Hà Nhã Huệ còn đang nhìn Diệp Chanh, lúc trước còn lo lắng cô một mình không ứng phó được, ai biết, tiếng anh của cô lại quá trâu như vậy, rốt cuộc là ai đã đi đồn đại Diệp Chanh là đồ nhà quê?
Rốt cuộc, cô có chỗ nào là giống người nhà quê?
Lúc ăn uống, Lâm Vũ Oánh cũng luôn khoa trương.
“Cậu không thấy ánh mắt Lưu Thuyên đâu, còn có Tôn Nhu Nhu nữa, có lẽ là chờ đợi chúng ta đẹp mặt, kết quả không nghĩ đến, chúng ta căn bản là không mặc quần áo kia, ha ha ha, quần áo bọn họ đưa đến, tớ thấy, đặc biệt là khó coi, may là Mộ đại BOSS đã nói trước cho chúng ta.”
“Được rồi, ăn nhanh đi.” Diệp Chanh không còn gì để nói.
cô cũng không nghĩ làm khó dễ Lưu Thuyên, ai bảo cô ta tự mình tìm đến cửa, hơn nữa, bọn họ khôngva chạm lẫn nhau, không biết vì cái râu mèo nào mà Lưu Thuyên lại có thể gai mắt cô như vậy.
Lâm Vũ Oánh ăn một lát, nói đi phòng vệ sinh.
cô đi đến phòng vệ sinh, lại không nghĩ…
Có người từ phía sau lao đến, giữ chặt lấy yết hầu của cô.
Lâm Vũ Oánh dọa sợ kêu lên.
“A…. Cứu mạng, a….”
Từ trong gương, cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ, nhìn qua là người nước ngoài, bộ dáng hung ác, làm người run sợ, mới la lên, liền bị người đó làm cho hôn mê….
Phía sau…
“đi mau, chuyện QM giao đã làm xong, mang về cho anh ta là hoàn thành.”
“Kỳ quái, không phải là nói khó đối phó sao, sao lại dễ dàng bắt được như vậy.”
Hai người nói rồi, đặt Lâm Vũ Oánh vào một cái túi, mang đi.
….
Hai người chờ lâu cũng chưa thấy người ra.
Diệp Chanh lập tức cảm giác không thích hợp.
Giác quan thứ sáu nói cho cô biết có chuyện gì đã xảy ra.
cô lập tức đứng dậy đi vào bên trong, lại phát hiện….
Trong phòng vệ sinh không còn bóng người.
“Làm sao vậy, Vũ Oánh bị tiêu chảy sao?”
“không phải.” Diệp Chanh liền ngồi xổm trên đất.
Hà Nhã Huệ tò mò nhìn cô, thấy Diệp Chanh dùng ngón tay chỉ vào dấu chân trêm mặt đất.
“Xảy ra chuyện gì…Em nhìn dấu chân làm gì?”
Vẻ mặt Diệp Chanh bình tĩnh, làm cho người khác cảm thấy chuyện cũng không đơn giản.
Dấu chân lộn xộn, tóc rụng rơi vãi, phía trước vòi nước còn mở…
“Vũ Oánh đã xảy ra chuyện.”
Diệp Chanh đứng dậy, cau mày nhìn xung quanh.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Hà Nhã Huệ kinh ngạc “Là… Là do anh trai cô ấy đưa đi?”
“Nhìn không giống.”
Nếu là anh trai cô ấy đưa đi, hẳn sẽ không thô bạo như vậy.
Thế thì, sẽ là ai?
……
QM nhìn gương mặt xa lạ trong túi trước mặt.
anh cắn môi.
“Các người là người chết à? Ngay cả người còn có thể bắt nhầm!” Lúc QM quay đầu lại, thái độ kia làm người đều lạnh run theo.
Bắt sai người rồi…..
“Có điều cũng hay.” QM nhìn người trước mặt.
Người này không phải là….
Là cô bé hay đi bên cạnh Diệp Chanh sao?
“Còn dùng túi nữa, a, may mắn người này không phải là Diệp Chanh, nếu không các người…”
Từng bước, từng bước đã trở thành người chết rồi.
QM nhìn cô gái trước mắt, trong lòng nghĩ ra một cách.
Nghĩ đến bộ dạng phát điên của cô gái kia, khóe môi anh liền cười một nụ cười đầy quỷ dị, người bên cạnh, nhìn liền muốn điên.
“Gọi người mang tin cho Diệp Chanh, liền nói, muốn mang cô bé này về, tự mình ngoan ngoan đến đây.”
Hình như là muốn gặp mặt sao?
QM cảm thấy thật mong chờ, một Diệp Chanh hoàn toàn mới….
…..
Khi Diệp Chanh nhận được tin tức, mày càng nhíu chặt.
Bên cạnh, Mộ Dạ Lê hỏi “không phải Lâm gia?”
“không phải.”