(21) Ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói.
“Đúng là ngốc mà.” Nhìn thấy cô gái bên cạnh đã thiếp đi. Mạc Tử Khiêm cười nhạt.
Cô gái này đem lại cho anh vô vàng cảm xúc kì lạ, nó thân thuộc đến đáng ngờ. Rốt cuộc đây là ai?
Bỗng, đầu anh đau đớn đến lạ. Một dòng kí ức tràn về, hình ảnh một cô bé nhỏ mặc váy trắng đưa tay ra trước mặt anh, tặng anh một cành hoa rồi đột ngột tan biến. Gương mặt sớm đã bị bôi đen chẳng thể thấy rõ.
Cả người anh đột nhiên căng cứng, đó không phải ác mộng cũng chẳng phải mộng đẹp như ý nguyện. Đó chỉ là một đoạn kí ức thoáng qua, thế nhưng đoạn kí ức đó rốt cuộc là từ đâu mà ra?
(…)
Lúc Lăng Tiêu Nhiên tỉnh dậy đã là tờ mờ sáng hôm sau. Cô vậy mà lại dựa vào Mạc Tử Khiêm say một giấc đến sáng, quả là kì tích mà.
“Dậy rồi à?” Người đàn ông bên cạnh nhận ra cô đã thức dậy cũng xoay người hỏi.
Bản năng mãnh thú trong người anh ta quả là đáng kinh ngạc. Có lẽ đêm qua anh ta đã có một đêm không ngon giấc.
Vậy nhưng ngược lại với những suy nghĩ của cô. Đêm qua Mạc Tử Khiêm có một giấc ngủ khá yên giấc, chẳng hề gặp phải cơn ác mộng nào.
Chẳng biết từ bao giờ, việc gặp ác mộng đã không còn quá xa lạ với anh.
“Ừ. Tìm cách rời khỏi đây đi.” Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng.
“Em tin không, chúng ta sẽ không cần tìm cách. Bọn họ sẽ đến cứu chúng ta.” Mạc Tử Khiêm đứng dậy, giọng nói ung dung thoải mái tựa như chẳng có gì xảy ra.
Vừa dứt câu, trên đầu liền có tiếng trực thăng truyền đến. Người xuất hiện là Tô Bạch.
Muốn hiểu rõ mọi chuyện vậy thì phải quay trở về chiều hôm qua.
Ngay sau khi Mạc Tử Khiêm cùng Lăng Tiêu Nhiên rời khỏi được căn biệt thự đó. Nửa tiếng sau, Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao liền thất thủ. Bọn họ tiếp tục bị bắt.
Vậy nhưng vào chiều tối hôm đó, Lục Tô Thời cùng đám người của Tô Bạch đã xuất hiện ứng cứu kịp thời.
Lại nhắc về Lục Tô Thời, anh ta đáng lí ra chẳng biết gì cả. Vậy nhưng khi vừa tới nơi liền thấy mĩ nhân đã bị người anh hùng khác cứu thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Vừa định tiến lên sống chết một trận thì bọn họ nhận được điện thoại của Lăng Tiêu Nhiên gọi đến hỏi thăm tình hình sau khi Mạc Tử Khiêm đã dùng điện thoại gọi đi ra lệnh cho cấp dưới.
Hỏi ra mới biết, đám người đó vậy mà thật sự chơi trò dương đông kích tây. Nếu không phải bọn họ được báo trước sẽ có chuyện chắc chắn mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.
Vậy là vừa biết được tình hình, thiếu tướng Lục nhà ta liền đem quân đến đàm phán.
Bọn người phía bên trong lâu đài nhìn thấy quân đội đến liền biết không còn cách nào khác đành phải giao người ra. Lục Tô Thời đang ở đây, nếu như không giao người sợ rằng sẽ không yên thân với bọn họ.
Hơn nữa nếu nơi này bị phá hủy, nhất định sẽ gây ra tổn thất rất nặng nề. Người thì vẫn còn có cơ hội bắt được, nhưng nếu gây tổn hại đến đám nhân bản trong kia chắc chắn sẽ là chuyện lớn, dù sao…
Vậy là Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao sau khi bị bắt lại thì một lần nữa lại được thả ra một cách bình an vô sự.
