_________
Dung Nhứ chần chừ một lúc lâu sau vẫn hỏi ra miệng, "Bình rượu này bao nhiêu lượng bạc?"
Nếu là quá quý thì vẫn nên từ chối thôi, một ngụm mình vừa uống chắc là thanh toán lẻ được đúng không....
Bạch Nga sửng sốt, "Một lượng vàng."
Dung Nhứ nghẹn lại, bây giờ nhổ ra còn kịp không?
Bạch Nga nhìn bộ dáng ngây ngốc của thiếu niên, chợt bật cười, "Thứ Cố Đốc sử có thể cho ta, còn đáng giá hơn nhiều so với một lượng vàng, tiểu công tử không cần lo lắng."
Dung Nhứ nhận lấy hoa lê nhưỡng.
Gió nam thổi động mành sa, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt nồng đượm của rượu, tiếng thuyết thư tiên sinh dưới lầu truyền đến bên tai thiếu niên.
Thuyết thư tiên sinh đã đổi một chuyện xưa khác, câu chuyện hiện giờ là chuyện tình yêu của hai thiếu niên, dưới đài la hét ầm ĩ lên, hỗn loạn, ai muốn nghe cái chuyện này linh tinh......
Dung Nhứ thật ra không ngại, ở hiện đại cái gì cậu chẳng nghe rồi.
Huống chi cậu còn xuyên vào một quyển truyện thịt văn, cốt truyện bên trong quá ít, cậu cũng chẳng thể cho Cố Ánh Liễu bàn tay vàng nào.
Trừ việc dạy cho Cố Ánh Liễu mấy cái tư thế kỳ lạ thì chẳng làm được gì.
Nhân vật chính của câu chuyện bên dưới là Phương Súc Lưu và Ôn Lục Thạch, hai người là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, dần dần, Phương Súc Lưu có tâm tư khác với Ôn Lục Thạch.
Nhưng Phương Súc Lưu không rõ tâm ý của Ôn Lục Thạch, cũng không tỏ tình mà từ từ thân mật với Ôn Lục Thạch, cùng đi cùng về, cùng ngủ cùng ăn.
Người người xung quanh đều biết Phương Súc Lưu ái mộ Ôn Lục Thạch, chỉ một mình Ôn Lục Thạch không biết.
......
Hoa lê nhưỡng không cay ngay, mà tác dụng lại cực chậm.
Dung Nhứ nghe xong, câu chuyện này với mấy tiểu thuyết ngôn tình phổ biến ở hiện đại cũng không khác nhau lắm, một người yêu thầm một người giả ngu, chẳng biết sẽ kết thúc khi nào nữa.
Bạch Nga nói: "Ôn Lục Thạch cũng quá đáng thương rồi, khẳng định là hắn không ngờ trúc mã của mình lại có ý nghĩ khó tin đó với mình, nên mới đồng ý ở chung với Phương Súc Lưu."
Dung Nhứ: "Chắc chắn là Ôn Lục Thạch biết, Phương Súc Lưu mới ủy khuất thế, nhưng dù sao cũng không có cách nào cả, vì đây là văn chủ thụ mà."
Bạch Nga không hiểu văn chủ thụ mà Dung Nhứ nói là gì, nhưng cũng không cản trở ý tứ mà Dung Nhứ muốn biểu đạt.
Chuyện xưa dừng ở đoạn Phương Súc Lưu trúng xuân dược, Ôn Lục Thạch phát hiện ra.
Dung Nhứ: "Cắt ngang chuyện là chó."
Mấy người phía dưới cũng mắng ào ào lên, vốn dĩ không muốn nghe đâu nhưng nghe xong thì cũng thấy hay hay, kết quả là đến đoạn gay cấn thì cắt.
"Rốt cuộc là có làm không?"
"Mau kể đi, xong ta phải đi về ngủ."
......
Dung Nhứ cảm thấy chắc chắn là không làm rồi, nếu làm thì chẳng phải là toang luôn mối quan hệ à, nhưng cậu vẫn quyết định ngày mai sẽ đến nghe tiếp, không nghe cho hết thì khó chịu.
Bạch Nga lại đưa cậu đến các tiệm ăn trong huyện phủ, mua đầy một xe ngựa to.
Dung Nhứ tán thưởng, nếu ở hiện đại thì Bạch Nga chắc chắn là một phú bà.
-
Dung Nhứ trở lại dịch quán.
Dưới cửa sổ lăng hoa không có thanh niên đang đánh cờ một mình, bốn phía quạnh quẽ, người hầu thấy cậu đi qua thì cười vấn an, Dung Nhứ cũng gật đầu đáp lễ.
