Dung Nhứ về lại phòng ngủ, nghĩ đến nội thất bài trí toàn là do Cố Dịch Sơ đổi, cậu càng xem càng không vừa mắt.
Còn bảy ngày là hết kỳ chịu tang, cậu sẽ đưa Cố Ánh Liễu vào cung ở, không bao giờ về cái phủ rách này nữa.
Trên bàn tròn bày điểm tâm đủ vị, mùi hoa mai ngọt ngào lan tỏa.
Dung Nhứ cầm lên rồi lại bỏ xuống, đồ của Cố Dịch Sơ đưa, cậu không muốn ăn.
Trong nguyên tác, Cố Dịch Sơ có thể đứng chung với Hoắc Trừng, Dung Tích thành tam giác đều, không chỉ bởi vì cậu ta là đệ đệ của Cố Ánh Liễu, mà còn vì thiên phú kinh thương cực cao.
Cố Dịch Sơ là thương, Hoắc Trừng là binh, Dung Tích là quyền, quay quanh Cố Ánh Liễu thành kết cấu thống trị kỳ lạ.
Dung Nhứ nhớ lại nội dung trong 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》, mới có hai tháng mà cậu đã bắt đầu không nhớ rõ tình tiết rồi.
Không thể không ngạc nhiên, truyện thịt văn là thịt văn, ba cái người này lại có thể hài hoà chung sống.
Dung Tích cầm quyền cao nhất, nhất định sẽ không nguyện ý chia sẻ Cố Ánh Liễu với hai người khác, mà không có Cố Ánh Liễu cũng sẽ không tình nguyện đem mạch máu giao vào tay Hoắc Trừng và Cố Dịch Sơ.
Cậu lấy giấy và bút ra, ghi lại cốt truyện thưa thớt trong đống miêu tả sắc tình.
Nếu tác giả viết xong rồi thì kết cục sẽ là thế nào nhỉ?
Màn đêm buông xuống, ngẫu nhiên hiện tinh quang.
Cố Ánh Liễu đạp lên ánh trăng trở về phủ đệ, từ xa xa trông thấy ánh sáng trong phòng ngủ, tâm trạng liền vui vẻ lên.
Thịnh Kinh ngàn gia vạn hộ đèn, có một tia thuộc về mình.
"Ánh Liễu, sao bây giờ ngươi mới trở về?" Dung Nhứ nghe thấy tiếng bước chân, mở cửa thăm dò.
Cố Ánh Liễu cất bước ôm chặt cậu.
Y cho rằng mình có thể bày mưu lập kế, nhưng mọi sự đều có nguy hiểm.
Nếu chỉ có một mình y, bất luận thành bại, y đều sẽ tự chịu trách nhiệm một mình, nhưng đã có Tiểu Nhứ Nhi bên cạnh, y lại thấp thỏm, ngộ nhỡ thất bại thì sao? Bất kể là ai nói gì, y và Tiểu Nhứ Nhi đã là người trên cùng một chiếc thuyền.
Mạch nước ngầm trong triều đình càng lúc càng mãnh liệt, không cẩn thận sẽ ngã chết.
So sánh với những lão già tuổi nửa trăm trà trộn trong quan trường, y thật sự quá non nớt.
"Ánh Liều, ta có bất ngờ cho ngươi nè." Dung Nhứ gãi gãi đầu, kéo Cố Ánh Liễu vào, "Thật ra cũng không tính là bất ngờ lắm."
Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ lên ngồi trên đùi mình, "Bất ngờ gì thế?"
Dung Nhứ nhúc nhích hai cái, lại bị Cố Ánh Liễu ghim chặt eo, lòng bàn tay thanh niên ấm áp vào vào da thịt cậu.
"Cho ta dựa một chút."
Dung Nhứ không dám động đậy, cậu nghĩ Cố Ánh Liễu có thể là đang chuẩn bị làm việc lớn, cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi.
Thiếu niên ôm lấy Cố Ánh Liễu, trấn an vỗ vỗ lưng y.
Ánh nến tối tăm, hô hấp giao triền.
Cần cổ thiếu niên trắng nõn, tinh tế mà non nớt, niết một cái liền đỏ bừng.
Cố Ánh Liễu buông Dung Nhứ ra, ôm nữa thì y lại không nhịn được mà đè Tiểu Hoàng đế ra mất.
