• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khác với cái không khí giương cũng bạt kiếm phía bên kia, các cô gái ngồi đây dường như thoải mái dễ chịu hơn hẳn.

“Hi Hi tiểu bảo bối, nói chị nghe xem, rốt cuộc hoa đào của em xếp cao đến mức nào rồi hả?” Vừa nói, Mộc Nguyệt Dao vừa dựa sát lấy Vương Lạc Hi không buông. Đừng trách cô không sáo, dù sao từ nhỏ hai người bọn họ luôn luôn là người hợp cạ nhất, đến cả những thói xấu bình thường cũng giống nhau.

“Gì chứ, Dao Dao à, chị nói thế không biết ngượng sao?” Vương Lạc Hi nghe thế liền lên tiếng phản đối.

Lại nhớ về quá khứ, năm đó bọn họ tung hoành ngang dọc, đi đến đâu là Mộc Nguyệt Dao lại đem về một tá tiểu thịt tươi ngon mắt ngon miệng bắt cô chọn lấy một người. Nhiều khi không chọn trúng tiểu thịt tươi mà lại là một con cáo xảo quyệt như mấy tên họ Thẩm hay họ Sầm kia. Quả thật chính là những bài học xương máu mà.

“Chị mà còn đem trai về nữa là chị Tư lại bỏ nhà ra đi đấy.” Lăng Tiêu Nhiên lâu lâu bồi vào một câu đâm thẳng vào lòng người.

“Nhiên Nhiên, em có còn lương tâm không hả?” Nghe đến đây, Vương Lạc Hi liền ngượng ngùng đỏ mặt. Lịch sử bỏ nhà đi bụi của cô quả thật vô cùng phong phú, tất cả gộp lại có thể viết ra một cuốn tiêu thuyết mấy ngàn chương đấy.

“Đúng rồi, dạo này không thấy chị Hân hoạt động sôi nổi như trước, mọi người có gặp chị ấy không?” Người hỏi câu này là Vương Lạc Hi.



Phải biết Cung Kiều Hân vốn là một đại minh tinh, việc gần một tháng nay cô biệt tăm biệt tích quả thật đáng lưu tâm. Hơn nữa chính những người thân thiết như bọn cô cũng không nhận được bất kì thông tin nào.

Về chuyện này thật ra Lăng Tiêu Nhiên cũng có chút hiếu kì. Đợt đó sau khi cùng Thương Vũ xảy ra chuyện, nghe bảo Cung Kiều Hân phải đột ngột sang Anh để làm gì đó, còn làm gì thì quả thật cô chưa có cơ hội hỏi thăm rõ ràng.

“Chị biết, chị biết này.” Bỗng nhiên, Mộc Nguyệt Dao đưa tay lên muốn phát biểu.

Cả Lăng Tiêu Nhiên cùng Vương Lạc Hi đều mỏi mắt chờ mong.

“Thật ra chị Cả bị đem về làm ấm giường cho lão đại nào bên Pháp rồi.” Mộc Nguyệt Dao nhanh mồm nhanh miệng đáp lại.

Con mẹ nó, quả thật là tin động trời, không nói đến Vương Lạc Hi tính tình phóng khoáng, đến cả Lăng Tiêu Nhiên bình thường hay che giấu cảm xúc của mình cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Chị đừng có tung tin đồn thất thiệt nhé, chị Hân mà nghe được là chị tiêu đời đấy.” Lăng Tiêu Nhiên lẳng lặng mà nói.

“Lại còn tin đồn thất thiệt làm gì? Em phải đặt niềm tin vào lời nói của chị chứ? Hôm đó lúc quay trở về, em bị Mặc Tử Khiêm kéo đi còn chị ở lại với Tiểu Vũ, lúc nhìn thấy con bé sắc mặt méo mó làm chị lo sốt vó lên đi được. Ai mà ngờ được thì ra chỉ là em nó vừa tiếp nhận một tin tức hết sức động trời không thể nuốt trôi thôi.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa chẹp miệng.

Bọn họ liệu còn có thế nghi ngờ gì nữa đây, nghĩ đến cảnh Cung Kiều Hân nằm trên giường quyến rũ đàn ông quả thật là cú sốc chí mạng, đến cả bọn họ còn không kháng cự nổi huống chi là mấy tên đàn ông tầm thường ngoài kia.

