Cam Điềm thì cho rằng anh định lâm trận bỏ chạy, vội vàng nắm chặt cây gậy thô to hồng phấn này lại, ngẩng đầu lên trừng mắt quát anh.
"Vừa mới nói xong, Giang Dĩ Hằng, không cho anh động đậy. Em chỉ cọ cọ bên ngoài, thoải mái rồi thì sẽ tha cho anh."
Phải biết hiện tại đại nhục bổng còn chưa có cọ sát gì miệng tiểu huyệt đâu.
Cô chưa thoải mái, anh còn muốn chuồn, quá lắm rồi đấy.
Người đàn ông không lên tiếng, quay mặt sang bên cạnh, ánh mắt vô vị nhìn qua vách tường, mặc cho Cam Điềm cầm bộ phận sinh dục của anh muốn làm gì thì làm.
Mũ nấm cực nóng đang cố gắng gượng, cực lực chống đỡ ở ngoài cửa tiểu huyệt mật dịch tràn trề. Khi Cam Điềm thoải mái thì phun ra một dòng nước ấm, những sợi tơ bạc tí tách nhỏ xuống, có mấy giọt nghịch ngợm còn chui vào cả lỗ sáo của người đàn ông.
"Dương vật cứng rắn dùng thật thoải mái." Cô nói ra câu ca ngợi chân thành, đuôi mắt ướt át ửng hồng, sướng đến mức phát khóc.
"Ôi, mau nhìn kìa, dương vật hư hỏng của Giang Dĩ Hằng đang giày vò lỗ nhỏ mềm mại của Điềm Điềm này."
Thân thể cô run rẩy, tay buông côn thịt ra, trực tiếp dạng chân ngồi lên hai đùi người đàn ông.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cái mông nhỏ của cô đung đưa trước sau, chầm chậm lại có lực, cọ sát với côn thịt to dài rắn chắc.
Với động tác này thì từ hạt đậu nhỏ đến miệng hoa huyệt đều được côn thịt chăm sóc và vuốt ve qua.
"Anh định giả làm cỗ tử thi đến bao giờ, xoa bóp bầu vú cho em mau."
Cô chủ động kéo tay người đàn ông đặt lên bầu ngực mình, cực kỳ bất mãn đối với hành vi giả chết của anh.
Thật sự không biết phối kết hợp gì cả!
Giang Dĩ Hắng hít một hơi thật sâu, quay mặt lại, thần sắc bình tĩnh.
Dưới khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn là sự đè nén đến liều mạng mới có thể kiềm nén ý nghĩ muốn xuất tinh.
Anh tuyệt đối không muốn thừa nhận rằng khoảnh khắc khi bộ phận sinh dục của mình đụng chạm với hoa huyệt của người phụ này, tựa hồ anh chỉ muốn vứt vũ khí mà đầu hàng.
Tại sao lại thế chứ?
Rõ ràng người phụ nữ này bỏ rơi anh, nhưng thân thể anh vẫn nổi lên phản ứng đáng xẩu hổ với cô.
"À há, vào nào."
Đột nhiên chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Giang Dĩ Hằng phải nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Anh cảm giác bộ phận sinh dục của mình tiến vào một vùng đất ấm áp ẩm ướt, bên trong từng thớ thịt mút mát thít lấy anh, giống như cơn thủy triều đánh úp đến.
"Rút ra!"
Cô không phải đã nói không đi vào sao! Giang Dĩ Hằng giận đến mức mặt mũi biến dạng.
Cam Điềm dường như không nghe thấy điều gì, chỉ nheo mắt lại, để cái eo nhỏ nhắn của mình chậm rãi chìm xuống.
Mật huyệt dần dần nuốt hết một phần tư côn thịt.
Dương vật của anh rất lớn, chỉ cần cắm nửa tấc đều có thể khiến cơ thể cô sung sướng đến mức như thể xương cốt bị gặm nhấm, hồn phách được hòa tan.
"Dĩ Hằng, anh tin em. Ôi em chỉ dùng nó chơi nhẹ nhàng ở cửa huyệt một lúc thôi, tuyệt đối sẽ không cắm sâu vào bên trong đâu. Nói như vậy hơi quá đáng, em cũng biết."
"Cam Điềm, có quỷ mới tin được em."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng "Phịch Ọt", cả người Cam Điềm nặng nề ngồi thẳng xuống, không kịp chờ đợi cô dùng ngay tiểu hoa huyệt của mình bao lấy cả cây côn thịt đang dựng thẳng đứng.