"Ánh Liễu, nhìn này," Dung Nhứ đưa thu thị nam hồng ngọc bội cho Cố Ánh Liễu, "Lúc trước ngươi nói Cố Dịch Sơ lấy ngọc bội đi mà, ta lấy lại cho người rồi nè."
Cố Ánh Liễu nhìn cái ngọc bội lạ hoắc, y chỉ nói vậy để thử Dung Nhứ thôi, mà cậu lại ghi nhớ trong lòng, "Tiểu Nhứ Nhi giỏi quá."
"Nhưng mà, Cố Dịch Sơ không thừa nhận cậu ta cầm ngọc bội của ngươi, nên bị ta đập cho một trận mới chịu thừa nhận," Dung Nhứ đặt ngọc bội vào tay Cố Ánh Liễu, "Ngươi cầm đi, đừng để bị cậu ta lấy mất nữa."
Cố Ánh Liễu biểu tình cứng đờ một lát, cầm lấy thu thị nam hồng ngọc bội.
"Sau khi hết thời gian chịu tang, ngươi về hoàng cung với ta đi, đừng về phủ nữa." Dung Nhứ nhìn Cố Ánh Liễu, "Chờ ta có tiền, sẽ xây cho ngươi một toà trạch viện lớn, ngươi muốn ngủ giường thế nào thì ngủ như thế."
"Nếu ta thích ngủ ở Sùng Dao Điện thì sao?"
"Đừng tiết kiệm thay ta, ta phải cho ngươi một toà nhà lớn."
Huống chi, sau khi cốt truyện kết thúc mình sẽ phải về nhà, thế giới trong sách không phải là thế kỉ 21, mấy tên công của Cố Ánh Liễu toàn là nhân vật quyền cao chức trọng, y mà bị khi dễ sợ sẽ không có chỗ nào để đi mất.
Khi đó sẽ lẻ loi đến mức nào.
Dung Nhứ ôm chầm lấy Cố Ánh Liễu, cậu không thích Dung Tích, cũng không thích Hoắc Trừng, bọn họ chỉ biết cưỡng bách Cố Ánh Liễu, chẳng bao giờ để ý cảm nhận của y.
Thất phu vô tội hoài bích có tội.
Dung Nhứ ôm sát Cố Ánh Liễu, cậu lần đầu tiên ý thức được bản thân nhỏ bé thế nào, cậu không có cách nào bảo vệ y.
"Ta chờ Tiểu Nhứ Nhi cho ta một tòa nhà lớn." Cố Ánh Liễu thay đổi tư thế, để Dung Nhứ ôm y thoải mái một chút.
"Ánh Liễu, ngươi có muốn đi nơi nào khác không?"
"Tiểu Nhứ Nhi muốn đi đâu?"
Cậu muốn về nhà.
-
Hết thời gian chịu tang, Cố Ánh Liễu lại dọn về hoàng cung.
Y bảo Dung Nhứ ban thưởng cho Hoắc Trừng, phong làm Kiêu Dũng Tướng quân kiêm Lại Bộ chủ trì.
18 tuổi đỗ tam nguyên Thám Hoa lang, không trải qua thực chiến chung quy là lý luận suông.
Cố Ánh Liễu không xác định được sau khi ban thưởng xong sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng so với việc để Dung Tích và Hoắc Trừng liên thủ lớn mạnh thì để bọn họ từ từ trở mặt thành thù đi.
Y chỉ có thể đánh cuộc.
Chức Chủ sự Lại Bộ không lớn, nhưng lại chưởng quản khảo hạch lên chức của quan lại.
Vị trí này y làm cũng được, nhưng Hoắc Trừng lại khác, hắn có quân công, sau lưng có Hoắc gia quân chống đỡ, trên có Thái hậu làm chỗ dựa, làm việc không nể nang, là người duy nhất có thể chống lại Dung Tích.
Dung Nhứ cũng bận rộn, một bên cậu bận làm bản đồ, một bên tiến hành kế hoạch bồi dưỡng con rể.
Dung Tích cậu không dám chọc, nhưng Hoắc Trừng cậu dám trêu.
Vừa lúc hắn tiến cung tạ ơn, Dung Nhứ liền hỏi han mấy câu.
"Sao gần đây ngươi không có động tĩnh gì, không phải nói thích Cố Ánh Liễu à?"
