“Ha, cô em dũng cảm đó. Được, cưng lại đây với ông đây. Chúng tôi sẽ thả người.” Một tên trong đám người đó lên tiếng nói trước.
“Lăng Tiêu Nhiên, con mẹ nó em lăn ra xa một chút. Ai cho em đến đây hả? Em có bị ngốc không, não chạm mạch rồi hả?” Mộc Nguyệt Dao nghe thấy thế liền hét lớn.
Vậy nhưng với Lăng Tiêu Nhiên thì chẳng có lời nào lọt tai cả. Cô ấy vẫn vững vàng mà đi tới.
Đám người kia thật sự đã thả người. Bọn họ phụng mệnh công chúa đến bắt một người con gái. Vậy nhưng đám cho gái Châu Á này thì ai mà chẳng giống nhau chứ?
Một cô gái xinh đẹp khoẻ mạnh hơn so với một cô gái tàn tạ, người đã đầy vết thương thì quả thật là tốt hơn nhiều.
Mộc Nguyệt Dao ngồi đó như muốn ăn vạ, vậy nhưng bọn họ vẫn kéo cô lên rồi đẩy đi. Lăng Tiêu Nhiên vậy mà thật sự đi đến trước mặt bọn họ.
Mộc Nguyệt Dao vừa bị đấy đi liền muốn quay người lại cứu em gái mình. Vậy nhưng cánh tay ngay lập tức bị kéo lại, một người đàn ông mạnh mẽ ôm cô vào lòng, là Hứa Hàn Mặc.
“Đừng đi, cô ấy thay em là vì chuyện gì chứ. Giờ đuổi theo thì chẳng phải là phí công vô ích à.” Hứa Hàn Mặc trầm giọng dỗ dành.
“Con mẹ nó, tôi không cần biết. Thả tôi ra, nhanh lên. Các người thì hiểu gì chứ, các người chẳng ai được quyền lên tiếng cả. Con bé khổ sở như vậy mà vẫn phải lao vào nguy hiểm. Hứa Hàn Mặc, tất cả là tại anh, là tại anh. Vị công chúa kia là vì anh nên mới kêu người đến đây, tất cả là tại anh. Anh mau đem con bé về đây cho tôi, trả con bé về cho tôi mau.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa khóc nức nở.
Đầu óc cô loáng thoáng nhớ về mấy ngày tháng lúc nhỏ. Bọn họ ở bên nhau đồng cam cộng khổ. Vậy nhưng có chuyện gì một mình Lăng Tiêu Nhiên vẫn luôn lao ra đầu tiến tuyến mà bảo vệ bọn họ.
Dù cho bọn họ là chị, vậy nhưng lại chẳng thể làm gì cho em ấy. Những từ “bảo vệ” kia thật ra chỉ toàn là lời nói suông ngoài miệng thôi chứ có gì là sự thật cơ chứ?
“Được rồi, đừng khóc. Đừng khóc nữa, tôi đem cô ấy về cho em. Không sao mà, không sao rồi. Là lỗi của anh, của anh tất.” Hứa Hàn Mặc ôm lấy Mộc Nguyệt Dao mà dỗ dành.
Nhìn thấy cô như vậy, lòng anh xót xa vô cùng. Giờ đây ngoài việc dỗ dành cô thì anh có thể làm gì nữa đây? Bên kia là hoàng gia Anh quyền quý, anh có muốn làm gì cũng chẳng thể lỗ mãn được.
(…)
Lúc này Lăng Tiêu Nhiên đã bị tiêm vào người một liều an thần. Cô không giẫy giụa hay phản khán, dù sao có cố cũng không thể thoát ra được mà.
Bọn họ đưa cô lên một chiếc máy bay tư nhân có ký hiệu của hoàng gia Anh. Đến đây mọi chuyện dường như đã được vỡ lẽ.
Vài năm trước nơi nước Anh xa xôi có một tin tồn rằng công chúa Anh quốc say đắm vị con trai một vị công tước. Xem ra cô ta vẫn còn chấp mê bất ngộ rồi.
Ấy vậy nhưng mấy chuyện này thì rốt cuộc có liên quan gì đến cô hay Mộc Nguyệt Dao chứ? Không lẽ cô công chúa đó không gạ được trải nên giận cá chém thớt sao.
Đó dường như chính là dòng suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô khi còn tỉnh táo, thuốc an thần đã ngấm dần.
Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mình đang bị trói trên một chiếc ghế trong một căn phòng trống, không hề có chút tiếng động nào.
Bỗng cánh cửa mở ra, một cô gái mắt xanh tóc vàng hoe đúng chuẩn ngoại quốc xuất hiện trước mặt cô.
“Cô là con hồ ly đã quyến rũ Hàn Mặc đúng không?” Đây là một giọng Anh tiêu chuẩn, dường như chẳng tìm ra được lỗi.
“Công chúa của tôi ơi, cô bị điên à?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng đáp lại bằng tiếng Anh. Giọng nói mang đầy sự khinh thường.
Vị công chúa kia chính là được sống trong nhung lụa mà trưởng thành, vốn tưởng chính là một cô gái không nhiễm bụi trần thì cô ta lại lên tiếng chửi thề.
“Con mẹ nó cô đừng mong sống yên với tôi.”
Nói rồi cô ta tiến lên tát vào mặt Lăng Tiêu Nhiên một cái, má phải đỏ ửng lên bỏng rát. Điều này chứng tỏ lực tay không hề nhẹ.
Lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng giày cao gót nhanh chóng kéo đến.
“Cưng lại cho tôi leo cây đấy à?” Sophia lúc này đang vô cùng tức giận mà xông vào.
Bọn họ có một cuộc hẹn trà chiều, ấy vậy mà chờ mãi vẫn không thấy cô công chúa kia đâu. Sophia liền đem trong mình một cơn lửa giận mà tiến đến.
Sophia vốn là con một nhà quý tộc có tiếng trong nước. Sẽ không có gì là bất ngờ nếu cô chính là bạn thân của công chúa nước Anh.
Ai ngờ được vừa đến đã nhìn thấy cảnh Lăng Tiêu Nhiên bị trói trên ghế. Má phải đỏ ửng, gương mặt trắng nõn cùng với đôi mắt quật cường kia càng làm cho cô thêm ngàn phần lạ lùng.
“Ôi mẹ ơi. Lăng Tiêu Nhiên, sao em lại ở đây?” Sophia lên tiếng hỏi ngay. Nhìn thấy cô nhóc này ở đây, Sophia như ngay làm tức muốn quỳ xuống.
Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy người con gái này liền có chút đâu đầu. Xem ra lần này ở Anh sẽ không thể trở về sớm được rồi.
“Thả người thả người.” Sophia liền lên tiếng kêu đám vệ sĩ đứng bên cạnh.
“Không được, cô ta là con hồ ly đã cướp mất Joyce của tớ.” Lúc này cô công chúa nước Anh mới lên tiếng không phục.
“Tên đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ đó tôi xin chê nhé. Công chúa à, anh ta không là hạt cát gì trong mắt tôi cả.”
“Lăng Tiêu Nhiên, con mẹ nó em lăn ra xa một chút. Ai cho em đến đây hả? Em có bị ngốc không, não chạm mạch rồi hả?” Mộc Nguyệt Dao nghe thấy thế liền hét lớn.
Vậy nhưng với Lăng Tiêu Nhiên thì chẳng có lời nào lọt tai cả. Cô ấy vẫn vững vàng mà đi tới.
Đám người kia thật sự đã thả người. Bọn họ phụng mệnh công chúa đến bắt một người con gái. Vậy nhưng đám cho gái Châu Á này thì ai mà chẳng giống nhau chứ?
Một cô gái xinh đẹp khoẻ mạnh hơn so với một cô gái tàn tạ, người đã đầy vết thương thì quả thật là tốt hơn nhiều.
Mộc Nguyệt Dao ngồi đó như muốn ăn vạ, vậy nhưng bọn họ vẫn kéo cô lên rồi đẩy đi. Lăng Tiêu Nhiên vậy mà thật sự đi đến trước mặt bọn họ.
Mộc Nguyệt Dao vừa bị đấy đi liền muốn quay người lại cứu em gái mình. Vậy nhưng cánh tay ngay lập tức bị kéo lại, một người đàn ông mạnh mẽ ôm cô vào lòng, là Hứa Hàn Mặc.
“Đừng đi, cô ấy thay em là vì chuyện gì chứ. Giờ đuổi theo thì chẳng phải là phí công vô ích à.” Hứa Hàn Mặc trầm giọng dỗ dành.
“Con mẹ nó, tôi không cần biết. Thả tôi ra, nhanh lên. Các người thì hiểu gì chứ, các người chẳng ai được quyền lên tiếng cả. Con bé khổ sở như vậy mà vẫn phải lao vào nguy hiểm. Hứa Hàn Mặc, tất cả là tại anh, là tại anh. Vị công chúa kia là vì anh nên mới kêu người đến đây, tất cả là tại anh. Anh mau đem con bé về đây cho tôi, trả con bé về cho tôi mau.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa khóc nức nở.
Đầu óc cô loáng thoáng nhớ về mấy ngày tháng lúc nhỏ. Bọn họ ở bên nhau đồng cam cộng khổ. Vậy nhưng có chuyện gì một mình Lăng Tiêu Nhiên vẫn luôn lao ra đầu tiến tuyến mà bảo vệ bọn họ.
