• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cam Điềm kéo chiếc xe đẩy nhỏ, không chú ý đến ánh mắt như băng tiễn của Giang Dĩ Hằng phía sau lưng. Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sải bước rời đi cực kỳ phóng khoáng.

Sau khi về đến nhà, cô vội vàng kiểm kê lại nhiều lần số vật tư đã nhận được, nhất thời cảm thấy mình siêu giàu có.

Quả nhiên trong tay có lương lòng không hoảng hốt, tinh thần khác biệt hẳn.

Chưa đến sáu giờ tối, đèn đường của tiểu khu đã được bật lên.

Giang Dĩ Hằng vào nhà, chỉ thấy sắc trời còn đang sáng tỏ đều bị ngăn lại bên ngoài tấm rèm cửa màu vàng. Căn phòng âm u vắng lặng, IPAD dựng trên mặt bàn, bên phải là một nửa hộp cơm thừa vẫn còn bốc khói.

Trên ghế sô pha, đồ đần nào đó dùng chăn mỏng che kín mít cái đầu tròn tròn xù xù và đang tập trung ngồi xem phim.

Chà, biết cách hưởng thụ ghê!

Giữa tiếng nhạc nền quỷ khóc sói gào, “Tách” Giang Dĩ Hằng bật đèn lớn của phòng khách lên.

“A—-“

Cam Điềm thét ầm, tức giận quay ngoắt về phía người đàn ông mà gào.

“Anh làm gì thế? Tôi đang xem phim kinh dị đó, bầu không khí đều bị anh phá nát rồi.”

Sau khi nói xong, cô bổng ngẫn người dường như phát hiện sắc mặt người kia đen hơn bình thường, cứ như bị ai trêu chọc vậy.

Thật là một tên thần kinh.


Giang Dĩ Hằng không phản ứng lại lời mắng mỏ của cô, hai tay cởi chiếc áo sơ mi Oxford xám trắng ném vào rổ đựng ở bên ngoài ban công phơi giặt đồ, sau đó đi đến trước mắt cô, lạnh lùng nói, “Đi đổ rác đi.”

Tay nhỏ Cam Điềm đang định ấn nút play trên màn hình, nghe thấy câu nói của anh, lập tức xù lông, “Vì sao lại là…”

Nói được nửa câu bỗng nhiên im bặt, ánh mắt như bị dính chặt lên khuôn ngực trần trụi cường tráng của ai kia. Cô bất giác nuốt nước bọt, đường cong cơ bắp này thật sự quá là ưng mắt.

Cô lại liếc trộm cơ ngực căng phồng rắn chắc thêm lần nữa rồi nghiêng mặt qua tiếp tục nói nửa câu đang dở, “Tôi không đi! Giang Dĩ Hằng, anh đừng có mơ mượn cớ sai khiển tôi làm bất cứ việc gì!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Đồ ăn rác rưởi sẽ dễ dụ gián.”

Giang Dĩ Hằng liếc mắt nhìn bàn đồ ăn cay nóng, lông mày chau lại.

Gián….

Cam Điềm nghĩ tới loại gián ở thành phố K, hình như là gián Mỹ vừa to tốc độ vừa nhanh, lưng bỗng nổi da gà cả rổ, ngoan ngoãn vứt IPAD qua một bên, dự định nhân lúc kho chứa rác của khu chung cư chưa đóng cửa, nhanh chân đi rồi về.

Cô cũng không muốn nửa đêm ngủ trên ghế sô pha lại bị đạo quân gián làm vấy bẩn sự trong sạch.

“Cái này cũng đổ.” Người đàn ông từ phòng ngủ đem ra một túi rác.

Lòng Cam Điềm không tình nguyện nhưng vẫn tiếp nhận.

Bên trong túi rác nhét rất nhiều giấy ăn, không phải anh ta nửa đêm vụng trộm ăn gì chứ? A, đúng là đồ đàn ông béo ị!

Đợi một chút…

Trong túi sao có cái đồ vật gì lóng la lóng lánh,

“A a a—-“

Cam Điềm gào to hơn lúc nãy mấy lần, cô nhớ lại buổi sáng hôm đó mình tỉnh lại ở trong phòng ngủ Giang Dĩ Hằng, nhớ đến ánh mắt kỳ quái cùng những lời dặn dò của bà Vương.

Mẹ nó, tên khốn nạn Giang Dĩ Hằng nhất định đã cưỡng bức cô, sau đó còn không chịu thừa nhận, đùa bỡn cô như con ngu.

“Anh, rốt cuộc đã làm gì tôi, Giang Dĩ Hằng, anh nói rõ đi.”

Cô chỉ vào cái ‘áo mưa’ trong túi rác, khuôn mặt nhỏ nhắn tím đỏ như gan heo, “Có phải anh dùng cái này để giở trò đồi bại với tôi không, tên cầm thú này.”

Cam Điềm cho rằng mình đã phát hiện chứng cứ phạm tội của tên đàn ông này thì sau đó anh ta nhất định phải quỳ rạp xuống đất câu xin cô tha thứ.

Ai ngờ tên khốn khiếp chỉ bình tĩnh lấy điện thoại ra, khi cô cúi mặt xuống xem thì ấn mở file ghi âm

—“Phía dưới ngứa quá anh ơi, như có con côn trùng cắn ấy. Anh gãi gãi cho em đi.”



—“Ừm, Dĩ Hằng, ăn ngực em đi, mút mạnh vào.”

—“Cầu xin anh đấy, em khó chịu lắm, sắp chết rồi. Xin anh dùng đại côn thịt của mình cắm vào em đi.”



Cam Điềm cả kinh không thốt lên lời, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, giọng nói trong file ghi âm này là của cô ư?

Trời ạ, cô đang làm gì thế này? Cô còn cầu xin tên khốn nạn Giang Dị Hằng chịch mình!

“Đêm đó em say rượu, mạnh mẽ xông vào phòng ngủ của tôi.” Khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông như bị mây đen u ám che phủ, “Cam Điềm, tôi nghĩ người nên đi báo cảnh sát là tôi này, tôi mới là người bị em xâm hại.”

Thoáng chốc, căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

“Kia, chúng ta có làm không?” Cam Điềm ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi dò.

“Làm chứ.” Người đàn ông trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói lạnh băng, gằn từng chữ một, ” Làm đến mức em sướng không chịu nổi.”

“…”

Nếu như có thể, Cam Điềm thật sự hi vọng có người cho mình một gậy vào đầu. Xấu hổ quá, mất mặt quá, cô không ngờ rằng mình mới là người cưỡng bức Giang Dĩ Hằng, hơn nữa từ những câu trong đoạn ghi âm có thể thấy cô còn rất hưởng thụ quá trình đó.

“Thật xin lỗi.”

Đối mặt với cả núi bằng chứng, Cam Điềm đành phải cúi đầu nhận thua.


“Đã làm rồi nói xin lỗi, có ích gì?” Cặp mắt đào hoa của người đàn ông khẽ nheo lại, một tia xảo quyệt thoáng qua, anh trầm giọng nói, “Tôi muốn được bồi thường”


“Bồi thường?”


Cam Điềm kinh ngạc ngẩng đầu lên.


Không phải chứ, sao tin tức của tên này nhanh nhạy vậy, chưa gì đã biết cô giật được khách hàng lớn nên định đem bao tải đến, thừa dịp cháy nhà hôi của à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK