------
Hai mắt tối sầm, lỗ tai như tạm thời rơi vào hoảng loạn.
Giống như đang ngồi trên một con tàu siêu tốc chạy qua đường hầm sâu hun hút, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn tưởng tượng.
Thần kinh bị áp bức đến cực hạn cuối cùng cũng buông lỏng, dương vật trướng to phun ra tinh dịch trắng đục, lỗ lồn cũng không kém cạnh, chảy nước dâm khắp mông.
Cao trào kéo dài đến mấy chục giây mới ngừng được, trên người Cố Ánh Liễu toàn là nước lồn và tinh dịch của cậu.
Dung Nhứ dúi đầu vào trong chăn gấm giả làm đà điểu.
Cậu không muốn sống!
A!
......
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu thấy cậu bất động, nhẹ nhàng lôi kéo chăn gấm.
Y phục bằng lụa của thiếu niên đã sớm tan hoang, lộ ra bụng nhỏ phẳng lì, hạ thân trắng trơn, lỗ nhỏ vẫn còn đang phun nước.
Mặt chôn ở trong chăn gấm, chỉ chừa lỗ tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.
"Đây là hiện tượng sinh lý bình thường, Tiểu Nhứ Nhi đừng thẹn thùng." Cố Ánh Liễu dỗ dành thiếu niên.
Dung Nhứ không ngờ mấy lời mình nói với Cố Ánh Liễu khi nãy được trả về toàn bộ.
Thiếu niên mở một con mắt nhìn Cố Ánh Liễu, mất mặt quá.....
"Đi tắm thôi, ta gọi Điền Cát tới thu dọn." Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ lên, đặt cậu bên bồn tắm, mình thì ra ngoài gọi Điền Cát.
Từ sau khi Cố Ánh Liễu chuyển vào Sùng Dao Điện, cứ khi nào hai người ở cạnh nhau, cung nữ thái giám đều tự giác tránh đi.
Điền Cát nghe tiếng liền gọi cung nữ vào trong dọn dẹp, xoay người nhìn Cố Ánh Liễu.
Đây mắt thanh niên đỏ bừng, khuôn mặt bình thường cao cao tại thượng giờ nhuốm đầy dục vọng, vạt áo chỗ nào cũng dính chất lỏng trắng trắng, ngón tay ướt dầm dề, một bộ dáng bị người chà đạp.
Lão không nghĩ Bệ hạ đắc thủ nhanh như thế, cứ vậy vấy bẩn thanh niên rồi.
Cố Ánh Liễu trở lại bể tắm, kiên nhẫn lau rửa thân thể Dung Nhứ.
"Ánh Liễu, ngươi không phải người hầu, không cần thay ta làm những việc này." Dung Nhứ ồm ồm nói, cúi đầu không dám nhìn mặt Cố Ánh Liễu.
"Ngươi còn đang bị thương, không tiện làm." Cố Ánh Liễu dị thường cường ngạnh.
Cậu bị thương ở chân, chứ không gãy tay.
Dung Nhứ không thể suy suyển, tùy ý Cố Ánh Liễu lau mình cho cậu.
Cậu cảm thấy cậu đang hơi nhầm nhầm ở đâu, Cố Ánh Liễu không phải là hình thành nhân cách lấy lòng, mà là nhân cách hiến dâng luôn rồi, hận không thể một mình ôm lấy tất cả mọi việc liên quan đến cậu.
Cậu bị lau sạch sẽ, đặc biệt là lồn nhỏ cùng với lỗ đít đằng sau, lau tới lau lui tới đỏ ửng lên.
Dung Nhứ thật sự không nhịn được, "Được rồi được rồi."
Mất mặt quá.
"Ừm." Cố Ánh Liễu nhỏ giọng đáp, vòng qua hạ thân, xoa đến bắp đùi cậu.
"Ta có thể tự mình làm." Dung Nhứ bám vào thành bể tắm.
"Tiểu Nhứ Nhi nói sau khi làm chuyện phòng the thì phải rửa sạch sẽ." Cố Ánh Liễu thanh âm rầu rĩ, như bị ghẻ lạnh.