Dung Nhứ rầu rĩ không vui đi rửa mặt, không có người nửa quỳ trước người cậu cởi giày vớ cho cậu, cũng không có người ôm cậu đi ngủ, hôn môi hôn trán cậu.
(Ê tôi thề là thằng Liễu nó hay hôn tóc hôn mày hôn trán hôn má chứ không hôn môi (trừ lúc chịch) nhưng mà raw ghi hôn môi làm tôi hoang cmn mang)
Thiếu niên nằm trên giường lăn qua lộn lại không yên, ánh trăng sáng tỏ chiếu qua khung cửa sổ lăng hoa, hạ trên bàn cờ, nơi đó không một bóng người.
(Có người ở đấy thật thì chắc t xỉu)
Nửa đêm, Dung Nhứ cuối cùng cũng mơ mơ màng mang ngủ quên.
Ngày tiếp theo, Dung Nhứ lại theo Bạch Nga đến quán trà nghe thuyết thư.
Vẫn là ghế lô ngày hôm qua, khỏa kế như đoán được vì sao Dung Nhứ muốn đến, trực tiếp mang cậu lên lầu luôn.
Dung Nhứ sau khi ngồi xuống, thuyết thư tiên sinh phía dưới lại bắt đầu thuyết thư.
Giờ thì Dung Nhứ không đoán nổi.
Phương Súc Lưu với Ôn Lục Thạch làm tình, còn không phải chỉ một lần, Ôn Lục Thạch chẳng nói chẳng rằng đã tự mình xung phong làm giải dược cho Phương Súc Lưu, còn biết trước kích cỡ hai người như nhau, cởi quần đã loát động cho Phương Súc Lưu.
Dung Nhứ liếm liếm môi, bưng chén trà uống một ngụm.
Tình tiết này, sao nghe giống chuyện của cậu với Cố Ánh Liễu vậy.
Cậu không nhịn được mà nghe tiếp.
Bạch Nga ngồi ngay ngắn ở một bên làm người vô hình.
"Khi đó Ôn Lục Thạch cởi quần liền nói, việc gấp phải giải quyết ngay, việc này cứ coi như chưa từng phát sinh. Phương Súc Lưu không chịu y nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể không chịu nhận nợ của Ôn Lục Thạch."
Dung Nhứ nói: "Lời này nói ra, Phương Súc Lưu giống như một hoàng hoa khuê nữ vậy."
Bạch Nga mỉm cười: "Hắn không làm chuyện đó với người khác, còn không phải là hoàng hoa khuê nữ sao."
Dung Nhứ ngượng ngùng, cậu quên mất thân phận của Bạch Nga.
Trước mặt Bạch Nga lại nói chuyện hoàng hoa khuê nữ, ở hoàn cảnh này, còn không phải là chọc vào tim nàng sao.
Nhưng Bạch Nga không ngại tí nào.
Chuyện kể đến đoạn Ôn Lục Thạch cho rằng Phương Súc Lưu vì đã phát sinh chuyện vợ chồng với y nên mới thích y thì kết thúc.
Dung Nhứ cáu, chỉ muốn nhảy vào truyện ấn đầu hai người đó thành thân luôn, gào lên với Ôn Lục Thạch, "Phương Súc Lưu thích ngươi thật đấyyyy! Thích thậtttt!"
Ngày thứ ba, Bạch Nga lại đưa Dung Nhứ tới quán trà nghe chuyện.
Lần này kể đến đoạn Ôn Lục Thạch cho rằng mình cũng không thích Phương Súc Lưu, nhưng khi bị đồng học hỏi, "Nếu ta trúng xuân dược, ngươi sẽ cứu ta sao?"
Trong lòng Ôn Lục Thạch đã có đáp án, không phải ai cũng là Phương Súc Lưu.
......
Hồn Dung Nhứ treo lên chín tầng mây rồi.
Bạch Nga đưa cậu về lại dịch quán, trở về Bích Tủ lâu.
Mấy chuyện tình cảm này, phần lớn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Đến đoạn nàng xuống đài rồi.
-
Ánh trăng sáng tỏ, huỳnh thảo trùng minh.
Dung Nhứ ngồi ở trên bàn đu dây trong đình viện ngơ ra, trong đầu toàn là hình ảnh của Cố Ánh Liễu.
Cậu bị chuyện xưa của Phương Súc Lưu và Ôn Lục Thạch làm cho loạn lên.
Nếu là một người liên quan trúng xuân dược, cậu còn lâu mới giúp, chỉ có Ánh Liễu thôi.