Hoắc Trừng ngồi trước án thư , cướp chén trà của Dung Nhứ uống, "Ngươi toàn dính lấy Cố Ánh Liễu, ta lấy đâu ra cơ hội."
Lời này nói ra có phần kỳ lạ, thực tế mấy ngày nay hắn chẳng hề nghĩ đến Cố Ánh Liễu, trong đầu toàn là bóng dáng của Tiểu Hoàng đế.
"Ta với y không phải quan hệ đó."
Hoắc Trừng hiểu, Tiểu Hoàng đế vẫn ái mộ hắn, cố tình thân cận với Cố Ánh Liễu là để tìm dịp nói chuyện với hắn..
Mới thấy mình không tìm Cố Ánh Liễu, Tiểu Hoàng đế đã vội vàng sốt ruột, thừa dịp mình vào cung tạ ơn mà chạy đến hỏi thăm.
"Ngươi muốn tìm ta cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như thế."
"Ta tìm ngươi đúng là có chút việc," Dung Nhứ nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Trừng, "Ánh Liễu thích người ôn nhu, săn sóc, hiểu chuyện à?"
Hoắc Trừng không ngờ Dung Nhứ vì để hắn không thích Cố Ánh Liễu nữa mà cố gắng đến thế, lông mi thiếu niên chớp chớp, mắt nai hắc bạch phân minh.
"Ta không làm cung phi."
"Ai nói để ngươi làm cung phi," Dung Nhứ vội muốn chết, chấn bé đù này, "Theo đuổi người ta phải có kiên nhẫn, bền bỉ, phải cho người ta thấy tấm lòng của mình, ngươi đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, muốn Cố Ánh Liễu thích đúng là khó."
"Thế ngươi thích cái dạng gì?"
Hoắc Trừng lột quýt, đuôi ngựa đong đưa, tà tứ lại bừa bãi.
Dung Nhứ cảm thấy mình cùng Hoắc Trừng sinh ra rào cản ngôn ngữ.
"Ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa đi."
Hoắc Trừng: "Ta không phải tiểu hài tử, không nghe chuyện xưa."
"Ngươi phải nghe." Dung Nhứ nghiêm túc mà nói.
"Rồi, ta nghe." Hoắc Trừng nghẹn cười, trực tiếp nằm ra sàn.
"Ngày xưa, có hai thư sinh, tên Trương Tam và Lý Tứ, bọn họ cùng thích một nữ nhân, Trương Tam ngày nào cũng ân cần hỏi han mỹ nhân, còn Lý Tứ trực tiếp cầm tù mỹ nhân. Mỹ nhân chịu nhục tìm được cơ hội chạy trốn, sau đó cùng Trương Tam trốn đi tìm một nơi yên bình thanh vắng, chung sống hạnh phúc cả đời."
"Bệ hạ, ngươi kể chuyện xưa nhàm chán quá." Hoắc Trừng phê bình.
"Ngươi hiểu được gì từ câu chuyện này?" Dung Nhứ đứng dậy đạp Hoắc Trừng hai cái.
"A, ngươi đá ta hai cái nữa đi." Trên mặt Hoắc Trừng lộ ra vẻ thỏa mãn.
"Gì cơ?" Dung Nhứ tiếp tục đạp Hoắc Trừng hai cái nữa.
"Lý Tứ quá ngu, bắt người về tay rồi mà còn để sổng, Trương Tam gian trá, cướp lão bà của người khác."
......
Kế hoạch cải tạo con rể, thất bại.
Hậu quả thất bại này là, Hoắc Trừng thường xuyên tiến cung bắt cậu đạp hắn hai cái.
Dung Nhứ cạn lời, sở thích quái khỉ gì đây?
-
Trong Sùng Dao Điện, đèn đuốc sáng trưng.
Cố Ánh Liễu nghiêm túc lật xem sách xuân cung đồ, trong lòng ghi nhớ tư thế.
Dung Nhứ không ngờ Cố Ánh Liễu lại khắc khổ học tập vậy, khêu đèn đêm đọc xuân cung đồ.
"Tiểu Nhứ Nhi."
Cố Ánh Liễu kìm nén sự không vui trong lòng, y nghe Điền Cát nói, Tiểu Nhứ Nhi nói chuyện với Hoắc Trừng trong Tuyên Đức Điện, y đợi một hồi lâu mới thấy Hoắc Trừng từ sau điện đi ra, trên mặt vẫn còn vẻ thỏa mãn.