"Cái này cũng chưa tính là chuyện phòng the......"
"Mở chân ra chút."
"Ò."
......
Gần đây Dung Nhứ phát hiện, hình như không có ai trên triều cố tình làm khó dễ cậu!
Hoắc Trừng từ trước đến nay mặc kệ sự đời vậy mà cũng bắt đầu thượng triều, Dung Tích không thèm đối phó cậu, cũng không biết là đang mưu đồ bí mật gì.
Đồng thời, lũ Hoàng Hà định kỳ sắp xảy ra.
Quốc khố trống rỗng, mà sắp tới phải tu sửa đê đập.
Cậu hỏi ý kiến của Cố Ánh Liễu, Cố Ánh Liễu nói y có biện pháp.
Sau đó, cậu thấy Cố Ánh Liễu ngăn Hoắc Trừng lại sau khi hạ triều, đứng ngoài hành lang điện nghị sự của Tuyên Đức Điện nói chuyện phiếm.
Cậu đứng ở xa nhìn bọn họ.
Thời tiết Thịnh Kinh đang chuyển dần sang ấm, ánh dương chiếu vào ngói lưu ly, phát ra tia bảy màu.
Ánh Liễu đứng ở cuối hàng lang, quan bào màu son rộng lớn khoác lên người y lại thành trang trọng lại phong lưu, mặt mày diễm lệ ngậm cười, bên người thanh niên cũng đồng dạng một thân màu son đỏ chói, đuôi ngựa cao cao phất phơ, tay áo bó gọn gàng, vóc người cao lớn.
Nhìn xứng đôi cực kỳ.
Trong lòng Dung Nhứ tự nhiên hơi chua xót.
"Bệ hạ?" Điền Cát khom người nhắc nhở, thiếu niên đứng ở chỗ này lâu quá sẽ gây chú ý.
"Ta hóng gió thôi mà." Dung Nhứ bẹp miệng.
Điền Cát không nói thêm nữa, miệng thiếu niên sắp mím thành một đường thẳng đủ để làm quang gánh luôn rồi, ghen quá trời ghen.
Nhưng mà cậu là Thiên tử.
Dung Nhứ biết mình khó chịu vô lý, Cố Ánh Liễu với Hoắc Trừng thân thiết là chuyện sớm hay muộn đều phải xảy ra.
Hoắc Trừng là công hợp pháp của Cố Ánh Liễu trong 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》, nếu không phải có người quấy rầy thì bọn họ ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Mà hai người họ ở cạnh nhau, mình có thể về nhà sớm hơn một chút.
Dung Nhứ quay mặt đi, ì ẹ đi vào thư phòng Tuyên Đức Điện, trước mắt lại hiện ra nụ cười e thẹn của Cố Ánh Liễu, bộ dáng ái muội lại cực kỳ hạnh phúc.
Hóa ra giữa bằng hữu cũng sẽ có dục vọng chiếm hữu à, Cố Ánh Liễu cũng sẽ tìm bạn lữ, sẽ ngủ cùng với Hoắc Trừng.
Dung Nhứ như là cà tím phơi sương, cậu phát hiện ra bản thân mình chẳng có tí hữu dụng nào với Cố Ánh Liễu, Hoắc Trừng có thể thay y giải quyết phiền toái, mà cậu thì là chúa tể rắc rối, chuyên môn đem đến phiền phức cho Cố Ánh Liễu.
Cậu không giải quyết được chính vụ, cần Cố Ánh Liễu giúp, cậu không giải quyết được tai ương Hoàng Hà, cũng cần Cố Ánh Liễu giúp, thậm chí mấy việc vặt trong sinh hoạt thường ngày cũng phải cần Cố Ánh Liễu giúp.
Thiếu niên ủy khuất mà ôm đầu gối ngồi trong thư phòng Tuyên Đức Điện trong thư phòng, nhìn sắc trời tươi đẹp ngoài cửa sổ.
Trời xanh không mây, chim hót líu lo.
So sánh với sương mù dày đặc ở thế kỉ 21 thì đúng là đẹp không thể tả.
Một lúc sau, Cố Ánh Liễu trở về thư phòng, chuẩn bị làm việc.
Dung Nhứ nghe thấy tiếng bước chân, lại không mở cửa đón y. Cậu cầm tấu chương phát ngốc, hiện giờ cậu đã có thể đọc hiểu ký tự và nội dung trên tấu chương rồi, nhưng vẫn không biết xử lý sao.
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu ôm eo thiếu niên, hít sâu hai cái, cầm lấy bút son bắt đầu phê duyệt.
Dung Nhứ ủy khuất mà ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt Cố Ánh Liễu.
Quan bào chưa cởi, tay áo rộng lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn, tư thế chấp bút vô cùng đoan chính, ngón tay thon dài.
Mỹ nhân như vậy, cho dù là thích ai, chỉ cần hơi lộ ra một chút hảo cảm thì đối phương đều sẽ không thể từ chối được.
"Ánh Liễu, ngươi có người mình thích đúng không?" Dung Nhứ không nhịn được, vẫn hỏi ra miệng.
Thiếu niên ủy khuất như muốn khóc luôn, mắt nai mênh mông sương mù, một chút tâm sự cũng không giấu được.
Cố Ánh Liễu chấp bút son tay dừng lại, đáp, "Đúng vậy."
Thanh niên quay đầu đi, vừa vặn lộ ra vết đỏ như quả nho có lớn có nhỏ trên cổ, như là bị người hút liếm ra.
Dung Nhứ túm vạt áo Cố Ánh Liễu, đột nhiên mất hết dũng khí hỏi tiếp.
"Ta thích em ấy," Cố Ánh Liễu nắm lấy tay thiếu niên, bàn tay cũng không nhỏ, lại vừa vặn được bao trọn trong lòng bàn tay y, mềm mụp đáng yêu, "Nhưng em ấy không hiểu tâm ý của ta."
(Trong tiếng Trung thì ngôi thứ ba gọi chung là "ta" không giới tính nên thôi mình cứ dịch thoáng thoáng thế nhé)
Dung Nhứ trực tiếp kết luận, "hắn" chính là Hoắc Trừng.
Sau khi cậu xuyên sách, Cố Ánh Liễu tiếp xúc với rất ít người, Thẩm Già là một, Cố Dịch Sơ là hai, Hoắc Trừng là ba.
Ba người này, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai.
Hoắc Trừng gia thế lớn, tướng mạo tuấn tú, tuổi còn trẻ đã có quân công trong người, còn được phong Tướng quân.
Trong thành Thịnh Kinh vô vàn thanh niên tài tuấn, ngoài Cố Ánh Liễu ra thì Hoắc Trừng đã có điều kiện cần tốt nhất rồi, lại thêm tình cảm ái mộ từ thời niên thiếu, Cố Ánh Liễu động tâm là hết sức bình thường.
"Hắn cũng thích ngươi." Dung Nhứ ngồi bên án thư, ngơ ngẩn mà nhìn mấy con chữ trên tấu chương.
Hoắc Trừng đã nói với mình mấy lần rồi, hắn thích Cố Ánh Liễu. Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, hẳn là chờ cơ hội này lâu lắm rồi.
Cố Ánh Liễu đè xuống niềm vui như điên trong lòng, quay đầu lại nhìn thiếu niên, nhưng cặp mắt kia trong suốt thấy đáy, nào có nửa điểm yêu thích như y mong muốn.
Thanh niên lại thở dài, bất đắc dĩ mà bỏ bút son xuống, ánh mắt luyến lưu.
"Không phải như ngươi nghĩ đâu."
"Không phải Hoắc Trừng à?" Dung Nhứ ghé vào án thư, cằm đặt trên mặt bàn trơn nhẵn.
"Không phải."
"Đó là Dung Tích?" Dung Nhứ vò đầu.
"Không phải."
......