Dù cho bọn họ là chị, vậy nhưng lại chẳng thể làm gì cho em ấy. Những từ “bảo vệ” kia thật ra chỉ toàn là lời nói suông ngoài miệng thôi chứ có gì là sự thật cơ chứ?
“Được rồi, đừng khóc. Đừng khóc nữa, tôi đem cô ấy về cho em. Không sao mà, không sao rồi. Là lỗi của anh, của anh tất.” Hứa Hàn Mặc ôm lấy Mộc Nguyệt Dao mà dỗ dành.
Nhìn thấy cô như vậy, lòng anh xót xa vô cùng. Giờ đây ngoài việc dỗ dành cô thì anh có thể làm gì nữa đây? Bên kia là hoàng gia Anh quyền quý, anh có muốn làm gì cũng chẳng thể lỗ mãn được.
(…)
Lúc này Lăng Tiêu Nhiên đã bị tiêm vào người một liều an thần. Cô không giẫy giụa hay phản khán, dù sao có cố cũng không thể thoát ra được mà.
Bọn họ đưa cô lên một chiếc máy bay tư nhân có ký hiệu của hoàng gia Anh. Đến đây mọi chuyện dường như đã được vỡ lẽ.
Vài năm trước nơi nước Anh xa xôi có một tin tồn rằng công chúa Anh quốc say đắm vị con trai một vị công tước. Xem ra cô ta vẫn còn chấp mê bất ngộ rồi.
Ấy vậy nhưng mấy chuyện này thì rốt cuộc có liên quan gì đến cô hay Mộc Nguyệt Dao chứ? Không lẽ cô công chúa đó không gạ được trải nên giận cá chém thớt sao.
Đó dường như chính là dòng suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô khi còn tỉnh táo, thuốc an thần đã ngấm dần.
Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mình đang bị trói trên một chiếc ghế trong một căn phòng trống, không hề có chút tiếng động nào.
Bỗng cánh cửa mở ra, một cô gái mắt xanh tóc vàng hoe đúng chuẩn ngoại quốc xuất hiện trước mặt cô.
“Cô là con hồ ly đã quyến rũ Hàn Mặc đúng không?” Đây là một giọng Anh tiêu chuẩn, dường như chẳng tìm ra được lỗi.
“Công chúa của tôi ơi, cô bị điên à?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng đáp lại bằng tiếng Anh. Giọng nói mang đầy sự khinh thường.
Vị công chúa kia chính là được sống trong nhung lụa mà trưởng thành, vốn tưởng chính là một cô gái không nhiễm bụi trần thì cô ta lại lên tiếng chửi thề.
“Con mẹ nó cô đừng mong sống yên với tôi.”
Nói rồi cô ta tiến lên tát vào mặt Lăng Tiêu Nhiên một cái, má phải đỏ ửng lên bỏng rát. Điều này chứng tỏ lực tay không hề nhẹ.
Lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng giày cao gót nhanh chóng kéo đến.
“Cưng lại cho tôi leo cây đấy à?” Sophia lúc này đang vô cùng tức giận mà xông vào.
Bọn họ có một cuộc hẹn trà chiều, ấy vậy mà chờ mãi vẫn không thấy cô công chúa kia đâu. Sophia liền đem trong mình một cơn lửa giận mà tiến đến.
Sophia vốn là con một nhà quý tộc có tiếng trong nước. Sẽ không có gì là bất ngờ nếu cô chính là bạn thân của công chúa nước Anh.
Ai ngờ được vừa đến đã nhìn thấy cảnh Lăng Tiêu Nhiên bị trói trên ghế. Má phải đỏ ửng, gương mặt trắng nõn cùng với đôi mắt quật cường kia càng làm cho cô thêm ngàn phần lạ lùng.
“Ôi mẹ ơi. Lăng Tiêu Nhiên, sao em lại ở đây?” Sophia lên tiếng hỏi ngay. Nhìn thấy cô nhóc này ở đây, Sophia như ngay làm tức muốn quỳ xuống.
Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy người con gái này liền có chút đâu đầu. Xem ra lần này ở Anh sẽ không thể trở về sớm được rồi.
“Thả người thả người.” Sophia liền lên tiếng kêu đám vệ sĩ đứng bên cạnh.
“Không được, cô ta là con hồ ly đã cướp mất Joyce của tớ.” Lúc này cô công chúa nước Anh mới lên tiếng không phục.
“Tên đàn ông nam không ra nam, nữ không ra nữ đó tôi xin chê nhé. Công chúa à, anh ta không là hạt cát gì trong mắt tôi cả.”