Dung Nhứ chống cằm trầm tư, chẳng lẽ cậu thật sự có ý nghĩ đó với Cố Ánh Liễu sao?
Thiếu niên không nghĩ ra, trở về phòng ngủ, lấy quần áo của Cố Ánh Liễu bên trong ra ôm vào trong ngực, cảm nhận hương xương bồ quen thuộc quấn quanh người, trấn an lại cảm xúc của cậu.
Đêm nay Dung Nhứ ngủ sâu hơn hai ngày trước.
Cố Ánh Liễu đi ba ngày mới về dịch quán.
Trên khuôn mặt thanh niên mỏi mệt, tắm gội xong lên ôm thiếu niên còn ngủ say nghỉ ngơi.
Chân trời hửng sáng, thiếu niên mê mê hoặc hoặc mở to mắt, khuôn mặt Cố Ánh Liễu phóng to trước mắt cậu, dung mạo tuấn tú, như không thuộc về thế gian này.
Nếu không phải đã biết y là được tiểu thuyết khắc họa ra, cậu còn cho rằng Cố Ánh Liễu là hoa yêu biến thành.
Dung Nhứ vuốt ve gương mặt Cố Ánh Liễu, chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Eo cậu bị Cố Ánh Liễu ôm chặt, bị động dính chặt lên người y.
Cậu thấp thỏm vươn ngón tay ra, đè lên cánh môi kiều diễm của Cố Ánh Liễu.
Mềm quá.....
Dung Nhứ bị dọa đến lùi về sau, tiếng tim đập bùm bùm chấn động, cảm giác tê dại từ ngực lan đến đầu ngón tay.
Thiếu niên lại ngẩng đầu nhìn lại đôi môi của Cố Ánh Liễu, chỉ hôn một chút thôi, sẽ không sao đâu đúng không?
Dung Nhứ chậm chạp ngẩng đầu, học bộ dáng của Cố Ánh Liễu, ôm lấy eo Cố Ánh Liễu, hôn lên môi y.
Thật sự rất mềm......
Dung Nhứ không dám duỗi đầu lưỡi, chỉ mổ nhẹ lên bờ môi mọng thôi.
Sau đó lại phát hiện thanh niên không có động tĩnh gì, lại liếm liếm hầu kết của y.
......
Cố Ánh Liễu bị cậu dày vò đến điên mất, thiếu niên ngồi trên bụng y, liếm mút môi y.
Y cho rằng thế là hết rồi, ai ngờ thiếu niên lại bắt đầu liếm hầu kết y!
Tiểu Nhứ Nhi của y căn bản còn không biết cậu đang làm cái gì, câu dẫn như vậy, hỏi y nhịn thế nào được?!
Cố Ánh Liễu ngừng thở, y nhớ rõ lời Bạch Nga khuyên, "Thiếu niên giống mèo nhỏ, ngươi chỉ hơi hù dọa là cậu sẽ lùi về ngay, phải đặt một con cá trên đĩa, mình thì ở xa, rồi chậm rãi đến gần, gấp một bước là hỏng hết. Ta giúp ngươi thả cá, chuyện còn lại tự ngươi làm."
Y không ngờ Bạch Nga còn cho y một kinh hỉ lớn hơn so với tưởng tượng của y nhiều.
Cố Ánh Liễu giả vờ ngủ say, để mặc thiếu niên làm loạn trên người mình.
Trung y bị thiếu niên cởi bỏ, mèo nhỏ đang học hút liếm đầu vú của y.
Thiếu niên hình như thấy nhạt nhẽo không có hương vị gì, chép miệng, lại bắt đầu ngậm đầu vú của y chơi.
Tay Cố Ánh Liễu vẫn đặt phía sau, nắm chặt thành quyền.
Y không thể dọa mèo nhỏ của y được, phải giả bộ không biết gì hết.
Thiếu niên liếm đầu vú của y đến ướt dầm ướt dề xong lại từ bỏ, đeo lại đai lưng tử tế cho y.
......
Dung Nhứ chột dạ nằm xuống, dựa vào người Cố Ánh Liễu giả vờ ngủ.
Cậu thừa dịp Cố Ánh Liễu ngủ thì chiếm tiện nghi của y, có khác gì đồ biến thái đâu.
Thiếu niên liếm liếm cánh môi, hình như cậu thật sự thích y rồi.
Dung Nhứ nhớ tới chính mình nói qua, sẽ không bao giờ thích Cố Ánh Liễu, mặt đỏ muốn chết.
Nếu mà giờ cậu tùy tiện thổ lộ với Cố Ánh Liễu, sẽ bị chê cười không nhỉ.....