Dung Nhứ đoán hết tất cả những người cậu biết, vẫn không biết người Cố Ánh Liễu thích là ai.
"Ta biết rồi!" Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ.
Tim Cố Ánh Liễu vọt lên cố họng, nhất thời không chú ý làm bút son vụt một đoạn thật dài trên tấu chương, màu đỏ chói mắt.
"Ngươi không phải là thích Điền Cát chứ."
"......"
Cố Ánh Liễu nhéo nhéo giữa mày, "Thần còn phải làm việc, Bệ hạ nhàm chán có thể lấy thoại bản ra xem."
"Ưm......" Dung Nhứ ủy khuất mà đứng dậy.
Cậu nghĩ tới nát đầu cũng không nghĩ ra được là ai ở dưới mi mắt cậu làm Cố Ánh Liễu mê mẩn đến vậy.
Dung Nhứ đi ra khỏi thư phòng, mới phát hiện cậu quên hỏi Cố Ánh Liễu xem dấu hôn trên cổ là như thế nào.
-
Hai canh giờ trước, Cố Ánh Liễu và Hoắc Trừng đứng ở hành lang nghị sự.
Hành lang nghị sự cũng không có gì khác với các hành lang khác, chỉ là vị trí vừa vặn ngay trước cửa điện nên rất nhiều đại thần dừng chân ở đây để bàn luận, dần được xưng là hành lang nghị sự.
Quan viên ai nấy đều mang vẻ mặt xem kịch vui, ngoại trừ Từ Thành Hoằng và Thẩm Già.
Thẩm Già và Cố Ánh Liễu trước nay có quan hệ rất tốt, hắn lo lắng Hoắc Trừng sẽ khó xử Cố Ánh Liễu, nhưng không ngờ kẻ thù không đội trời chung với Cố Ánh Liễu là Từ Thành Hoằng trông cũng lo lắng sốt ruột.
"Cố Tiểu Thị lang, hoa đẹp cũng tàn, hôm nay cậu ta có thể nhìn trúng ngươi, ngày mai cũng có thể bỏ ngươi, chỉ có leo lên chỗ cao mới đúng là bản lĩnh an cư lạc nghiệp." Dáng người Hoắc Trừng thẳng đứng, tựa người vào lan can, bộ dáng càn quấy thường ngày không còn thấy đâu nữa.
"Đó là đương nhiên," Cố Ánh Liễu trong lúc lơ đãng lộ ra vệt đỏ trên cổ, "Bệ hạ ngưỡng mộ, thần không dám cự tuyệt."
Nhãn lực Hoắc Trừng cực tốt, nháy mắt bắt được dấu vết ái muội trên người Cố Ánh Liễu.
Hắn chỉ cho rằng Tiểu Hoàng đế giữ Cố Ánh Liễu bên người là nuôi chơi thôi, không ngờ cậu thật sự làm mấy chuyện không thể miêu tả kia với Cố Ánh Liễu, còn giả ngu trước mặt hắn.
Là hắn coi thường Dung Nhứ.
Hắn vốn tưởng Tiểu Hoàng đế đã nghĩ thông suốt, hiểu chuyện, nên tính tình thay đổi lớn, không ngờ chỉ là bên ngoài khoác da dê, bên trong lại tâm cơ thâm trầm.
Cố Ánh Liễu đương nhiên biết Hoắc Trừng đang thử cái gì, hắn muốn thử quan hệ giữa y và Dung Nhứ, muốn kéo hắn về phía Hoắc thị.
Từ xưa đến nay, ngoại thích có thể chết già lấy được bao nhiêu người.
Y muốn thể hiện không quá mức thông minh, nhưng cũng không thể quá ngu dốt.
Trong triều, không có ai là dễ lừa cả.
-
Trong thư phòng, Cố Ánh Liễu buông tấu chương, thấp giọng lẩm bẩm, "Tiểu Nhứ Nhi."
____________
Khổ Liễu quá em nó có chít cũng không chịu thừa nhận thích mình
Hai mắt tối sầm, lỗ tai như tạm thời rơi vào hoảng loạn.
Giống như đang ngồi trên một con tàu siêu tốc chạy qua đường hầm sâu hun hút, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn tưởng tượng.
Thần kinh bị áp bức đến cực hạn cuối cùng cũng buông lỏng, dương vật trướng to phun ra tinh dịch trắng đục, lỗ lồn cũng không kém cạnh, chảy nước dâm khắp mông.
Cao trào kéo dài đến mấy chục giây mới ngừng được, trên người Cố Ánh Liễu toàn là nước lồn và tinh dịch của cậu.
Dung Nhứ dúi đầu vào trong chăn gấm giả làm đà điểu.
Cậu không muốn sống!
A!
......
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu thấy cậu bất động, nhẹ nhàng lôi kéo chăn gấm.
Y phục bằng lụa của thiếu niên đã sớm tan hoang, lộ ra bụng nhỏ phẳng lì, hạ thân trắng trơn, lỗ nhỏ vẫn còn đang phun nước.
Mặt chôn ở trong chăn gấm, chỉ chừa lỗ tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.
"Đây là hiện tượng sinh lý bình thường, Tiểu Nhứ Nhi đừng thẹn thùng." Cố Ánh Liễu dỗ dành thiếu niên.
Dung Nhứ không ngờ mấy lời mình nói với Cố Ánh Liễu khi nãy được trả về toàn bộ.
Thiếu niên mở một con mắt nhìn Cố Ánh Liễu, mất mặt quá.....
"Đi tắm thôi, ta gọi Điền Cát tới thu dọn." Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ lên, đặt cậu bên bồn tắm, mình thì ra ngoài gọi Điền Cát.
Từ sau khi Cố Ánh Liễu chuyển vào Sùng Dao Điện, cứ khi nào hai người ở cạnh nhau, cung nữ thái giám đều tự giác tránh đi.
Điền Cát nghe tiếng liền gọi cung nữ vào trong dọn dẹp, xoay người nhìn Cố Ánh Liễu.
Đây mắt thanh niên đỏ bừng, khuôn mặt bình thường cao cao tại thượng giờ nhuốm đầy dục vọng, vạt áo chỗ nào cũng dính chất lỏng trắng trắng, ngón tay ướt dầm dề, một bộ dáng bị người chà đạp.
Lão không nghĩ Bệ hạ đắc thủ nhanh như thế, cứ vậy vấy bẩn thanh niên rồi.
Cố Ánh Liễu trở lại bể tắm, kiên nhẫn lau rửa thân thể Dung Nhứ.
"Ánh Liễu, ngươi không phải người hầu, không cần thay ta làm những việc này." Dung Nhứ ồm ồm nói, cúi đầu không dám nhìn mặt Cố Ánh Liễu.
"Ngươi còn đang bị thương, không tiện làm." Cố Ánh Liễu dị thường cường ngạnh.
Cậu bị thương ở chân, chứ không gãy tay.
Dung Nhứ không thể suy suyển, tùy ý Cố Ánh Liễu lau mình cho cậu.
Cậu cảm thấy cậu đang hơi nhầm nhầm ở đâu, Cố Ánh Liễu không phải là hình thành nhân cách lấy lòng, mà là nhân cách hiến dâng luôn rồi, hận không thể một mình ôm lấy tất cả mọi việc liên quan đến cậu.
Cậu bị lau sạch sẽ, đặc biệt là lồn nhỏ cùng với lỗ đít đằng sau, lau tới lau lui tới đỏ ửng lên.
Dung Nhứ thật sự không nhịn được, "Được rồi được rồi."
Mất mặt quá.
"Ừm." Cố Ánh Liễu nhỏ giọng đáp, vòng qua hạ thân, xoa đến bắp đùi cậu.
"Ta có thể tự mình làm." Dung Nhứ bám vào thành bể tắm.
"Tiểu Nhứ Nhi nói sau khi làm chuyện phòng the thì phải rửa sạch sẽ." Cố Ánh Liễu thanh âm rầu rĩ, như bị ghẻ lạnh.
