Trước kia nàng chưa bao giờ nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, bỗng nhiên nàng có chút ngơ ngẩn, quên mất hắn vừa hỏi gì.
Sau một lúc lâu, Chiêu Chiêu mới lấy lại tinh thần, nàng lắc đầu: "Thiếp thân không sao."
Nàng nhìn về phía tay phải vẫn còn đang chảy máu của Lục Phong Hàn, "Vương gia, người vẫn nên băng bó tay trước đi." hắn bị thương không nhẹ, nhìn chắc phải dưỡng một thời gian mới tốt hoàn toàn.
Đặc biệt là tổn thương ở tay phải, thời gian tiếp theo sợ là khó cầm bút viết chữ.
Sắc mặt Chiêu Chiêu chỉ là có chút tái nhợt, nhìn không có bị dọa hỏng, Lục Phong Hàn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn dùng tay trái lại vén lụa trắng lên một chút, để nhìn Chiêu Chiêu thêm rõ ràng: "Nàng sau này phải nhìn cho kỹ, cẩn thận chút."
Nếu như hắn không có ở đây, thiết nghĩ hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Chiêu Chiêu mím môi gật nhẹ đầu: "Thiếp thân nhớ kỹ," nàng chỉ xuống tay Lục Phong Hàn nói: "Vương gia, người vẫn nên tìm đại phu kiểm tra tay trước đi, đừng để lưu lại di chứng."
"Ta không sao, " Lục Phong Hàn nói chuyện, đem tay áo che tay phải bị thương lại, để sau lưng, run lên liên tục.
Kỳ thật vừa mới rồi dùng sức quá lớn, hắn không chỉ bị thương ở tay, bị ma sát đến máu thịt lẫn lộn, xương cánh tay sợ là cũng bị trật khớp rồi, đây mới là chổ tổn thương nặng nhất.
Sau khi xác định Chiêu Chiêu không có việc gì, tâm Lục Phong Hàn cũng buông xuống, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu như vừa rồi hắn không cứu nàng thì làm sao bây giờ, lúc trước cảm thấy nàng là một người ngốc nghếch, hiện tại càng cảm thấy nàng là ngốc nhất trong số người ngốc.
Nếu như không có hắn bên cạnh, hắn làm sao có thể an tâm được được chứ.
Càng nghĩ càng giận, Lục Phong Hàn đơn giản buông lụa trắng trên tay xuống, sau đó xoay người rời khỏi.
Chiêu Chiêu còn muốn nói thêm, bỗng nhiên phát hiện lụa trắng trước mặt rũ xuống, sau đó Lục Phong Hàn liền đi, nàng chần chờ một chút, sau đó mới mơ hồ nhận ra hắn đây là còn đang tức giận nàng nha.
Lục Phong Hàn đi đến chỗ Tiết Nguyệt, trước mắt dưới chân núi rất loạn, các nàng so với những nữ quyến nhà khác cũng đi Phổ Ninh Tự thì vẫn còn tốt hơn.
Lúc này Tiết Nguyệt cũng khôi phục bình tĩnh, nàng dùng khăn lau nước mắt trên mặt, nhưng trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lục Phong Hàn cứu nàng lúc nãy, nghĩ đến đây tim của nàng bỗng đập nhanh dị thường.
Nghe Lục Phong Hàn dặn dò, Tiết Nguyệt gật đầu đáp ứng, nàng là vương phi nên sắp xếp tốt cho nữ quyến, người hầu, sau đó nàng mới phát hiện tay Lục Phong Hàn bị thương, nàng liền cầm lấy tay Lục Phong Hàn, cả kinh nói: "Vương gia, ngài không có việc gì chứ?"
Đột nhiên bị Tiết Nguyệt cầm tay, Lục Phong Hàn khẽ cau mày, hắn bất động thanh sắc đem tay Tiết Nguyệt bỏ ra: "Không sao, bất quá là tổn thương nhỏ mà thôi, ngươi đi mang theo các nàng vào chùa đi."
Thấy Lục Phong Hàn nói như thế, Tiết Nguyệt cũng khó mà nói thêm gì, chỉ có thể nghe theo Lục Phong Hàn phân phó.
Lục Phong Hàn vốn là chỉ là đến đây đưa đám người Tiết Nguyệt đến Phổ Ninh Tự, trước mắt tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong, tất nhiên muốn về phủ trước băng bó vết thương, sau đó liền phải vào cung chăm bệnh.
...
Các nữ quyến vừa vào cổng chùa, liền có tăng nhân ra nghênh đón các nàng vào.
Đến cùng là nữ quyến vương phủ, dù có là đình chùa không nhiễm thế tục thì cũng phải đón tiếp cẩn thận, tăng nhân đưa đoàn người đến tiểu viện thiện phòng ở phía đông, hiện tại chỗ này được dành ra cho nữ quyến vương phủ ở, cũng xem như là thanh tịnh.
Phổ Ninh Tự xây ở chân núi, bên cạnh thiện phòng chính là cổ thụ cùng hoa cỏ, cảnh sắc mười phần tuyệt đẹp.
Vừa mới rồi ở dưới chân núi bị hoảng sợ, mọi người ai cũng đã mệt mỏi, từng người đều về phòng của mình nghỉ ngơi.
Tiết Nguyệt được Đeo ma ma đỡ vào thiện phòng, trước đây khi nàng đến Phổ Ninh Tự chính là ở tại phòng này, cho nên sớm đã có người thu xếp dọn dẹp, vẫn là theo thói quen lúc trước của nàng mà làm.
Mới bị kinh sợ không lâu, mày Tiết Nguyệt hơi nhíu, sắc mặt trắng bệch, tướng mạo của nàng vốn nhìn khá mềm mại yếu đuối, giờ này nhìn càng giống một mỹ nhân bệnh tật, Đeo ma ma thấy mà tâm đều đau xót.
Đeo ma ma đau lòng nói: "Nương nương hôm nay phải chịu khổ rồi."
Tuy nói An Quốc công càng lúc càng thiên vị, sủng ái con cái tiểu thiếp kia sinh ra, nhưng cũng cực kỳ yêu thương đích nữ Tiết Nguyệt này, có bao giờ Tiết Nguyệt phải chịu loại khổ này đâu.
Tiết Nguyệt đè trán, "Không sao, chỉ là hoảng sợ mà thôi, ngược lại là vương gia vì cứu ta mà bị thương không nhẹ," nàng nghĩ tới tay Lục Phong Hàn đầy máu.
Nói đến Lục Phong Hàn, trên mặt Đeo ma ma đều là ý cười, bà vui vẻ nói: "Lão nô không nghĩ đến vương gia sẽ để ý nương nương như thế, hôm nay lúc nguy cấp như vậy xuất hiện cứu ngài."
Đeo ma ma càng nghĩ càng vui vẻ, đây không phải là chứng tỏ vương phi cũng có một vị trí trong lòng vương gia sao, chỉ cần như thế liền dễ làm, về sau nói không chừng có thể hòa hảo như lúc ban đầu!
Tiết Nguyệt nghe Đeo ma ma nói như vậy, vội vàng phủ nhận: "Ma ma đừng có nói nhảm, vương gia có thể cứu ta chỉ bởi vì ta là vương phi của hắn mà thôi, bà đừng nghĩ nhiều."
Tuy là nói như vậy, nhưng trên má Tiết Nguyệt lại sớm đỏ hồng lên, lộ ra ý ngượng ngùng.
Đeo ma ma sao có thể không biết Tiết Nguyệt đang nghĩ gì, bà cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra: "Vâng, lão nô không nói bậy."
Tiết Nguyệt không tự chủ kéo kéo cái khăn, nàng lại nghĩ tới một màn Lục Phong Hàn cứu nàng.
Lúc ấy nàng ở ngay trước vó ngựa, mắt thấy sắp mất mạng, tại thời điểm cuối cùng đó, Lục Phong Hàn động thân mà cầm dây cương, khống chế con ngựa, nàng mới có thể sống sót, nàng còn nhớ rõ dáng vẻ Lục Phong Hàn cau mày kéo dây cương lúc ấy.
Trước đây nhóm tiểu nương tử trong kinh thành đều nói Tấn Vương là đệ nhất tuấn mỹ nam tử, còn văn thao vũ lược, lúc trước Tiết Nguyệt cũng không cảm thấy như thế.