Bệ hạ ái mộ Hoắc Trừng, Thịnh Kinh không ai không biết.
Y biết Tiểu Nhứ Nhi không thích Hoắc Trừng, nhưng nghĩ đến việc để tên thiếu niên chung với tên Hoắc Trừng, y lại ghen ghét đến phát điên.
"Ánh Liễu, ngươi không cần chờ ta đâu, đi ngủ sớm một chút." Dung Nhứ đóng lại cửa phòng.
"Bệ hạ hôm nay cùng Hoắc Trừng ở Tuyên Đức Điện nói chuyện gì thế?"
Dung Nhứ mấy chuyện khác thì không thành thạo, riêng việc phỏng đoán tâm tình Cố Ánh Liễu thì rất giỏi.
Y rất giận.
Chẳng lẽ Cố Ánh Liễu đã động tâm với Hoắc Trừng rồi? Chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi....
"Ta kể cho hắn chuyện xưa, hắn chê ta kể nhàm chán." Dung Nhứ nói.
Tiểu Nhứ Nhi còn chưa kể cho mình nghe chuyện xưa, Cố Ánh Liễu nghĩ thầm.
Y biết mình đang ăn giấm vô lý, nhưng chịu đựng Dung Nhứ và Hoắc Trừng ở chung với nhau tới mấy canh giờ thật sự quá khó khăn.
Hoắc Trừng không phải Cố Dịch Sơ, chiến công của hắn cũng không hẳn là vớ vẩn. Hắn am hiểu nhất là tìm ra nhược điểm của kẻ thù, một kích mất mạng, nếu hắn nhắm vào Dung Nhứ thì y không thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Thiếu niên vẫn không biết gì mà ăn bánh ngọt, tựa hồ thật sự chẳng biết mình bị bao nhiêu người nhớ thương.
"Ừm," Cố Ánh Liễu gật đầu, chỉ vào sách xuân cung đồ, "Tiểu Nhứ Nhi, có chỗ ta xem không hiểu."
"Chỗ nào, ta xem xem?" Dung Nhứ dí sát vào, ngón tay vẫn còn dính vụn đường trên bánh.
"Sách xuân cung đồ vẽ lỗ hậu quá trừu tượng, ta không tưởng tượng nổi." Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ, đặt cậu lên long sàng.
Dung Nhứ bị Cố Ánh Liễu bế tới bế lui đã sớm quen động tác của Cố Ánh Liễu.
Cậu chẳng phải động tay làm gì.
"Tiểu Nhứ Nhi có thể cho ta xem không?" Cố Ánh Liễu hỏi.
Lúc trước ở Cố phủ, ánh đèn lờ mờ, y không nhìn thấy rõ ràng, mà cảnh trong mơ cũng không rõ ràng.
Dung Nhứ sửng sốt, nghĩ thầm chuyện này với Cố Ánh Liễu thì cũng không rối rắm đến thế, dù sao y cũng là bên dưới mà.
Thanh niên nửa quỳ trước long sàng, vươn đầu lưỡi liếm vụn đường trên đầu ngón tay cậu.
Đầu ngón tay bị cảm giác ấm áp lại ướt át bao lấy, hơi nóng bao phủ khắp thần kinh, cảm giác tê dại truyền đến ngực.
"Ta còn chưa có rửa tay."
Dung Nhứ lơ đãng, buột miệng thốt ra.
Má.
Cậu đang nói cái gì vậy ......
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ, cởi giày cởi tất cho cậu..
"Ngươi học phía trước là đủ rồi." Dung Nhứ nói.
"Ta cảm thấy về sau có thể sẽ cần dùng đến nên mới học nhiều một chút, tránh cho bạn lữ cảm thấy ta không săn sóc."
Dung Nhứ lúc này mới hiểu, Cố Ánh Liễu đang cho rằng y là công! Dù sao mình với y cũng là bạn tốt, lấy mình ra làm thí nghiệm, dốc lòng nghiên cứu đạo Long Dương cũng được.
Cậu cũng không trực tiếp nói với Cố Ánh Liễu, bỏ đi, ngươi chắc chắn là nằm dưới rồi, tránh đả kích tự tôn Cố Ánh Liễu.
"Ta cho ngươi xem một chút vậy."
"Ừm."
Còn bảy ngày là hết kỳ chịu tang, cậu sẽ đưa Cố Ánh Liễu vào cung ở, không bao giờ về cái phủ rách này nữa.
Trên bàn tròn bày điểm tâm đủ vị, mùi hoa mai ngọt ngào lan tỏa.
Dung Nhứ cầm lên rồi lại bỏ xuống, đồ của Cố Dịch Sơ đưa, cậu không muốn ăn.
Trong nguyên tác, Cố Dịch Sơ có thể đứng chung với Hoắc Trừng, Dung Tích thành tam giác đều, không chỉ bởi vì cậu ta là đệ đệ của Cố Ánh Liễu, mà còn vì thiên phú kinh thương cực cao.
Cố Dịch Sơ là thương, Hoắc Trừng là binh, Dung Tích là quyền, quay quanh Cố Ánh Liễu thành kết cấu thống trị kỳ lạ.
Dung Nhứ nhớ lại nội dung trong 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》, mới có hai tháng mà cậu đã bắt đầu không nhớ rõ tình tiết rồi.
Không thể không ngạc nhiên, truyện thịt văn là thịt văn, ba cái người này lại có thể hài hoà chung sống.
Dung Tích cầm quyền cao nhất, nhất định sẽ không nguyện ý chia sẻ Cố Ánh Liễu với hai người khác, mà không có Cố Ánh Liễu cũng sẽ không tình nguyện đem mạch máu giao vào tay Hoắc Trừng và Cố Dịch Sơ.
Cậu lấy giấy và bút ra, ghi lại cốt truyện thưa thớt trong đống miêu tả sắc tình.
Nếu tác giả viết xong rồi thì kết cục sẽ là thế nào nhỉ?
Màn đêm buông xuống, ngẫu nhiên hiện tinh quang.
Cố Ánh Liễu đạp lên ánh trăng trở về phủ đệ, từ xa xa trông thấy ánh sáng trong phòng ngủ, tâm trạng liền vui vẻ lên.
Thịnh Kinh ngàn gia vạn hộ đèn, có một tia thuộc về mình.
"Ánh Liễu, sao bây giờ ngươi mới trở về?" Dung Nhứ nghe thấy tiếng bước chân, mở cửa thăm dò.
Cố Ánh Liễu cất bước ôm chặt cậu.
Y cho rằng mình có thể bày mưu lập kế, nhưng mọi sự đều có nguy hiểm.
Nếu chỉ có một mình y, bất luận thành bại, y đều sẽ tự chịu trách nhiệm một mình, nhưng đã có Tiểu Nhứ Nhi bên cạnh, y lại thấp thỏm, ngộ nhỡ thất bại thì sao? Bất kể là ai nói gì, y và Tiểu Nhứ Nhi đã là người trên cùng một chiếc thuyền.
Mạch nước ngầm trong triều đình càng lúc càng mãnh liệt, không cẩn thận sẽ ngã chết.
So sánh với những lão già tuổi nửa trăm trà trộn trong quan trường, y thật sự quá non nớt.
"Ánh Liều, ta có bất ngờ cho ngươi nè." Dung Nhứ gãi gãi đầu, kéo Cố Ánh Liễu vào, "Thật ra cũng không tính là bất ngờ lắm."
Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ lên ngồi trên đùi mình, "Bất ngờ gì thế?"
Dung Nhứ nhúc nhích hai cái, lại bị Cố Ánh Liễu ghim chặt eo, lòng bàn tay thanh niên ấm áp vào vào da thịt cậu.
"Cho ta dựa một chút."
Dung Nhứ không dám động đậy, cậu nghĩ Cố Ánh Liễu có thể là đang chuẩn bị làm việc lớn, cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi.
Thiếu niên ôm lấy Cố Ánh Liễu, trấn an vỗ vỗ lưng y.
Ánh nến tối tăm, hô hấp giao triền.
Cần cổ thiếu niên trắng nõn, tinh tế mà non nớt, niết một cái liền đỏ bừng.
Cố Ánh Liễu buông Dung Nhứ ra, ôm nữa thì y lại không nhịn được mà đè Tiểu Hoàng đế ra mất.