"Cái này cũng chưa tính là chuyện phòng the......"
"Mở chân ra chút."
"Ò."
......
Gần đây Dung Nhứ phát hiện, hình như không có ai trên triều cố tình làm khó dễ cậu!
Hoắc Trừng từ trước đến nay mặc kệ sự đời vậy mà cũng bắt đầu thượng triều, Dung Tích không thèm đối phó cậu, cũng không biết là đang mưu đồ bí mật gì.
Đồng thời, lũ Hoàng Hà định kỳ sắp xảy ra.
Quốc khố trống rỗng, mà sắp tới phải tu sửa đê đập.
Cậu hỏi ý kiến của Cố Ánh Liễu, Cố Ánh Liễu nói y có biện pháp.
Sau đó, cậu thấy Cố Ánh Liễu ngăn Hoắc Trừng lại sau khi hạ triều, đứng ngoài hành lang điện nghị sự của Tuyên Đức Điện nói chuyện phiếm.
Cậu đứng ở xa nhìn bọn họ.
Thời tiết Thịnh Kinh đang chuyển dần sang ấm, ánh dương chiếu vào ngói lưu ly, phát ra tia bảy màu.
Ánh Liễu đứng ở cuối hàng lang, quan bào màu son rộng lớn khoác lên người y lại thành trang trọng lại phong lưu, mặt mày diễm lệ ngậm cười, bên người thanh niên cũng đồng dạng một thân màu son đỏ chói, đuôi ngựa cao cao phất phơ, tay áo bó gọn gàng, vóc người cao lớn.
Nhìn xứng đôi cực kỳ.
Trong lòng Dung Nhứ tự nhiên hơi chua xót.
"Bệ hạ?" Điền Cát khom người nhắc nhở, thiếu niên đứng ở chỗ này lâu quá sẽ gây chú ý.
"Ta hóng gió thôi mà." Dung Nhứ bẹp miệng.
Điền Cát không nói thêm nữa, miệng thiếu niên sắp mím thành một đường thẳng đủ để làm quang gánh luôn rồi, ghen quá trời ghen.
Nhưng mà cậu là Thiên tử.
Dung Nhứ biết mình khó chịu vô lý, Cố Ánh Liễu với Hoắc Trừng thân thiết là chuyện sớm hay muộn đều phải xảy ra.
Hoắc Trừng là công hợp pháp của Cố Ánh Liễu trong 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》, nếu không phải có người quấy rầy thì bọn họ ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Mà hai người họ ở cạnh nhau, mình có thể về nhà sớm hơn một chút.
Dung Nhứ quay mặt đi, ì ẹ đi vào thư phòng Tuyên Đức Điện, trước mắt lại hiện ra nụ cười e thẹn của Cố Ánh Liễu, bộ dáng ái muội lại cực kỳ hạnh phúc.
Hóa ra giữa bằng hữu cũng sẽ có dục vọng chiếm hữu à, Cố Ánh Liễu cũng sẽ tìm bạn lữ, sẽ ngủ cùng với Hoắc Trừng.
Dung Nhứ như là cà tím phơi sương, cậu phát hiện ra bản thân mình chẳng có tí hữu dụng nào với Cố Ánh Liễu, Hoắc Trừng có thể thay y giải quyết phiền toái, mà cậu thì là chúa tể rắc rối, chuyên môn đem đến phiền phức cho Cố Ánh Liễu.
Cậu không giải quyết được chính vụ, cần Cố Ánh Liễu giúp, cậu không giải quyết được tai ương Hoàng Hà, cũng cần Cố Ánh Liễu giúp, thậm chí mấy việc vặt trong sinh hoạt thường ngày cũng phải cần Cố Ánh Liễu giúp.
Thiếu niên ủy khuất mà ôm đầu gối ngồi trong thư phòng Tuyên Đức Điện trong thư phòng, nhìn sắc trời tươi đẹp ngoài cửa sổ.
Trời xanh không mây, chim hót líu lo.
