Buổi sáng hơn sáu giờ, sau cuộc cách mạng tại căn cứ ghế sô pha màu nghệ Cam Điềm cuối cùng cũng tỉnh dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, nhìn gói ngũ cốc Netstle trên bàn mà do dự đủ kiểu.
Giờ cô nên ăn khoai tây chiên vị socola hay ngũ cốc vị mật ong nhỉ?
Sau một hồi xoắn xuýt….vẫn là chọn ăn ngũ cốc với sữa đi, nhưng hình như sữa bò của cô hết rồi.
Cam Điềm đem tất cả đồ ăn của mình giấu trong hòm, cô gọi nó là hòm bảo bối.
Cô ngồi xổm trước chiếc hòm bảo bối, tay phải lần mò bên trong, thế mà móc ra được một hộp sữa bò nguyên chất.
Oa, không ngờ còn một con cá lọt lưới này. Dạo gần đây cứ khát nước là cô lại lấy sữa bò uống tạm nên còn tưởng rằng đã sớm hết.
Loại cảm giác này tựa như tìm được một đồng Mao gia gia trong chiếc áo khoác lâu ngày không mặc ấy, kiểu vui vẻ bất ngờ khi nhặt được tiền.
Lúc cô đang ăn bát ngũ cốc ngâm sữa ngon ngọt, Giang Dĩ Hằng đi qua đổ nước nóng vào chỗ yến mạch.
Cam Điềm liếc qua cái bát của anh, trong lòng ghét bỏ “nha” một tiếng. Cái loại sền sệt không có mùi gì mà sao anh ta ăn được nhỉ?
Càng khó hiểu hơn là tại sao anh ta không đổ sữa bò thay nước nóng, ít ra nếu có thêm vị sữa bò sẽ ăn ngon hơn rất rất nhiều.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Sau đêm hoan ái vui vẻ đó, hai người đều rất ăn ý không nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là Cam Điềm, miệng mím lại lép bép như mỏ chú vịt trời, ngay cả một ánh mắt nhỏ cùng lười ném cho anh.
Dù gặp nhau ở căn bếp chật hẹp, Cam Điềm cũng ngửa cao cằm, như nữ vương cực kỳ tôn quý kiêu ngạo lướt qua.
Chẳng qua đối lập với thần thái điềm tĩnh ung dung của Cam Điềm thì Giang Dĩ Hằng có biểu hiện ngoài dự đoán.
Lúc trước khi tắm rửa, anh ta che đậy cực kỳ cẩn thận vậy mà bây giờ cứ ngang nhiên quấn khăn tắm tới eo đi lại trong nhà, hơn nữa cứ lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mặt Cam Điềm, khi thì quét rác, khi thì lau nhà, khi thì dọn dẹp.
Lúc đầu Cam Điềm còn chảy nước miếng thèm thuồng khối cơ bụng 8 múi của anh nhưng giờ nhìn mãi cũng thành quen lại cảm thấy nó chẳng là gì cả.
Cam Điềm chả thèm đôi co với anh ta về vấn đề này, dù sao không còn mấy ngày nữa là dỡ cách ly, thắng lợi trong tầm mắt, chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn thêm chút là được.
Nhưng hết thảy không có tốt như Cam Điểm tưởng tượng, buổi chiều sau khi xuống trung tâm khu chung cư để làm test covid xong, cô trở về phòng 602, đứng trước cửa sờ lần khắp túi và toàn thân thế mà phát hiện mình quên đem chìa khoá
Fuck!
Cuối cùng thì cái phù điêu mà chủ cửa hàng vẽ cho cô là phù chú cả đời không gặp hay là phù siêu cấp đen đủi vậy?
Bất đắc dĩ, cô đành phải đi lê lết ra chỗ cổng tiểu khu tìm Giang Dĩ Hằng mượn chìa khoá vào nhà.
“Cô hỏi anh Giang á? Vừa nãy có hai chiếc xe tải lớn đến, anh ấy đang ở đó dỡ hàng.” Em trai tình nguyện viên nở một nụ cười xinh đẹp với Cam Điềm, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết.
Ôi, thật khiêm tốn và trong sáng.
Mặc dù lúm đồng tiền bị chặn dưới lớp khẩu trang nhưng trái tim nhỏ của Cam Điềm vẫn nhảy loạn xạ, xem ra sức hút của chó con quả nhiên không hề tầm thường.
“À chuyện là, chị ở cùng nhà với anh Giang à? Không phiền, nếu chị thêm Wechat của em chứ?” Cậu dự định đến lúc nếu anh Giang không đồng ý, cậu có thể đi đường vòng nhờ Giang phu nhân giúp đỡ để đến công ty anh Giang thực tập.
Cam Điềm nào biết tâm tư quanh co khúc khuỷu của cậu thiếu niên trước mặt, tự nhiên lấy điện thoại ra, còn không quên căn dặn, ” Avatar hình chú chó Shiba Inu, biệt danh là ” Nhĩ Điềm”
Tinh…
“Bạn đã đồng ý nhận lời mời kết bạn, hai bạn có thể bắt đầu tán gẫu.”
Giang Dĩ Hằng đang một mình gỡ nửa xe tải gạo thì đột nhiên chú bảo vệ chạy tới nói với anh có người tìm.
Anh cũng đoán là Cam Điềm nhưng sau đi xịt khử khuẩn rồi đến chỗ để bưu kiện của khu chung cư thì thấy đồ đần nào đó đang trò chuyện vui vẻ cùng con chó con, đã thế còn liều mạng gợi chuyện tìm đề tài.
“A, avatar của cậu là One- Punch Man à? Tôi cũng thích nhân vật này lắm.”
Anh cứng đờ, khựng lại, đôi mắt sắc bén ánh nhìn thật u ám, lúc dỡ hàng đều không mệt mỏi như vậy mà thời khắc này cảm thấy toàn bộ khí lực ở tứ chi bị rút cạn sạch.