“Chị Dao này, rốt cuộc vị tiên nhân nào đã đem được cô tiên nữ thoát tục đó về vậy?” Vương Lạc Hi cũng vô cùng thể hiện thái độ hóng hớt mà hỏi thăm.



Chỉ là chưa kịp có được câu trả lời, đập vào mắt Mộc Nguyệt Dao chính là Sầm Tiến, tên đàn ông lẽ ra phải ở Hà Thành nay lại xuất hiện ở nước Anh hoa lệ này.

“Lạc Hi tiểu bảo bối, nói cho cưng biết, nếu em không nhanh chóng rời khỏi đây, vài phút nữa thôi chổ này chắc chắn sẽ trở thành bãi chiến trường đó.” Mộc Nguyệt Dao ngồi đó chẹp miệng, từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ người xem mà vui vẻ nói.

Vương Lạc Hi cũng đưa mắt nhìn về hướng kia, đôi mắt khẽ nhíu lại, rõ ràng thái độ không được vui vẻ gì mấy.

“Gì đây, chị ba của em lại có hoa đào đến thăm à?” Lăng Tiêu Nhiên cũng không nhịn được mà cong khẽ khoé miệng.

“Đừng có nhiều lời. Nguyệt Dao, chị có rời đi không?” Vương Lạc Hi ngay làm tức khó chịu muốn quay người bỏ đi.

Sầm Tiến là một trong những nhân vật tay to mặt lớn, là một trong những bàn tay vàng ở Hà Thành. Nếu ngay tại đây xảy ra xung đột với Bright nhất định sẽ là chuyện không hay.

“Không rủ em à?”

Lúc nghe thấy câu này, cả hai người đều vô cùng bất ngờ. Phải biết cô em gái của bọn họ có được một cuộc sống thanh thản như bây giờ một phần chính là nhờ cái tính lười, siêu lười của mình. Vậy mà lời đề nghị này lại được đề ra, quả là Mặt Trời mọc phía Tây rồi mà.

“Đi đâu đấy?” Mạc Tử Khiêm nhìn từ xa thấy ba cô gái có ý định ra khỏi đại sảnh liền nhíu mày hỏi. Không biết từ bao giờ, ánh mắt của anh ta cứ luôn dính chặt vào cô gái họ Lăng này, không trách anh ta bất tài, chỉ là anh hùng làm sao qua được ải mỹ nhân chứ?

Lăng Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng gọi liền thầm kêu một tiếng không ổn, bước chân nhanh chóng kéo dài ra, hai người bên cạnh cũng đeo lên cho mình những chiếc mặt nạ xinh đẹp.

Chỉ là Mạc Tử Khiêm nhanh tay hơn một bước, nhanh chóng kéo tay cô lại.

“Tôi có cho em đi sao?”

Bright cùng với Thẩm Hàn Mặc lúc này mới nhận ra được một số chuyện, cô gái nhà bọn họ đâu? Đến cả Sầm Tiến đến đây vì nghe tin tức báo về nhìn thấy Vương Lạc Hi cũng nhanh chóng kéo đến, bây giờ nhìn thấy chỉ còn một người cũng khẽ nhíu mày.

Thế là một đám đàn ông với tỉ lệ nhan sắc vô cùng cao lũ lượt kéo đến vây quanh Lăng Tiêu Nhiên tạo ra một thế cục khá là khó nhìn, cứ như đánh ghen sắp sứt đầu mẻ trán ấy.

Bên này, Vương Lạc Hi cùng Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy đám người phía trong nhìn thấy sai sót liền nhanh chóng quay người bỏ chạy. Chỉ là, đây là tầng ba, hơn nữa xung quanh cũng có vô số cảnh vệ, làm sao để trốn đi mà không phát hiện đây?

“Đùa người à? Có cần thiết phải có nhiều người thế này không?” Mộc Nguyệt Dao cảm thấy khó chịu lên tiếng.

“Chị à, bên kia hình như là sân sau, chúng ta làm một số chuyện nóng bỏng nhé?” Vương Lạc Hi lúc này cứ như cá gặp nước mà phấn khởi lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK