Lúc này, bên ngoài quả nhiên có một đám đàn ông lao vào, vừa thấy An Khả Nhi điên cuồng gọi người, lập tức vọt lên đối dầu với Diệp Chanh.
Lâm Vũ Oánh nhanh chân chạy lên nói, “Diệp Chanh, cô chạy mau!”
Nhưng mà……
Diệp Chanh, một chân đá bay người đàn ông đó, nhanh nhẹn xoay người, nắm lấy tay một người đàn ông khác, đem từng người đẩy vào tường, ánh mắt cũng không nhan rỗi, lập tức quét đến gười đang ở sau lao đến, liền một chân đá ngay mặt người đánh lén cô.
Tuy là người đông, nhưng cũng là người bình thường, còn cô lại thụ huấn nhiều năm, lại con nít này, đối với cô mà nói, chẳng qua giống như bữa ăn sáng.
“Ai u……”
“Ai u……”
Nơi này âm thanh kiêu rên từng đợt.
An Khả Nhi cùng người vây xem, bao gồm Lâm Vũ Oánh, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một đánh năm, Diệp Chanh đánh người cứ như hoa rơi nước chảy……
thật soái……
Tất cả mọi người xem ngây ngốc, đánh nhau như thế lại là một người đẹp……
An Khả Nhi như thế nào cũng không nghĩ tới, định là sẽ dạy dỗ Diệp Chanh một trận, nhưng ai ngờ bay giờ, Diệp Chanh lại……
Ba người đến, hai người lên đều bị cô đánh cho nghiêng ngã.
An Khả Nhi cuống quít chạy ra bên ngoài “Mọi người đến đây, giết người. “
Muốn chạy?
Diệp Chanh liền một chân kéo lấy chân cô ta lại.
An Khả Nhi ai một tiếng, ngã lên cái bàn bên cạnh rồi trượt xuống, phòng trang điểm thì toàn làm mxy phẩm bày la liệt trên bàn, trực tiếp đổ vào mặt cô ta, cái mũi, cái miệng rồi cả cái mặt toàn là màu mỹ phẩm, thật muốn sặc……
“Ai, nhất định rất đau.”
Người xem nhịn không được lên tiếng.
An Khả Nhi ngồi bệt tại chỗ, thật không thể tin tưởng được nhìn đến hai tay của Diệp Chanh đánh xuống.
“cô…… cô…… Tôi muốn báo cảnh sát!”
……
Cùng lúc đó.
Diệp Tử đang dán dính trên người Mộ Dạ Lê, muốn hôn lên đôi môi hoàn mỹ của anh.
cô thật sự rất là yêu anh.
Ai bảo trên thế giới này, anh là người mạnh nhất.
Nam thần quốc dân.
Rất nhiều người yêu anh như vậy, nhưng anh thì chỉ ci=ó thuộc về mình cô.
Nghĩ đến đây, phong phạm thục nữ, đệ nhất danh viện cái gì, cô đều vứt hết sang một bên, lúc này muốn háo thân thành yêu tinh mà đoạt lấy hồn phách của anh.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, nhìn bộ dáng của cô càng lúc càng phóng đãng.
không sai,chính là phóng đãng.
Cũng thái độ giống nhau, nếu trên người Diệp Chanh, chính là quyến rủ chết người, nhưng còn Diệp tử…… qua loa mà nói thì chính là không thích hợp.
anh lập tức nhận ra, lửa tình đã tắt ngay lập tức.
Vao đúng lúc này……
Di động của anh bỗng nhiên vang lên.
anh lập tức đẩy Diệp Tử ra.
Diệp Tử còn chưa kịp thân thiết, ngược lại bị đẩy ra, lập tức buồn chán nhìn anh, “Dạ Lê, anh……”
Mộ Dạ Lê không nói chuyện, trực tiếp nghe điệm thoại.
“Imie, có chuyện gì.”
“Mộ Thiếu, cô chủ vì đánh nhau với người ta nên đã bị cảnh sát mang đi.”
Đánh người?
Diệp Chanh?
Mặt Mộ Dạ Lê toàn bộ hóa tím…
Con nhỏ Diệp Chanh này, bây giờ rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, cô ta không chịu ngoan ngoãn ở nhà, mà chạy ra ngoài đánh nhau là sao?
Mộ Dạ Lê chỉ cảm thấy lửa từ từ bốc lên thân mình, trực tiếp nổi giận đùng đùng.
“Ai, Dạ Lê, anh làm sao vậy?”
“Diệp Chanh đánh người, anh phải đi qua đó xem sao.”
Sở cảnh sát ……
Diệp Chanh nhìn cảnh sát….
“không phải đâu, bọn họ đánh tôi, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà.”
Cảnh sát nhìn cô gái xinh đẹp này, nhất thời cũng không thể mở miệng nói cái gì.
Chỉ có thể nói thẳng, “Được rồi, đừng nói dối, bọn họ đánh cô, sau đó bọn họ bị đánh bò trên mặt đất dậy không nổi? cô đừng tưởng rằng cô xinh đẹp là có thể gạt người.”
“……”
Bọn họ là không đánh được chứ có phải do cô đâu.
Cảnh sát nói, “Được rồi, thành thật trình báo đi. “
An Khả Nhi, lần đầu tiên mất mặt như vậy, giận muốn để nhà mình đến uy hiếp với sở cảnh sát mộtphen.