"Ánh Liễu, nhìn này," Dung Nhứ đưa thu thị nam hồng ngọc bội cho Cố Ánh Liễu, "Lúc trước ngươi nói Cố Dịch Sơ lấy ngọc bội đi mà, ta lấy lại cho người rồi nè."
Cố Ánh Liễu nhìn cái ngọc bội lạ hoắc, y chỉ nói vậy để thử Dung Nhứ thôi, mà cậu lại ghi nhớ trong lòng, "Tiểu Nhứ Nhi giỏi quá."
"Nhưng mà, Cố Dịch Sơ không thừa nhận cậu ta cầm ngọc bội của ngươi, nên bị ta đập cho một trận mới chịu thừa nhận," Dung Nhứ đặt ngọc bội vào tay Cố Ánh Liễu, "Ngươi cầm đi, đừng để bị cậu ta lấy mất nữa."
Cố Ánh Liễu biểu tình cứng đờ một lát, cầm lấy thu thị nam hồng ngọc bội.
"Sau khi hết thời gian chịu tang, ngươi về hoàng cung với ta đi, đừng về phủ nữa." Dung Nhứ nhìn Cố Ánh Liễu, "Chờ ta có tiền, sẽ xây cho ngươi một toà trạch viện lớn, ngươi muốn ngủ giường thế nào thì ngủ như thế."
"Nếu ta thích ngủ ở Sùng Dao Điện thì sao?"
"Đừng tiết kiệm thay ta, ta phải cho ngươi một toà nhà lớn."
Huống chi, sau khi cốt truyện kết thúc mình sẽ phải về nhà, thế giới trong sách không phải là thế kỉ 21, mấy tên công của Cố Ánh Liễu toàn là nhân vật quyền cao chức trọng, y mà bị khi dễ sợ sẽ không có chỗ nào để đi mất.
Khi đó sẽ lẻ loi đến mức nào.
Dung Nhứ ôm chầm lấy Cố Ánh Liễu, cậu không thích Dung Tích, cũng không thích Hoắc Trừng, bọn họ chỉ biết cưỡng bách Cố Ánh Liễu, chẳng bao giờ để ý cảm nhận của y.
Thất phu vô tội hoài bích có tội.
Dung Nhứ ôm sát Cố Ánh Liễu, cậu lần đầu tiên ý thức được bản thân nhỏ bé thế nào, cậu không có cách nào bảo vệ y.
"Ta chờ Tiểu Nhứ Nhi cho ta một tòa nhà lớn." Cố Ánh Liễu thay đổi tư thế, để Dung Nhứ ôm y thoải mái một chút.
"Ánh Liễu, ngươi có muốn đi nơi nào khác không?"
"Tiểu Nhứ Nhi muốn đi đâu?"
Cậu muốn về nhà.
-
Hết thời gian chịu tang, Cố Ánh Liễu lại dọn về hoàng cung.
Y bảo Dung Nhứ ban thưởng cho Hoắc Trừng, phong làm Kiêu Dũng Tướng quân kiêm Lại Bộ chủ trì.
18 tuổi đỗ tam nguyên Thám Hoa lang, không trải qua thực chiến chung quy là lý luận suông.
Cố Ánh Liễu không xác định được sau khi ban thưởng xong sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng so với việc để Dung Tích và Hoắc Trừng liên thủ lớn mạnh thì để bọn họ từ từ trở mặt thành thù đi.
Y chỉ có thể đánh cuộc.
Chức Chủ sự Lại Bộ không lớn, nhưng lại chưởng quản khảo hạch lên chức của quan lại.
Vị trí này y làm cũng được, nhưng Hoắc Trừng lại khác, hắn có quân công, sau lưng có Hoắc gia quân chống đỡ, trên có Thái hậu làm chỗ dựa, làm việc không nể nang, là người duy nhất có thể chống lại Dung Tích.
Dung Nhứ cũng bận rộn, một bên cậu bận làm bản đồ, một bên tiến hành kế hoạch bồi dưỡng con rể.
Dung Tích cậu không dám chọc, nhưng Hoắc Trừng cậu dám trêu.
Vừa lúc hắn tiến cung tạ ơn, Dung Nhứ liền hỏi han mấy câu.
"Sao gần đây ngươi không có động tĩnh gì, không phải nói thích Cố Ánh Liễu à?"
Hoắc Trừng ngồi trước án thư , cướp chén trà của Dung Nhứ uống, "Ngươi toàn dính lấy Cố Ánh Liễu, ta lấy đâu ra cơ hội."
Lời này nói ra có phần kỳ lạ, thực tế mấy ngày nay hắn chẳng hề nghĩ đến Cố Ánh Liễu, trong đầu toàn là bóng dáng của Tiểu Hoàng đế.
"Ta với y không phải quan hệ đó."
Hoắc Trừng hiểu, Tiểu Hoàng đế vẫn ái mộ hắn, cố tình thân cận với Cố Ánh Liễu là để tìm dịp nói chuyện với hắn..
Mới thấy mình không tìm Cố Ánh Liễu, Tiểu Hoàng đế đã vội vàng sốt ruột, thừa dịp mình vào cung tạ ơn mà chạy đến hỏi thăm.
"Ngươi muốn tìm ta cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như thế."
"Ta tìm ngươi đúng là có chút việc," Dung Nhứ nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Trừng, "Ánh Liễu thích người ôn nhu, săn sóc, hiểu chuyện à?"
Hoắc Trừng không ngờ Dung Nhứ vì để hắn không thích Cố Ánh Liễu nữa mà cố gắng đến thế, lông mi thiếu niên chớp chớp, mắt nai hắc bạch phân minh.
"Ta không làm cung phi."
"Ai nói để ngươi làm cung phi," Dung Nhứ vội muốn chết, chấn bé đù này, "Theo đuổi người ta phải có kiên nhẫn, bền bỉ, phải cho người ta thấy tấm lòng của mình, ngươi đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, muốn Cố Ánh Liễu thích đúng là khó."
"Thế ngươi thích cái dạng gì?"
Hoắc Trừng lột quýt, đuôi ngựa đong đưa, tà tứ lại bừa bãi.
Dung Nhứ cảm thấy mình cùng Hoắc Trừng sinh ra rào cản ngôn ngữ.
"Ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa đi."
Hoắc Trừng: "Ta không phải tiểu hài tử, không nghe chuyện xưa."
"Ngươi phải nghe." Dung Nhứ nghiêm túc mà nói.
"Rồi, ta nghe." Hoắc Trừng nghẹn cười, trực tiếp nằm ra sàn.
"Ngày xưa, có hai thư sinh, tên Trương Tam và Lý Tứ, bọn họ cùng thích một nữ nhân, Trương Tam ngày nào cũng ân cần hỏi han mỹ nhân, còn Lý Tứ trực tiếp cầm tù mỹ nhân. Mỹ nhân chịu nhục tìm được cơ hội chạy trốn, sau đó cùng Trương Tam trốn đi tìm một nơi yên bình thanh vắng, chung sống hạnh phúc cả đời."
"Bệ hạ, ngươi kể chuyện xưa nhàm chán quá." Hoắc Trừng phê bình.
"Ngươi hiểu được gì từ câu chuyện này?" Dung Nhứ đứng dậy đạp Hoắc Trừng hai cái.
"A, ngươi đá ta hai cái nữa đi." Trên mặt Hoắc Trừng lộ ra vẻ thỏa mãn.
"Gì cơ?" Dung Nhứ tiếp tục đạp Hoắc Trừng hai cái nữa.
"Lý Tứ quá ngu, bắt người về tay rồi mà còn để sổng, Trương Tam gian trá, cướp lão bà của người khác."
......
Kế hoạch cải tạo con rể, thất bại.
Hậu quả thất bại này là, Hoắc Trừng thường xuyên tiến cung bắt cậu đạp hắn hai cái.
Dung Nhứ cạn lời, sở thích quái khỉ gì đây?
-
Trong Sùng Dao Điện, đèn đuốc sáng trưng.
Cố Ánh Liễu nghiêm túc lật xem sách xuân cung đồ, trong lòng ghi nhớ tư thế.
Dung Nhứ không ngờ Cố Ánh Liễu lại khắc khổ học tập vậy, khêu đèn đêm đọc xuân cung đồ.
"Tiểu Nhứ Nhi."
Cố Ánh Liễu kìm nén sự không vui trong lòng, y nghe Điền Cát nói, Tiểu Nhứ Nhi nói chuyện với Hoắc Trừng trong Tuyên Đức Điện, y đợi một hồi lâu mới thấy Hoắc Trừng từ sau điện đi ra, trên mặt vẫn còn vẻ thỏa mãn.