Nhưng hiện tại nàng chợt cảm thấy những lời nhóm tiểu nương tử kia nói cực kì chính xác, nàng là gả cho một phu quân được mọi người ngưỡng mộ.
Tiết Nguyệt cắn môi, có phải hắn chỉ là ngoài mặt lạnh một chút, nhưng trong tâm vẫn để ý nàng phải không, dù sao nàng chính là vương phi hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Đeo ma ma thấy bộ dáng này của Tiết Nguyệt có chút vui mừng, nương nương các nàng có thể xem như có chút thông suốt rồi, "Nương nương, hôm nay ngài bị kinh sợ, vẫn là uống chút thuốc an thần mới tốt, nếu không buổi tối sẽ thấy ác mộng, trong chùa miếu không thể so với phòng bếp nhỏ trong phủ, lão nô đi tìm tiểu sa di nhờ nấu một bát thuốc."
"Ừ, ma ma đi đi."
Sau khi Đeo ma ma đi không lâu, trong thiện phòng nghênh đón một người khách, là Hàn trắc phi.
Tiết Nguyệt có chút kinh ngạc, Hàn trắc phi tại sao tới đây, "Hôm nay mới bị ngựa làm cho hoảng sợ, sao muội muội lại không đi nghỉ ngơi dưỡng thần, ngược lại chạy đến chổ này của ta."
Hàn trắc phi hành lễ, sau đó mới nói: "Xem tỷ tỷ nói kìa, muội muội đến thăm tỷ tỷ không được sao?"
Tay không đánh mặt tươi cười, Tiết Nguyệt đành phải để Hàn trắc phi ngồi xuống, sau đó bảo nha hoàn châm cho Hàn trắc phi ly trà, trong lòng Tiết Nguyệt có chút nghi hoặc, Hàn trắc phi khi nào thành người tốt rồi, không đến chê cười nàng đã không tệ, hôm nay sao bỗng nhiên tới đây.
Hàn trắc phi uống ngụm trà nhuận cổ họng, "Ai, muội muội nhớ tới một màn hôm nay đều không nhịn được mà sợ hãi, nếu vương gia trễ một bước, hậu quả liền không thể tưởng tượng nổi."
Tiết Nguyệt theo Hàn trắc phi lời nói trả lời: "Không phải sao, đều là nhờ vào vương gia."
Thấy vẻ mặt này của Tiết Nguyệt, trong lòng Hàn trắc phi âm thầm cười nhạo một tiếng, "Lúc ấy muội muội nhìn thấy rất là sợ hãi, con ngựa điên kia cứ chạy thẳng đến chổ của Chiêu Chiêu muội muội, muội còn tưởng rằng Chiêu Chiêu nguy hiểm rồi, sợ đến mức nhắm hai mắt lại, không thể ngờ được vương gia bỗng nhiên khống chế con ngựa kia, mà tỷ tỷ lại đột nhiên xuất hiện trước vó ngựa."
Nàng nói câu sau cùng âm điệu rõ ràng cao lên.
Mặt Tiết Nguyệt liền trắng, nụ cười trên mặt cũng không còn: "Muội muội lời này của ngươi là có ý gì?"
Hàn trắc phi cười duyên nói: "Muội muội chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, muội muội nào dám trêu chọc tỷ tỷ a, những thứ này đều là muội muội tận mắt nhìn thấy."
Lúc ấy hiện trường hoảng sợ cực độ, tất cả mọi người đều bảo vệ mạng của mình, cũng không rảnh đi nhìn người khác, ngược lại Hàn trắc phi đứng khá xa, lại nhìn thấy rõ ràng.
"Muội muội là đang suy nghĩ, nguyên lai vương gia là vì cứu Chiêu Chiêu muội muội, vương gia thật là rất thương yêu Chiêu muội muội nha; trước đó ở trong vương phủ mỗi ngày đều đi Thính Vân Viện cũng cũng không sao, không thể tưởng tượng được còn vì Chiêu Chiêu muội muội làm đến trình độ này." Hàn trắc phi nhẹ giọng nói, trong mắt đều là châm chọc.
Tim Tiết Nguyệt bỗng nhiên nặng nề rơi xuống, nàng lúc ấy chỉ lo chạy trối chết, hình như là chạy theo hướng của Chiêu Chiêu, hơn nữa lời nói của Hàn trắc phi rõ ràng như vậy, không giống như bịa chuyện, nguyên lai...người Lục Phong Hàn muốn cứu là Chiêu Chiêu a.
Vậy suy nghĩ vừa rồi của nàng được xem là gì?
Tự mình đa tình sao.
Nhìn thấy huyết sắc trên mặt Tiết Nguyệt đi xuống từng tất một, trong lòng Hàn trắc phi vui sướng nói không nên lời, như là phun ra được một hơi nghẹn khí.
Không sai, nàng đợi chính là giờ khắc này, lúc ấy sau khi chế ngự được ngựa nàng cũng không lập tức nói ra, chính là muốn cho Tiết Nguyệt nghĩ nhiều, muốn Tiết Nguyệt nghĩ rằng vương gia để ý mình, cho đến giờ phút này mới sạch trần sự thật tất cả suy nghĩ của vương gia đều là vì Chiêu Chiêu.
Nàng chọc thủng tâm tư của Tiết Nguyệt, hung hăng bóc mẽ bộ mặt kêu ngạo khoe khoang của Tiết Nguyệt.
Tiết Nguyệt là người để ý thanh danh địa vị như vậy, đây mới là uy hiếp lớn nhất.
Quả nhiên, sắc mặt Tiết Nguyệt trắng bệch, miệng mở mở đóng đóng hồi lâu, lại không nói được câu nào, trong lòng nàng nổi sóng to gió lớn, nguyên lai là nàng suy diễn nhiều rồi.
Thật lâu sau, Tiết Nguyệt mới lấy lại tinh thần: "Nghĩ đến vương gia thật là yêu thương Chiêu Chiêu muội muội, ta với ngươi đều so không bằng."
Hàn trắc phi cũng đáp: " Không phải sao, Chiêu Chiêu muội muội so với tỷ tỷ cùng ta, cũng chỉ là thân phận kém mà thôi, nếu không dựa vào sủng ái của vương gia, đã sớm lên làm trắc phi."
"Sắp muộn rồi, tỷ tỷ không giữ muội ở lâu, " Tiết Nguyệt kêu tiểu nha hoàn lại đây, "Đưa Hàn trắc phi ra ngoài đi."
Chờ Hàn trắc phi đi khỏi, nước mắt Tiết Nguyệt mới rớt xuống, nàng hung hăng ném khăn trong tay xuống đất, nguyên lai là vì Chiêu Chiêu a!
Thiệt thòi nàng còn lầm tưởng là vì chính mình, còn mong đợi nói cảm ơn với Lục Phong Hàn, khi đó trong lòng hắn chắc cũng đang cười nhạo châm chọc nàng?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Tiết Nguyệt càng thêm hận.
Hết thảy tất cả, đều là vì Chiêu Chiêu, Tiết Nguyệt mới phát hiện nàng đánh giá thấp Chiêu Chiêu, tựa như Hàn trắc phi nói, Chiêu Chiêu so các nàng càng được sủng ái, chỉ là thân phận kém một chút mà thôi.
...
Một bên khác, Chiêu Chiêu cũng vừa thu dọn xong.
Thiện phòng Phổ Ninh Tự tuy đơn giản, nhưng vật cần có đều có, hơn nữa đẩy cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy cảnh sắc thanh u bên ngoài, rất là mê người.
Chiêu Chiêu ngồi ở trên tháp nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nhớ tới sự việc dưới chân núi chiều nay, còn có dáng vẻ Lục Phong Hàn vén khăn che mặt của nàng lên.
Nàng thở dài, đợi lần này sau khi từ Phổ Ninh Tự về, nàng vẫn nên nói rõ với Lục Phong Hàn, cuối cùng là giận nàng vì chuyện gì.
Lúc này bóng đêm cũng đã khuya, Chiêu Chiêu liền không nghĩ nhiều nữa, ngủ thiếp đi.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, Chiêu Chiêu rửa mặt, ăn xong cơm chay, sau đó liền cùng Oanh Nhi, Thanh Diệp đi đến phật đường.
Khách hành hương đến Phổ Ninh Tự rất nhiều, vì cảnh sắc trong chùa cũng là một nguyên nhân rất lớn, cho nên đường đi trong chùa đều rất trống trãi, khắp hành lang gấp khúc đều có phật điện, kiến trúc rất đẹp, đi xa thêm chút là cảnh núi non, nên có rất nhiều tiểu nương tử đi qua ngắm cảnh.
Đi thẳng theo đường đá xanh, cuối cùng đã tới một phật đường nhỏ.
Vị Tăng tiếp khách cố ý dẫn các nàng đến một chổ phật đường nhỏ, nơi này yên lặng thanh u, cũng không bị khách hành hương bên cạnh quấy rầy, rất thích hợp niệm kinh cầu phúc.
Sau khi Chiêu Chiêu đến khoảng nửa khắc, đám người Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi mới đến, Tiết Nguyệt gật đầu với vị tăng đón tiếp: "Làm phiền tăng nhân."
Cái gọi là cầu phúc cầu khẩn, đơn giản chính là quỳ trước tượng phật tụng kinh gõ mõ, còn lại chính là chép chút kinh Phật cung phụng tại chính điện.
Đoàn người quỳ trên bồ đoàn, theo bên cạnh tăng nhân tụng kinh cầu phúc, tụng một canh giờ mới tính xong việc, tuy nói bồ đoàn rất mềm, nhưng quỳ thời gian dài, chân cũng có chút tê.
Đeo ma ma đỡ Tiết Nguyệt đứng lên, nói với đám người Hàn trắc phi: "Hôm nay phật sự buổi sáng xem như đã xong, buổi chiều liền đến đây chép kinh Phật cung phụng."
Đám người Chiêu Chiêu đáp vâng.
Tiết Nguyệt nói xong mới nghi ngờ nói: "Chiêu Chiêu muội muội, ta không ngờ muội đọc được sách nha, có biết viết không?" Nàng nói vừa nhíu mi, "Ta nghe nói muội muội ngươi xuất thân nhà nông, cũng không biết..."
Chiêu Chiêu sửng sốt, kiếp trước nàng theo di nương đọc sách viết chữ, dù là kiếp này, trước khi Bùi Chí tha hoá cũng là một lão tú tài, nàng đương nhiên biết đọc sách viết chữ.
Còn không đợi nàng đáp lại, Tiết Nguyệt lại nói: "Lần này cung phụng kinh Phật là vì phụ hoàng cầu phúc, phụ hoàng chính là Đại Tề thiên tử, không thể có một tia bất kính, " nàng nói nhìn nhìn Chiêu Chiêu cùng Quách di nương, "Hai người các ngươi đều là phân vị thị thiếp, đến cùng có chút thấp, ngay cả ngọc điệp Hoàng gia cũng không được ghi vào, vẫn là đừng sao chép kinh thư."
Hàn trắc phi nghe được lời này thì nhướn mi, nàng không nghĩ đến Tiết Nguyệt sẽ châm chọc Chiêu Chiêu, còn nói cái gì không thể có chút bất kính nào, không thể chép kinh thư, bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi, đơn giản là đang nói thân phận Chiêu Chiêu quá thấp, không xứng sao chép kinh thư.
Tiết Nguyệt nói xong cười một cái: "Chiêu Chiêu muội muội sẽ không tức giận đi, cái này ta cũng là vì bệnh của hoàng thượng mà suy nghĩ."
Chiêu Chiêu lại không ngốc, đương nhiên nghe được ý tứ trong lời Tiết Nguyệt, nàng chỉ là có chút nghi hoặc, Tiết Nguyệt sao bỗng nhiên lại có địch ý với nàng lớn như vậy, rõ ràng trước đó vẫn còn bình an vô sự.
"Dạ, thiếp thân nghe theo vương phi, vương phi cũng là vì hoàng thượng, thiếp thân đương nhiên sẽ không sinh khí," Chiêu Chiêu đáp.
Tiết Nguyệt thấy Chiêu Chiêu hèn mọn như thế, tức giận trong lòng cũng giảm xuống một chút, ý cười trên mặt nàng càng sâu: "Vậy là tốt rồi, " nói xong liền cùng Đeo ma ma đi ra ngoài.
Trước khi Hàn trắc phi đi cũng cười như không cười liếc nhìn Chiêu Chiêu một cái.
Trong lòng Chiêu Chiêu rất nghi ngờ, chờ sau khi ăn trưa xong ngược lại càng thêm lo lắng.
Nàng sợ nhất chính là chọc Tiết Nguyệt giận, sau đó rơi vào kết cục giống như trong sách, nghĩ đến đây Chiêu Chiêu liền sợ muốn chết.
Kỳ thật có thể nói, so với Lục Phong Hàn nàng càng sợ Tiết Nguyệt hơn, bởi vì trong sách Lục Phong Hàn chỉ là ngầm đồng ý, nhưng Tiết Nguyệt tố khổ với La Hàn Thanh, La Hàn Thanh mới có thể trả thù nguyên chủ.
Chiêu Chiêu cắn môi, vậy phải làm sao bây giờ?
Thanh Diệp nhìn thấu Chiêu Chiêu lo lắng, nàng an ủi Chiêu Chiêu: "Nghĩ đến vương phi chỉ là nhất thời tâm tình không vui, mới có thể lấy chủ tử người làm bè xuất khí, sau này chủ tử thêm cẩn thận một chút mới được."
Chiêu Chiêu cảm thấy Thanh Diệp nói có đạo lý, chỉ cần về sau nàng càng thêm cẩn thận, tuyệt đối không chọc tới Tiết Nguyệt liền được rồi, hiện tại hẳn là Tiết Nguyệt không có chán ghét nàng đến như trong sách.
Oanh Nhi bên cũng đến bên cạnh khuyên nhủ Chiêu Chiêu: "Chủ tử, thật ra không chép kinh thư càng tốt, thời gian buổi chiều này đều là của người, người muốn làm gì thì làm nha."
"Buổi sáng lúc các chủ tử tụng kinh cầu phúc, nô tỳ cố ý ra ngoài nghe ngóng, cảnh sắc ở Phổ Ninh Tự rất đẹp, đặt biệt là có thật nhiều cô nương đến đây, bằng không người cũng ra ngoài giải sầu đi."
Chiêu Chiêu nghe Oanh Nhi nói cũng động lòng, thật vất vả mới được ra ngoài một lần, không bằng ra ngoài xem một chút.
Nói là làm, đến lúc xế chiều, Chiêu Chiêu liền mang theo Oanh Nhi cùng Thanh Diệp đi dạo trong chùa. Trong chùa có nhiều tăng nhân, còn có thị vệ canh giữ, huống chi có nhiều nữ quyến quan gia đến đâu, cho nên rất là an toàn, không cần lo lắng.
Trong chùa cảnh đẹp khắp nới, đặt biệt có một phật đường trong đó đều là các nương tử trẻ tuổi, các nàng đang líu ríu nói liên tục, dường như là gặp chuyện vui gì đấy.
Chiêu Chiêu có chút tò mò, ở trong chùa thanh tịnh như vậy, sao còn vui vẻ như thế.
Oanh Nhi liền nói: "Cái này nô tỳ cũng có nghe nói, buổi sáng lúc thấy các tiểu nương tử đó vui vẻ như vậy, nô tỳ cố ý đi hỏi thăm một chút, nguyên lai là có người nói Bùi đại nhân cũng tới chùa."
Chiêu Chiêu nghi hoặc: "Cái gì Bùi đại nhân?" Nói đến người này còn cùng họ với nàng.
Oanh Nhi thích nhất náo nhiệt, cũng rất thích trò chuyện với người khác, là một người tính tình hoạt bát, buổi sáng lúc nàng thấy cũng hết sức tò mò, cho nên cố ý nghe ngóng với nha hoàn của một tiểu thư quan gia khác.
Thì ra Bùi đại nhân này là thám hoa lang kỳ này, lớn lên đặt biệt tuấn tú, tại kỳ thi đình không chướng ngại nào, trực tiếp được đương kim thánh thượng phong làm thám hoa.
Nếu chỉ vậy cũng không có gì, nhưng vị Bùi đại nhân này không chỉ đọc sách giỏi, khả năng làm việc cũng không thể chỉ trích, thời gian ngắn như vậy đã làm cho hoàng thượng nhớ kỹ, còn liên tục được đề bạt, là viên quan trẻ duy nhất được hoàng thượng coi trọng.