So sánh với sương mù dày đặc ở thế kỉ 21 thì đúng là đẹp không thể tả.
Một lúc sau, Cố Ánh Liễu trở về thư phòng, chuẩn bị làm việc.
Dung Nhứ nghe thấy tiếng bước chân, lại không mở cửa đón y. Cậu cầm tấu chương phát ngốc, hiện giờ cậu đã có thể đọc hiểu ký tự và nội dung trên tấu chương rồi, nhưng vẫn không biết xử lý sao.
"Tiểu Nhứ Nhi?" Cố Ánh Liễu ôm eo thiếu niên, hít sâu hai cái, cầm lấy bút son bắt đầu phê duyệt.
Dung Nhứ ủy khuất mà ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt Cố Ánh Liễu.
Quan bào chưa cởi, tay áo rộng lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn, tư thế chấp bút vô cùng đoan chính, ngón tay thon dài.
Mỹ nhân như vậy, cho dù là thích ai, chỉ cần hơi lộ ra một chút hảo cảm thì đối phương đều sẽ không thể từ chối được.
"Ánh Liễu, ngươi có người mình thích đúng không?" Dung Nhứ không nhịn được, vẫn hỏi ra miệng.
Thiếu niên ủy khuất như muốn khóc luôn, mắt nai mênh mông sương mù, một chút tâm sự cũng không giấu được.
Cố Ánh Liễu chấp bút son tay dừng lại, đáp, "Đúng vậy."
Thanh niên quay đầu đi, vừa vặn lộ ra vết đỏ như quả nho có lớn có nhỏ trên cổ, như là bị người hút liếm ra.
Dung Nhứ túm vạt áo Cố Ánh Liễu, đột nhiên mất hết dũng khí hỏi tiếp.
"Ta thích em ấy," Cố Ánh Liễu nắm lấy tay thiếu niên, bàn tay cũng không nhỏ, lại vừa vặn được bao trọn trong lòng bàn tay y, mềm mụp đáng yêu, "Nhưng em ấy không hiểu tâm ý của ta."
(Trong tiếng Trung thì ngôi thứ ba gọi chung là "ta" không giới tính nên thôi mình cứ dịch thoáng thoáng thế nhé)
Dung Nhứ trực tiếp kết luận, "hắn" chính là Hoắc Trừng.
Sau khi cậu xuyên sách, Cố Ánh Liễu tiếp xúc với rất ít người, Thẩm Già là một, Cố Dịch Sơ là hai, Hoắc Trừng là ba.
Ba người này, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai.
Hoắc Trừng gia thế lớn, tướng mạo tuấn tú, tuổi còn trẻ đã có quân công trong người, còn được phong Tướng quân.
Trong thành Thịnh Kinh vô vàn thanh niên tài tuấn, ngoài Cố Ánh Liễu ra thì Hoắc Trừng đã có điều kiện cần tốt nhất rồi, lại thêm tình cảm ái mộ từ thời niên thiếu, Cố Ánh Liễu động tâm là hết sức bình thường.
"Hắn cũng thích ngươi." Dung Nhứ ngồi bên án thư, ngơ ngẩn mà nhìn mấy con chữ trên tấu chương.
Hoắc Trừng đã nói với mình mấy lần rồi, hắn thích Cố Ánh Liễu. Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, hẳn là chờ cơ hội này lâu lắm rồi.
Cố Ánh Liễu đè xuống niềm vui như điên trong lòng, quay đầu lại nhìn thiếu niên, nhưng cặp mắt kia trong suốt thấy đáy, nào có nửa điểm yêu thích như y mong muốn.
Thanh niên lại thở dài, bất đắc dĩ mà bỏ bút son xuống, ánh mắt luyến lưu.
"Không phải như ngươi nghĩ đâu."
"Không phải Hoắc Trừng à?" Dung Nhứ ghé vào án thư, cằm đặt trên mặt bàn trơn nhẵn.
"Không phải."
"Đó là Dung Tích?" Dung Nhứ vò đầu.