Bệ hạ ái mộ Hoắc Trừng, Thịnh Kinh không ai không biết.
Y biết Tiểu Nhứ Nhi không thích Hoắc Trừng, nhưng nghĩ đến việc để tên thiếu niên chung với tên Hoắc Trừng, y lại ghen ghét đến phát điên.
"Ánh Liễu, ngươi không cần chờ ta đâu, đi ngủ sớm một chút." Dung Nhứ đóng lại cửa phòng.
"Bệ hạ hôm nay cùng Hoắc Trừng ở Tuyên Đức Điện nói chuyện gì thế?"
Dung Nhứ mấy chuyện khác thì không thành thạo, riêng việc phỏng đoán tâm tình Cố Ánh Liễu thì rất giỏi.
Y rất giận.
Chẳng lẽ Cố Ánh Liễu đã động tâm với Hoắc Trừng rồi? Chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi....
"Ta kể cho hắn chuyện xưa, hắn chê ta kể nhàm chán." Dung Nhứ nói.
Tiểu Nhứ Nhi còn chưa kể cho mình nghe chuyện xưa, Cố Ánh Liễu nghĩ thầm.
Y biết mình đang ăn giấm vô lý, nhưng chịu đựng Dung Nhứ và Hoắc Trừng ở chung với nhau tới mấy canh giờ thật sự quá khó khăn.
Hoắc Trừng không phải Cố Dịch Sơ, chiến công của hắn cũng không hẳn là vớ vẩn. Hắn am hiểu nhất là tìm ra nhược điểm của kẻ thù, một kích mất mạng, nếu hắn nhắm vào Dung Nhứ thì y không thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Thiếu niên vẫn không biết gì mà ăn bánh ngọt, tựa hồ thật sự chẳng biết mình bị bao nhiêu người nhớ thương.
"Ừm," Cố Ánh Liễu gật đầu, chỉ vào sách xuân cung đồ, "Tiểu Nhứ Nhi, có chỗ ta xem không hiểu."
"Chỗ nào, ta xem xem?" Dung Nhứ dí sát vào, ngón tay vẫn còn dính vụn đường trên bánh.
"Sách xuân cung đồ vẽ lỗ hậu quá trừu tượng, ta không tưởng tượng nổi." Cố Ánh Liễu bế Dung Nhứ, đặt cậu lên long sàng.
Dung Nhứ bị Cố Ánh Liễu bế tới bế lui đã sớm quen động tác của Cố Ánh Liễu.
Cậu chẳng phải động tay làm gì.
"Tiểu Nhứ Nhi có thể cho ta xem không?" Cố Ánh Liễu hỏi.
Lúc trước ở Cố phủ, ánh đèn lờ mờ, y không nhìn thấy rõ ràng, mà cảnh trong mơ cũng không rõ ràng.
Dung Nhứ sửng sốt, nghĩ thầm chuyện này với Cố Ánh Liễu thì cũng không rối rắm đến thế, dù sao y cũng là bên dưới mà.
Thanh niên nửa quỳ trước long sàng, vươn đầu lưỡi liếm vụn đường trên đầu ngón tay cậu.
Đầu ngón tay bị cảm giác ấm áp lại ướt át bao lấy, hơi nóng bao phủ khắp thần kinh, cảm giác tê dại truyền đến ngực.
"Ta còn chưa có rửa tay."
Dung Nhứ lơ đãng, buột miệng thốt ra.
Má.
Cậu đang nói cái gì vậy ......
Cố Ánh Liễu bất đắc dĩ, cởi giày cởi tất cho cậu..
"Ngươi học phía trước là đủ rồi." Dung Nhứ nói.
"Ta cảm thấy về sau có thể sẽ cần dùng đến nên mới học nhiều một chút, tránh cho bạn lữ cảm thấy ta không săn sóc."
Dung Nhứ lúc này mới hiểu, Cố Ánh Liễu đang cho rằng y là công! Dù sao mình với y cũng là bạn tốt, lấy mình ra làm thí nghiệm, dốc lòng nghiên cứu đạo Long Dương cũng được.
Cậu cũng không trực tiếp nói với Cố Ánh Liễu, bỏ đi, ngươi chắc chắn là nằm dưới rồi, tránh đả kích tự tôn Cố Ánh Liễu.
"Ta cho ngươi xem một chút vậy."
"Ừm."