Dung Nhứ buồn rầu đến mức muốn rụng tóc, nếu có thể vừa sống thọ ở thế giới này và vừa được trở lại hiện thực sau khi chết thì tốt quá rồi.
Cố Ánh Liễu giật giật, mở to mắt nhìn cậu.
Dung Nhứ khiếp sợ, rồi lại len lén thở ra, còn may mình đã kết thúc cái trò lưu manh này rồi.
"Ngủ tiếp đi." Cố Ánh Liễu ôm chặt eo cậu, cái hôn ấm áp rơi trên trán.
Dung Nhứ gật đầu, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi mỏng, rũ mắt không dám nhìn đôi mắt Cố Ánh Liễu.
-
Cố Ánh Liễu buông tay Dung Nhứ ra, mặc đồ xong xuôi rồi đến Bích Tủ lâu..
Bạch Nga quyến rũ đi xuống từ trên cầu thang, ý cười phong tình, "Cố Đốc sử đúng là khiến người ta cảm thấy thất bại, nô gia đẹp như vậy mà mí mắt Cố Đốc sử cũng không nâng lên một chút."
"Cô nương đã có một bó sứ giả hộ hoa rồi, làm sao thiếu một tại hạ được." Cố Ánh Liễu bất động.
"Như thế nào, thành ý của ta đủ không?" Bạch Nga cũng không nói, châm chọc cười.
Nàng dựa vào giá hoa đằng, nhướng mày nhìn về Cố Ánh Liễu.
"Tất nhiên xuất toàn lực." Cố Ánh Liễu cho rằng Bạch Nga là người của Dung Tích, chưa từng nghi ngờ.
Bạch Nga xuất hiện quá kịp lúc, mục đích lại mạnh mẽ, làm y không hề hoài nghi.
"Làm phiền Cố Đốc sử," Bạch Nga nói, "À, tiểu công tử nhà ngươi hình như cảm thấy ngươi nghèo chết, không muốn giải thích với cậu ấy à?"
Nàng nhớ lại lúc Dung Nhứ nghe nói hoa lê nhưỡng một lượng vàng một bình mà mở to mắt, há hốc miệng, không khỏi buồn cười.
"Ta nghèo, tiền tài đều là của em ấy." Thần sắc Cố Ánh Liễu nháy mắt nhu hòa.
Bổng lộc của y là Tiểu Nhứ Nhi phát cho, chính nhị phẩm phi tần, so với lúc y làm thị lang thì bổng lộc cao hơn nhiều.
"Cố Đốc sử đúng là biết giỡn." Bạch Nga phe phẩy quạt tròn, "Ta cũng thật hâm mộ ngươi, đến bao giờ ta mới gặp được một tiểu công tử yêu chiều ta như vậy."
Ài, sao nàng lại không gặp được bé cưng nào như Dung Nhứ nhỉ, bị người ta ăn sạch sẽ còn giúp đếm tiền nữa.
"Ngươi hâm mộ không nổi." Cố Ánh Liễu đoan túc nói.
"Vâng, nô gia đã biết," Bạch Nga cũng không giận, "Nô gia cũng nên thu ít phí nhỉ, hay là đi nói với tiểu công tử là mình dùng hết tiền chuộc thân cho cậu ấy rồi, xem cậu ấy có nguyện ý nuôi ta không."
"Ngươi dám."
Bạch Nga cười nhẹ, "Cố Đốc sử, ngươi thật sự nghĩ là ta sẽ làm thật đấy à? Đụng tới tiểu công tử là ngươi như mất luôn năng lực phán đoán."
Nữ tử phe phẩy quạt tròn, thẫn thờ mà nhìn về phía chân trời xanh thẳm.
"Mới có chuyện té ngã ở ngạch cửa thôi đó, còn chuyện khác như, người khác nói dối tiểu công tử mất tích, ngươi sẽ trong nháy mắt loạn lung tung lên."
"Cố Đốc sử, ta tuy chỉ là một kỹ nữ, nhưng cũng vẫn hy vọng Lê Triều sẽ có nhiều quan viên như ngươi hơn. Bảo trọng chính mình, cố gắng sống sót."
Bạch Nga mỉm cười, "Ta ở Bích Tủ lâu chờ tin tức tốt từ ngươi."
________
Bạch Nga khổ vl. Đã làm kĩ nữ rồi còn phải vừa làm quân sư gõ đầu thằng nhỏ, vừa phải đi cầu cạnh thằng lớn giúp đỡ, đã thế còn phải bỏ tiền chiều tiểu công tử hơn chồng nó chiều nó nữa
Dung Nhứ chần chừ một lúc lâu sau vẫn hỏi ra miệng, "Bình rượu này bao nhiêu lượng bạc?"
Nếu là quá quý thì vẫn nên từ chối thôi, một ngụm mình vừa uống chắc là thanh toán lẻ được đúng không....
Bạch Nga sửng sốt, "Một lượng vàng."
Dung Nhứ nghẹn lại, bây giờ nhổ ra còn kịp không?
Bạch Nga nhìn bộ dáng ngây ngốc của thiếu niên, chợt bật cười, "Thứ Cố Đốc sử có thể cho ta, còn đáng giá hơn nhiều so với một lượng vàng, tiểu công tử không cần lo lắng."
Dung Nhứ nhận lấy hoa lê nhưỡng.
Gió nam thổi động mành sa, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt nồng đượm của rượu, tiếng thuyết thư tiên sinh dưới lầu truyền đến bên tai thiếu niên.
Thuyết thư tiên sinh đã đổi một chuyện xưa khác, câu chuyện hiện giờ là chuyện tình yêu của hai thiếu niên, dưới đài la hét ầm ĩ lên, hỗn loạn, ai muốn nghe cái chuyện này linh tinh......
Dung Nhứ thật ra không ngại, ở hiện đại cái gì cậu chẳng nghe rồi.
Huống chi cậu còn xuyên vào một quyển truyện thịt văn, cốt truyện bên trong quá ít, cậu cũng chẳng thể cho Cố Ánh Liễu bàn tay vàng nào.
Trừ việc dạy cho Cố Ánh Liễu mấy cái tư thế kỳ lạ thì chẳng làm được gì.
Nhân vật chính của câu chuyện bên dưới là Phương Súc Lưu và Ôn Lục Thạch, hai người là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, dần dần, Phương Súc Lưu có tâm tư khác với Ôn Lục Thạch.
Nhưng Phương Súc Lưu không rõ tâm ý của Ôn Lục Thạch, cũng không tỏ tình mà từ từ thân mật với Ôn Lục Thạch, cùng đi cùng về, cùng ngủ cùng ăn.
Người người xung quanh đều biết Phương Súc Lưu ái mộ Ôn Lục Thạch, chỉ một mình Ôn Lục Thạch không biết.
......
Hoa lê nhưỡng không cay ngay, mà tác dụng lại cực chậm.
Dung Nhứ nghe xong, câu chuyện này với mấy tiểu thuyết ngôn tình phổ biến ở hiện đại cũng không khác nhau lắm, một người yêu thầm một người giả ngu, chẳng biết sẽ kết thúc khi nào nữa.
Bạch Nga nói: "Ôn Lục Thạch cũng quá đáng thương rồi, khẳng định là hắn không ngờ trúc mã của mình lại có ý nghĩ khó tin đó với mình, nên mới đồng ý ở chung với Phương Súc Lưu."
Dung Nhứ: "Chắc chắn là Ôn Lục Thạch biết, Phương Súc Lưu mới ủy khuất thế, nhưng dù sao cũng không có cách nào cả, vì đây là văn chủ thụ mà."
Bạch Nga không hiểu văn chủ thụ mà Dung Nhứ nói là gì, nhưng cũng không cản trở ý tứ mà Dung Nhứ muốn biểu đạt.
Chuyện xưa dừng ở đoạn Phương Súc Lưu trúng xuân dược, Ôn Lục Thạch phát hiện ra.
Dung Nhứ: "Cắt ngang chuyện là chó."
Mấy người phía dưới cũng mắng ào ào lên, vốn dĩ không muốn nghe đâu nhưng nghe xong thì cũng thấy hay hay, kết quả là đến đoạn gay cấn thì cắt.
"Rốt cuộc là có làm không?"
"Mau kể đi, xong ta phải đi về ngủ."
......
Dung Nhứ cảm thấy chắc chắn là không làm rồi, nếu làm thì chẳng phải là toang luôn mối quan hệ à, nhưng cậu vẫn quyết định ngày mai sẽ đến nghe tiếp, không nghe cho hết thì khó chịu.
Bạch Nga lại đưa cậu đến các tiệm ăn trong huyện phủ, mua đầy một xe ngựa to.
Dung Nhứ tán thưởng, nếu ở hiện đại thì Bạch Nga chắc chắn là một phú bà.
-
Dung Nhứ trở lại dịch quán.
Dưới cửa sổ lăng hoa không có thanh niên đang đánh cờ một mình, bốn phía quạnh quẽ, người hầu thấy cậu đi qua thì cười vấn an, Dung Nhứ cũng gật đầu đáp lễ.
Dung Nhứ rầu rĩ không vui đi rửa mặt, không có người nửa quỳ trước người cậu cởi giày vớ cho cậu, cũng không có người ôm cậu đi ngủ, hôn môi hôn trán cậu.
(Ê tôi thề là thằng Liễu nó hay hôn tóc hôn mày hôn trán hôn má chứ không hôn môi (trừ lúc chịch) nhưng mà raw ghi hôn môi làm tôi hoang cmn mang)
Thiếu niên nằm trên giường lăn qua lộn lại không yên, ánh trăng sáng tỏ chiếu qua khung cửa sổ lăng hoa, hạ trên bàn cờ, nơi đó không một bóng người.
(Có người ở đấy thật thì chắc t xỉu)
Nửa đêm, Dung Nhứ cuối cùng cũng mơ mơ màng mang ngủ quên.
Ngày tiếp theo, Dung Nhứ lại theo Bạch Nga đến quán trà nghe thuyết thư.
Vẫn là ghế lô ngày hôm qua, khỏa kế như đoán được vì sao Dung Nhứ muốn đến, trực tiếp mang cậu lên lầu luôn.
Dung Nhứ sau khi ngồi xuống, thuyết thư tiên sinh phía dưới lại bắt đầu thuyết thư.
Giờ thì Dung Nhứ không đoán nổi.
Phương Súc Lưu với Ôn Lục Thạch làm tình, còn không phải chỉ một lần, Ôn Lục Thạch chẳng nói chẳng rằng đã tự mình xung phong làm giải dược cho Phương Súc Lưu, còn biết trước kích cỡ hai người như nhau, cởi quần đã loát động cho Phương Súc Lưu.
Dung Nhứ liếm liếm môi, bưng chén trà uống một ngụm.
Tình tiết này, sao nghe giống chuyện của cậu với Cố Ánh Liễu vậy.
Cậu không nhịn được mà nghe tiếp.
Bạch Nga ngồi ngay ngắn ở một bên làm người vô hình.
"Khi đó Ôn Lục Thạch cởi quần liền nói, việc gấp phải giải quyết ngay, việc này cứ coi như chưa từng phát sinh. Phương Súc Lưu không chịu y nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể không chịu nhận nợ của Ôn Lục Thạch."
Dung Nhứ nói: "Lời này nói ra, Phương Súc Lưu giống như một hoàng hoa khuê nữ vậy."
Bạch Nga mỉm cười: "Hắn không làm chuyện đó với người khác, còn không phải là hoàng hoa khuê nữ sao."
Dung Nhứ ngượng ngùng, cậu quên mất thân phận của Bạch Nga.
Trước mặt Bạch Nga lại nói chuyện hoàng hoa khuê nữ, ở hoàn cảnh này, còn không phải là chọc vào tim nàng sao.
Nhưng Bạch Nga không ngại tí nào.
Chuyện kể đến đoạn Ôn Lục Thạch cho rằng Phương Súc Lưu vì đã phát sinh chuyện vợ chồng với y nên mới thích y thì kết thúc.
Dung Nhứ cáu, chỉ muốn nhảy vào truyện ấn đầu hai người đó thành thân luôn, gào lên với Ôn Lục Thạch, "Phương Súc Lưu thích ngươi thật đấyyyy! Thích thậtttt!"
Ngày thứ ba, Bạch Nga lại đưa Dung Nhứ tới quán trà nghe chuyện.
Lần này kể đến đoạn Ôn Lục Thạch cho rằng mình cũng không thích Phương Súc Lưu, nhưng khi bị đồng học hỏi, "Nếu ta trúng xuân dược, ngươi sẽ cứu ta sao?"
Trong lòng Ôn Lục Thạch đã có đáp án, không phải ai cũng là Phương Súc Lưu.
......
Hồn Dung Nhứ treo lên chín tầng mây rồi.
Bạch Nga đưa cậu về lại dịch quán, trở về Bích Tủ lâu.
Mấy chuyện tình cảm này, phần lớn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Đến đoạn nàng xuống đài rồi.
-
Ánh trăng sáng tỏ, huỳnh thảo trùng minh.
Dung Nhứ ngồi ở trên bàn đu dây trong đình viện ngơ ra, trong đầu toàn là hình ảnh của Cố Ánh Liễu.
Cậu bị chuyện xưa của Phương Súc Lưu và Ôn Lục Thạch làm cho loạn lên.
Nếu là một người liên quan trúng xuân dược, cậu còn lâu mới giúp, chỉ có Ánh Liễu thôi.
Dung Nhứ chống cằm trầm tư, chẳng lẽ cậu thật sự có ý nghĩ đó với Cố Ánh Liễu sao?
Thiếu niên không nghĩ ra, trở về phòng ngủ, lấy quần áo của Cố Ánh Liễu bên trong ra ôm vào trong ngực, cảm nhận hương xương bồ quen thuộc quấn quanh người, trấn an lại cảm xúc của cậu.
Đêm nay Dung Nhứ ngủ sâu hơn hai ngày trước.
Cố Ánh Liễu đi ba ngày mới về dịch quán.
Trên khuôn mặt thanh niên mỏi mệt, tắm gội xong lên ôm thiếu niên còn ngủ say nghỉ ngơi.
Chân trời hửng sáng, thiếu niên mê mê hoặc hoặc mở to mắt, khuôn mặt Cố Ánh Liễu phóng to trước mắt cậu, dung mạo tuấn tú, như không thuộc về thế gian này.
Nếu không phải đã biết y là được tiểu thuyết khắc họa ra, cậu còn cho rằng Cố Ánh Liễu là hoa yêu biến thành.
Dung Nhứ vuốt ve gương mặt Cố Ánh Liễu, chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Eo cậu bị Cố Ánh Liễu ôm chặt, bị động dính chặt lên người y.
Cậu thấp thỏm vươn ngón tay ra, đè lên cánh môi kiều diễm của Cố Ánh Liễu.
Mềm quá.....
Dung Nhứ bị dọa đến lùi về sau, tiếng tim đập bùm bùm chấn động, cảm giác tê dại từ ngực lan đến đầu ngón tay.
Thiếu niên lại ngẩng đầu nhìn lại đôi môi của Cố Ánh Liễu, chỉ hôn một chút thôi, sẽ không sao đâu đúng không?
Dung Nhứ chậm chạp ngẩng đầu, học bộ dáng của Cố Ánh Liễu, ôm lấy eo Cố Ánh Liễu, hôn lên môi y.
Thật sự rất mềm......
Dung Nhứ không dám duỗi đầu lưỡi, chỉ mổ nhẹ lên bờ môi mọng thôi.
Sau đó lại phát hiện thanh niên không có động tĩnh gì, lại liếm liếm hầu kết của y.
......
Cố Ánh Liễu bị cậu dày vò đến điên mất, thiếu niên ngồi trên bụng y, liếm mút môi y.
Y cho rằng thế là hết rồi, ai ngờ thiếu niên lại bắt đầu liếm hầu kết y!
Tiểu Nhứ Nhi của y căn bản còn không biết cậu đang làm cái gì, câu dẫn như vậy, hỏi y nhịn thế nào được?!
Cố Ánh Liễu ngừng thở, y nhớ rõ lời Bạch Nga khuyên, "Thiếu niên giống mèo nhỏ, ngươi chỉ hơi hù dọa là cậu sẽ lùi về ngay, phải đặt một con cá trên đĩa, mình thì ở xa, rồi chậm rãi đến gần, gấp một bước là hỏng hết. Ta giúp ngươi thả cá, chuyện còn lại tự ngươi làm."
Y không ngờ Bạch Nga còn cho y một kinh hỉ lớn hơn so với tưởng tượng của y nhiều.
Cố Ánh Liễu giả vờ ngủ say, để mặc thiếu niên làm loạn trên người mình.
Trung y bị thiếu niên cởi bỏ, mèo nhỏ đang học hút liếm đầu vú của y.
Thiếu niên hình như thấy nhạt nhẽo không có hương vị gì, chép miệng, lại bắt đầu ngậm đầu vú của y chơi.
Tay Cố Ánh Liễu vẫn đặt phía sau, nắm chặt thành quyền.
Y không thể dọa mèo nhỏ của y được, phải giả bộ không biết gì hết.
Thiếu niên liếm đầu vú của y đến ướt dầm ướt dề xong lại từ bỏ, đeo lại đai lưng tử tế cho y.
......
Dung Nhứ chột dạ nằm xuống, dựa vào người Cố Ánh Liễu giả vờ ngủ.
Cậu thừa dịp Cố Ánh Liễu ngủ thì chiếm tiện nghi của y, có khác gì đồ biến thái đâu.
Thiếu niên liếm liếm cánh môi, hình như cậu thật sự thích y rồi.
Dung Nhứ nhớ tới chính mình nói qua, sẽ không bao giờ thích Cố Ánh Liễu, mặt đỏ muốn chết.
Nếu mà giờ cậu tùy tiện thổ lộ với Cố Ánh Liễu, sẽ bị chê cười không nhỉ.....