Cung Kiều Hân sau khi được cứu cũng đã bị vị kia nhà mình kéo về Mỹ trong đầy sự phản đối.
Vậy là mọi chuyện kết thúc. Chẳng có thương vong hay bất kì thứ gì đại loại thế xảy ra.
Quay trở lại hiện tại, Tô Bạch đưa hai người về Nguyên Sắc Nhược Thành của Mạc Tử Khiêm để tụ họp với đám người còn lại.
“Chị Hân đâu?” Vừa trở về, đảo mắt khắp phòng không thấy bóng dáng của Cung Kiều Hân, Lăng Tiêu Nhiên liền không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Vừa về Mỹ rồi. Nghe bảo lần này chị ấy trốn về đây, vị kia đương nhiên là vô cùng tức giận cưỡng chế đem người trở về rồi.” Thương Vũ lúc này mới lên tiếng đám.
Hiện tại Sầm Tiến có thể xem là thương tích đầy mình vậy mà anh ta vẫn ung dung ngồi uống trà một cách nhàn nhạ.
Hơn nữa còn vô cùng hứng thú với mối quan hệ của Lam Thiên Ân và Lục Tô Thời.
Hai người này chắc chắn có vấn đề.
“Anh Ân, lại làm phiền anh rồi.” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng lên tiếng nói.
Lam Thiên Ân không đáp lại mà tiến lại gần cô, nhanh chóng ôm cô vào lòng.
Hành động của anh ta nhanh đến nỗi khiến cô chẳng kịp phản ứng, nhanh đến nỗi bọn người ngồi đó chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn.
Mạc Tử Khiêm dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
“Không sao là tốt. Nhiên à, em đừng đẩy mình vào nguy hiểm nữa.” Lam Thiên Ân nói với cái giọng điệu dịu dàng hết sức.
Lăng Tiêu Nhiên nghe đến đây liền cảm thấy đau đầu.
Nói về lần đầu cô và Lam Thiên Ân gặp nhau cũng được coi là vô cùng tình cờ. Bọn họ học cùng chung một vị sư phụ, thế là quen biết nhau.
Tình cảm này cũng hơn sáu năm nhưng anh ta với cô mà nói chỉ là một người anh trai không hơn không kém. Thế nhưng mà hình như người đàn ông này không nghĩ vậy, anh ta dường như có chút kì lạ đi.
“Người cô ấy bị thương, đừng đụng vào.” Mạc Tử Khiêm lúc này cũng lên tiếng.
Lam Thiên Ân nghe vậy cũng buông tay. Đôi mắt kia vẫn dịu dàng đảo từ trên xuống dưới nhìn cô.
“Được rồi. Thượng Uyển của em đã bị đám người kia phá hoại nghiêm trọng. Em cùng Diệp Tư trở về Lam gia với anh đi.” Lam Thiên Ân lên tiếng.
“Không được.” Lúc này, Lục Tô Thời cùng với Mạc Tử Khiêm đồng thời lên tiếng.
Đây chính là cơ hội cho cậu Lục nhà chúng ta tìm lại tình yêu đích thực của đời mình. Nếu như thật sự làm theo ý cậu ta thì khác nào mất vợ cơ chứ?
Hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng, đòi lại vợ, đòi lại Thương Vũ chứ không phải là Lam Tư Diệp.
Thế nhưng đánh chết Lục Tô Thời cũng không tin được Thương Vũ vậy mà lại đồng ý thoả hiệp.
“Dạ được.” Thương Vũ nghe xong cũng đáp lại, trở thành người nhà họ Lam, lẽ ra cô ấy nên trở về đó lâu rồi mới phải.
Lăng Tiêu Nhiên không đáp lại thì đã nghe tiếng của Mạc Tử Khiêm nói tiếp.
“Lam thiếu gia không cần lo. Nhiên sẽ ở chổ tôi, sao dám làm phiền anh được. Dù sao chúng tôi cũng thân nhau hơn, ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói.”