"Không phải."
......
Dung Nhứ đoán hết tất cả những người cậu biết, vẫn không biết người Cố Ánh Liễu thích là ai.
"Ta biết rồi!" Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ.
Tim Cố Ánh Liễu vọt lên cố họng, nhất thời không chú ý làm bút son vụt một đoạn thật dài trên tấu chương, màu đỏ chói mắt.
"Ngươi không phải là thích Điền Cát chứ."
"......"
Cố Ánh Liễu nhéo nhéo giữa mày, "Thần còn phải làm việc, Bệ hạ nhàm chán có thể lấy thoại bản ra xem."
"Ưm......" Dung Nhứ ủy khuất mà đứng dậy.
Cậu nghĩ tới nát đầu cũng không nghĩ ra được là ai ở dưới mi mắt cậu làm Cố Ánh Liễu mê mẩn đến vậy.
Dung Nhứ đi ra khỏi thư phòng, mới phát hiện cậu quên hỏi Cố Ánh Liễu xem dấu hôn trên cổ là như thế nào.
-
Hai canh giờ trước, Cố Ánh Liễu và Hoắc Trừng đứng ở hành lang nghị sự.
Hành lang nghị sự cũng không có gì khác với các hành lang khác, chỉ là vị trí vừa vặn ngay trước cửa điện nên rất nhiều đại thần dừng chân ở đây để bàn luận, dần được xưng là hành lang nghị sự.
Quan viên ai nấy đều mang vẻ mặt xem kịch vui, ngoại trừ Từ Thành Hoằng và Thẩm Già.
Thẩm Già và Cố Ánh Liễu trước nay có quan hệ rất tốt, hắn lo lắng Hoắc Trừng sẽ khó xử Cố Ánh Liễu, nhưng không ngờ kẻ thù không đội trời chung với Cố Ánh Liễu là Từ Thành Hoằng trông cũng lo lắng sốt ruột.
"Cố Tiểu Thị lang, hoa đẹp cũng tàn, hôm nay cậu ta có thể nhìn trúng ngươi, ngày mai cũng có thể bỏ ngươi, chỉ có leo lên chỗ cao mới đúng là bản lĩnh an cư lạc nghiệp." Dáng người Hoắc Trừng thẳng đứng, tựa người vào lan can, bộ dáng càn quấy thường ngày không còn thấy đâu nữa.
"Đó là đương nhiên," Cố Ánh Liễu trong lúc lơ đãng lộ ra vệt đỏ trên cổ, "Bệ hạ ngưỡng mộ, thần không dám cự tuyệt."
Nhãn lực Hoắc Trừng cực tốt, nháy mắt bắt được dấu vết ái muội trên người Cố Ánh Liễu.
Hắn chỉ cho rằng Tiểu Hoàng đế giữ Cố Ánh Liễu bên người là nuôi chơi thôi, không ngờ cậu thật sự làm mấy chuyện không thể miêu tả kia với Cố Ánh Liễu, còn giả ngu trước mặt hắn.
Là hắn coi thường Dung Nhứ.
Hắn vốn tưởng Tiểu Hoàng đế đã nghĩ thông suốt, hiểu chuyện, nên tính tình thay đổi lớn, không ngờ chỉ là bên ngoài khoác da dê, bên trong lại tâm cơ thâm trầm.
Cố Ánh Liễu đương nhiên biết Hoắc Trừng đang thử cái gì, hắn muốn thử quan hệ giữa y và Dung Nhứ, muốn kéo hắn về phía Hoắc thị.
Từ xưa đến nay, ngoại thích có thể chết già lấy được bao nhiêu người.
Y muốn thể hiện không quá mức thông minh, nhưng cũng không thể quá ngu dốt.
Trong triều, không có ai là dễ lừa cả.
-
Trong thư phòng, Cố Ánh Liễu buông tấu chương, thấp giọng lẩm bẩm, "Tiểu Nhứ Nhi."
____________
Khổ Liễu quá em nó có chít cũng không chịu thừa nhận thích mình