Dung Nhứ buồn rầu đến mức muốn rụng tóc, nếu có thể vừa sống thọ ở thế giới này và vừa được trở lại hiện thực sau khi chết thì tốt quá rồi.
Cố Ánh Liễu giật giật, mở to mắt nhìn cậu.
Dung Nhứ khiếp sợ, rồi lại len lén thở ra, còn may mình đã kết thúc cái trò lưu manh này rồi.
"Ngủ tiếp đi." Cố Ánh Liễu ôm chặt eo cậu, cái hôn ấm áp rơi trên trán.
Dung Nhứ gật đầu, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi mỏng, rũ mắt không dám nhìn đôi mắt Cố Ánh Liễu.
-
Cố Ánh Liễu buông tay Dung Nhứ ra, mặc đồ xong xuôi rồi đến Bích Tủ lâu..
Bạch Nga quyến rũ đi xuống từ trên cầu thang, ý cười phong tình, "Cố Đốc sử đúng là khiến người ta cảm thấy thất bại, nô gia đẹp như vậy mà mí mắt Cố Đốc sử cũng không nâng lên một chút."
"Cô nương đã có một bó sứ giả hộ hoa rồi, làm sao thiếu một tại hạ được." Cố Ánh Liễu bất động.
"Như thế nào, thành ý của ta đủ không?" Bạch Nga cũng không nói, châm chọc cười.
Nàng dựa vào giá hoa đằng, nhướng mày nhìn về Cố Ánh Liễu.
"Tất nhiên xuất toàn lực." Cố Ánh Liễu cho rằng Bạch Nga là người của Dung Tích, chưa từng nghi ngờ.
Bạch Nga xuất hiện quá kịp lúc, mục đích lại mạnh mẽ, làm y không hề hoài nghi.
"Làm phiền Cố Đốc sử," Bạch Nga nói, "À, tiểu công tử nhà ngươi hình như cảm thấy ngươi nghèo chết, không muốn giải thích với cậu ấy à?"
Nàng nhớ lại lúc Dung Nhứ nghe nói hoa lê nhưỡng một lượng vàng một bình mà mở to mắt, há hốc miệng, không khỏi buồn cười.
"Ta nghèo, tiền tài đều là của em ấy." Thần sắc Cố Ánh Liễu nháy mắt nhu hòa.
Bổng lộc của y là Tiểu Nhứ Nhi phát cho, chính nhị phẩm phi tần, so với lúc y làm thị lang thì bổng lộc cao hơn nhiều.
"Cố Đốc sử đúng là biết giỡn." Bạch Nga phe phẩy quạt tròn, "Ta cũng thật hâm mộ ngươi, đến bao giờ ta mới gặp được một tiểu công tử yêu chiều ta như vậy."
Ài, sao nàng lại không gặp được bé cưng nào như Dung Nhứ nhỉ, bị người ta ăn sạch sẽ còn giúp đếm tiền nữa.
"Ngươi hâm mộ không nổi." Cố Ánh Liễu đoan túc nói.
"Vâng, nô gia đã biết," Bạch Nga cũng không giận, "Nô gia cũng nên thu ít phí nhỉ, hay là đi nói với tiểu công tử là mình dùng hết tiền chuộc thân cho cậu ấy rồi, xem cậu ấy có nguyện ý nuôi ta không."
"Ngươi dám."
Bạch Nga cười nhẹ, "Cố Đốc sử, ngươi thật sự nghĩ là ta sẽ làm thật đấy à? Đụng tới tiểu công tử là ngươi như mất luôn năng lực phán đoán."
Nữ tử phe phẩy quạt tròn, thẫn thờ mà nhìn về phía chân trời xanh thẳm.
"Mới có chuyện té ngã ở ngạch cửa thôi đó, còn chuyện khác như, người khác nói dối tiểu công tử mất tích, ngươi sẽ trong nháy mắt loạn lung tung lên."
"Cố Đốc sử, ta tuy chỉ là một kỹ nữ, nhưng cũng vẫn hy vọng Lê Triều sẽ có nhiều quan viên như ngươi hơn. Bảo trọng chính mình, cố gắng sống sót."
Bạch Nga mỉm cười, "Ta ở Bích Tủ lâu chờ tin tức tốt từ ngươi."
________
Bạch Nga khổ vl. Đã làm kĩ nữ rồi còn phải vừa làm quân sư gõ đầu thằng nhỏ, vừa phải đi cầu cạnh thằng lớn giúp đỡ, đã thế còn phải bỏ tiền chiều tiểu công tử hơn chồng nó chiều nó nữa