“Đúng là ngốc mà.” Nhìn thấy cô gái bên cạnh đã thiếp đi. Mạc Tử Khiêm cười nhạt.
Cô gái này đem lại cho anh vô vàng cảm xúc kì lạ, nó thân thuộc đến đáng ngờ. Rốt cuộc đây là ai?
Bỗng, đầu anh đau đớn đến lạ. Một dòng kí ức tràn về, hình ảnh một cô bé nhỏ mặc váy trắng đưa tay ra trước mặt anh, tặng anh một cành hoa rồi đột ngột tan biến. Gương mặt sớm đã bị bôi đen chẳng thể thấy rõ.
Cả người anh đột nhiên căng cứng, đó không phải ác mộng cũng chẳng phải mộng đẹp như ý nguyện. Đó chỉ là một đoạn kí ức thoáng qua, thế nhưng đoạn kí ức đó rốt cuộc là từ đâu mà ra?
(…)
Lúc Lăng Tiêu Nhiên tỉnh dậy đã là tờ mờ sáng hôm sau. Cô vậy mà lại dựa vào Mạc Tử Khiêm say một giấc đến sáng, quả là kì tích mà.
“Dậy rồi à?” Người đàn ông bên cạnh nhận ra cô đã thức dậy cũng xoay người hỏi.
Bản năng mãnh thú trong người anh ta quả là đáng kinh ngạc. Có lẽ đêm qua anh ta đã có một đêm không ngon giấc.
Vậy nhưng ngược lại với những suy nghĩ của cô. Đêm qua Mạc Tử Khiêm có một giấc ngủ khá yên giấc, chẳng hề gặp phải cơn ác mộng nào.
Chẳng biết từ bao giờ, việc gặp ác mộng đã không còn quá xa lạ với anh.
“Ừ. Tìm cách rời khỏi đây đi.” Lăng Tiêu Nhiên lên tiếng.
“Em tin không, chúng ta sẽ không cần tìm cách. Bọn họ sẽ đến cứu chúng ta.” Mạc Tử Khiêm đứng dậy, giọng nói ung dung thoải mái tựa như chẳng có gì xảy ra.
Vừa dứt câu, trên đầu liền có tiếng trực thăng truyền đến. Người xuất hiện là Tô Bạch.
Muốn hiểu rõ mọi chuyện vậy thì phải quay trở về chiều hôm qua.
Ngay sau khi Mạc Tử Khiêm cùng Lăng Tiêu Nhiên rời khỏi được căn biệt thự đó. Nửa tiếng sau, Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao liền thất thủ. Bọn họ tiếp tục bị bắt.
Vậy nhưng vào chiều tối hôm đó, Lục Tô Thời cùng đám người của Tô Bạch đã xuất hiện ứng cứu kịp thời.
Lại nhắc về Lục Tô Thời, anh ta đáng lí ra chẳng biết gì cả. Vậy nhưng khi vừa tới nơi liền thấy mĩ nhân đã bị người anh hùng khác cứu thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Vừa định tiến lên sống chết một trận thì bọn họ nhận được điện thoại của Lăng Tiêu Nhiên gọi đến hỏi thăm tình hình sau khi Mạc Tử Khiêm đã dùng điện thoại gọi đi ra lệnh cho cấp dưới.
Hỏi ra mới biết, đám người đó vậy mà thật sự chơi trò dương đông kích tây. Nếu không phải bọn họ được báo trước sẽ có chuyện chắc chắn mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.
Vậy là vừa biết được tình hình, thiếu tướng Lục nhà ta liền đem quân đến đàm phán.
Bọn người phía bên trong lâu đài nhìn thấy quân đội đến liền biết không còn cách nào khác đành phải giao người ra. Lục Tô Thời đang ở đây, nếu như không giao người sợ rằng sẽ không yên thân với bọn họ.
Hơn nữa nếu nơi này bị phá hủy, nhất định sẽ gây ra tổn thất rất nặng nề. Người thì vẫn còn có cơ hội bắt được, nhưng nếu gây tổn hại đến đám nhân bản trong kia chắc chắn sẽ là chuyện lớn, dù sao…
Vậy là Sầm Tiến và Mộc Nguyệt Dao sau khi bị bắt lại thì một lần nữa lại được thả ra một cách bình an vô sự.
Cung Kiều Hân sau khi được cứu cũng đã bị vị kia nhà mình kéo về Mỹ trong đầy sự phản đối.
Vậy là mọi chuyện kết thúc. Chẳng có thương vong hay bất kì thứ gì đại loại thế xảy ra.
Quay trở lại hiện tại, Tô Bạch đưa hai người về Nguyên Sắc Nhược Thành của Mạc Tử Khiêm để tụ họp với đám người còn lại.
“Chị Hân đâu?” Vừa trở về, đảo mắt khắp phòng không thấy bóng dáng của Cung Kiều Hân, Lăng Tiêu Nhiên liền không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Vừa về Mỹ rồi. Nghe bảo lần này chị ấy trốn về đây, vị kia đương nhiên là vô cùng tức giận cưỡng chế đem người trở về rồi.” Thương Vũ lúc này mới lên tiếng đám.
Hiện tại Sầm Tiến có thể xem là thương tích đầy mình vậy mà anh ta vẫn ung dung ngồi uống trà một cách nhàn nhạ.
Hơn nữa còn vô cùng hứng thú với mối quan hệ của Lam Thiên Ân và Lục Tô Thời.
Hai người này chắc chắn có vấn đề.
“Anh Ân, lại làm phiền anh rồi.” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng lên tiếng nói.
Lam Thiên Ân không đáp lại mà tiến lại gần cô, nhanh chóng ôm cô vào lòng.
Hành động của anh ta nhanh đến nỗi khiến cô chẳng kịp phản ứng, nhanh đến nỗi bọn người ngồi đó chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn.
Mạc Tử Khiêm dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
“Không sao là tốt. Nhiên à, em đừng đẩy mình vào nguy hiểm nữa.” Lam Thiên Ân nói với cái giọng điệu dịu dàng hết sức.
Lăng Tiêu Nhiên nghe đến đây liền cảm thấy đau đầu.
Nói về lần đầu cô và Lam Thiên Ân gặp nhau cũng được coi là vô cùng tình cờ. Bọn họ học cùng chung một vị sư phụ, thế là quen biết nhau.
Tình cảm này cũng hơn sáu năm nhưng anh ta với cô mà nói chỉ là một người anh trai không hơn không kém. Thế nhưng mà hình như người đàn ông này không nghĩ vậy, anh ta dường như có chút kì lạ đi.
“Người cô ấy bị thương, đừng đụng vào.” Mạc Tử Khiêm lúc này cũng lên tiếng.
Lam Thiên Ân nghe vậy cũng buông tay. Đôi mắt kia vẫn dịu dàng đảo từ trên xuống dưới nhìn cô.
“Được rồi. Thượng Uyển của em đã bị đám người kia phá hoại nghiêm trọng. Em cùng Diệp Tư trở về Lam gia với anh đi.” Lam Thiên Ân lên tiếng.
“Không được.” Lúc này, Lục Tô Thời cùng với Mạc Tử Khiêm đồng thời lên tiếng.
Đây chính là cơ hội cho cậu Lục nhà chúng ta tìm lại tình yêu đích thực của đời mình. Nếu như thật sự làm theo ý cậu ta thì khác nào mất vợ cơ chứ?
Hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng, đòi lại vợ, đòi lại Thương Vũ chứ không phải là Lam Tư Diệp.
Thế nhưng đánh chết Lục Tô Thời cũng không tin được Thương Vũ vậy mà lại đồng ý thoả hiệp.
“Dạ được.” Thương Vũ nghe xong cũng đáp lại, trở thành người nhà họ Lam, lẽ ra cô ấy nên trở về đó lâu rồi mới phải.
Lăng Tiêu Nhiên không đáp lại thì đã nghe tiếng của Mạc Tử Khiêm nói tiếp.
“Lam thiếu gia không cần lo. Nhiên sẽ ở chổ tôi, sao dám làm phiền anh được. Dù sao chúng tôi cũng thân nhau hơn, ở với nhau một đêm trong rừng vẫn còn rất nhiều chuyện để nói.”