập tức bay về phía bắc, nhanh chóng hóa thành một chấm đen trong không trung, rồi biến mất.
...
Cách Yên Bắc Viên mấy chục dặm về phía bắc là chân núi Yên Sơn.
Trên một ngọn núi hoang vu, có một vài người đang đi săn, một người trong đó Ngô Đại Minh, giám đốc đại lý xe Dao Quang.
Bên cạnh Ngô Đại Minh là một tên béo đang cầm súng săn bắn vào một khu rừng cách đó không xa.
Một con hoẵng vàng lao ra, nhảy loạn xạ như mất phương hướng, rồi nhanh chóng ngã gục xuống đất.
Tên béo bước tới, xách con hoẵng vàng lên, cười haha: "Cái thứ nhát gan, viên đạn còn chưa bắn trúng nó, anh xem nó sợ co rúm vào này, hahaha!"
Ngô Đại Minh ủ rũ, không có hứng thú.
Tên mập nói: "Đại Minh, đừng buồn nữa, anh không phải giám đốc đại lý xe Dao Quang rồi sao, không làm thì không làm thôi, có gì mà không được chứ!"
Ngô Đại Minh nói: "Nhưng sau khi con nhóc Sở Dao kia lên tiếng, đại lý xe nào trong thủ đô còn cần tôi nữa?"
Tên béo lạnh lùng cười: "Sở Dao là cái thá gì? Tương lai của nhà họ Sở cuối cùng cũng về tay cậu Sở thôi".
Ánh mắt Ngô Đại Minh sáng lên: "Cậu Sở..."
Tên béo cười nói: "Anh là người của cậu Sở mà, sao mà cậu Sở bỏ rơi anh được. Cậu Sở nói chỉ cần anh làm thay cậu ấy vài việc, sau này toàn bộ câu lạc bộ Dao Quang đều có thể giao cho anh".
"Thật sao, cậu ấy muốn tôi làm gì?"
"Đơn giản lắm..."
Tên béo vẫy tay với Ngô Đại Minh, bảo anh tới gần một chút.
Ngô Đại Minh đi tới.
Lúc này, bỗng nhiên ầm một tiếng, một cỗ quan tài không biết từ đâu bay tới, rơi trúng người tên béo, sau đó đâm rầm vào vách đá.
Một con hoẵng vàng rơi từ trên trời xuống, nhảy loạn xạ trên mặt đất rồi trốn vào rừng cây.
Ngô Đại Minh đứng ngơ ngác tại chỗ, quay đầu lại thấy đầu quan tài lộ ra trên vách núi.
...
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương đã trở lại.
"Không tìm được", sư phụ Vinh cúi đầu: "Tên này rất gian xảo, để ông ta chạy mất rồi".
Ông chủ Vương nói: "Không thể trách lão Vinh, là vấn đề của tôi, tôi chọn sai đường".
Sư phụ Vinh nói: "Không liên quan đến ông, truy đuổi vốn là điểm mạnh của Vinh môn tôi, lần này là tại tôi".
Ông chủ Vương nói: "Phán đoán ban đầu của ông là đúng, nếu không phải tôi cứ cương quyết thì ông ta cũng không trốn thoát được".
Lý Dục Thần xua tay, nói: "Thôi, ông ta đã mất một tay, tâm thần bị hao tổn, chỉ còn lại nửa cái mạng. Đúng lúc này cứ để ông ta tới Mạc Bắc cầu cứu, tốt nhất là Lữ Hiển tự mình tới".
Sau khi chuyện kết thúc, những hào môn thế gia lại sôi nổi tới chào hỏi Lý Dục Thần, cả đám đều thề độc rằng mình không có liên quan gì tới việc nhà họ Lý hai mươi năm trước.
Tần Thụ Nghĩa đã chết, Tần môn cũng không còn, lễ vật bọn họ mang tới đương nhiên cũng sẽ mất tác dụng. Không biết ai đề xuất tặng lễ vật cho nhà họ Lý bày tỏ tấm lòng mà mọi người đều sôi nổi làm theo.
Vì thế, những lễ vật vốn định tặng cho Tần gia đều tới tay nhà họ Lý.
Điều này khiến Hầu Thất Quý vô cùng bận rộn.
Vương Tứ gia chắp tay nói: "Chúc mừng cậu Lý vượt qua gian mưu, báo được thù lớn! Qua trận chiến này, cậu Lý đã nổi danh khắp thủ đô, từ nam ra bắc, không có gia tộc nào không phục, nhà họ Lý lại trở về vị trí số một!"
Nếu lời này được thốt ra từ miệng người khác thì có thể sẽ bị coi là nịnh nọt, nhưng nếu là Vương Bách Thuận thì lại khác.