Đại Tề có cái tập tục, đó chính là tam giáp khoa cử phải ngồi xe hoa dạo phố, mỗi lúc như thế này nhóm tiểu nương tử sẽ ở hai bên đường hoặc trong tửu lâu, quán trà nhìn xem, nếu thích còn có thể ném hoa, ném quả.
Nghe nói năm đó vị thám hoa Bùi đại nhân lúc ngồi xe hoa dạo phố thiếu chút bị trái cây của các tiểu nương tử ném cho bao phủ, có thể thấy được Bùi đại nhân rất được hoan nghênh.
Thanh Diệp tiếp lời Oanh Nhi nói: "Nói đến Bùi đại nhân, nô tỳ cũng biết, khi đó nô tỳ vừa vặn được trốn về nhà một lúc, liền may mắn nhìn thấy một màn Bùi đại nhân trên đường dạo phố, nghe nói nhóm các cô nương kinh thành còn gọi Bùi đại nhân là Ngọc lang." Quả nhiên là lang quân như ngọc.
Có một từ gọi yết bảng bắt rể, bất kể là ở đâu, triều đại nào cũng giống nhau.
Thám hoa lang môn sinh thiên tử, lại là lang quân như ngọc, đặt biệt còn rất được thánh tâm, nếu không có gì bất ngờ thì sau này chắc chắn sẽ là trọng thần hoàng thượng coi trọng, vào Nội Các cũng khó nói, có thể nói là tiền đồ một đường bằng phẳng.
Thanh Diệp cười một cái: "Nô tỳ còn nghe nói ngay cả cháu gái của trương thủ phụ, là tài nữ có tiếng trong kinh thành cũng coi trọng Bùi đại nhân, chỉ là Bùi đại nhân không đồng ý, cũng không biết hắn có thể nhìn trúng nữ tử như thế nào."
Nghe xong lời Oanh Nhi cùng Thanh Diệp nói, Chiêu Chiêu cũng có chút tò mò với vị Bùi đại nhân này.
Người có thể làm cho cháu gái của thủ phụ đương triều nhìn trúng, trách không được mặt mày nhóm tiểu nương tử này hớn hở, suy nghĩ biện pháp vô tình gặp được vị Bùi đại nhân kia.
Nói xong một đoạn này, tâm tình của Chiêu Chiêu cũng buông lỏng không ít, nàng cùng Oanh Nhi và Thanh Diệp chuẩn bị đi đến chổ đèn lâu của Phổ Ninh Tự, lúc chạng vạng xem đèn lâu là đẹp nhất, bây giờ mới đi thì có hơi muộn, nhưng thời gian cũng vừa lúc.
...
Trong một Phật đường.
Một tăng nhân lớn tuổi đang đánh cờ với một lang quân, lang quân này tuấn tú như ngọc, mũi thẳng, da cũng rất trắng, lông mi nửa rũ đang nhìn ván cờ.
Ánh mắt của hắn có chút tối tăm, nhưng chính tối tăm trong tuấn tú này mới càng thêm lộ ra hắn không giống người thường.
Nếu để nhóm tiểu nương tử thấy được khẳng định sẽ la to, thì ra Bùi đại nhân đang ở trong Phật đường đánh cờ.
Tăng nhân lớn tuổi hạ xuống một quân cờ, "Bùi thí chủ đừng sốt ruột, theo quẻ tượng, không lâu nữa ngài sẽ gặp được muội muội của mình."
Thật lâu trước đây, vị Bùi thì chủ này đã đến đây, nhờ hắn tính cho một quẻ, xem muội muội hắn ở đâu.
Phương trượng không đành lòng phụ tâm ý của Bùi Nghiên, đã giúp tính toán một quẻ, lúc ấy quẻ tượng cho thấy đời này Bùi Nghiên sẽ không thể gặp được muội muội của hắn nữa, cũng không biết vì sao cách đây không lâu Bùi Nghiên lại không cam lòng, lại đến thỉnh hắn tính thêm một quẻ, không nghĩ tới kết quả lại thay đổi, vậy mà cho thấy sẽ găp được.
Đây thật là một việc lạ, phương trượng liên tục tính mấy quẻ, đều ra kết quả như thế.
Bùi Nghiên cũng càng thêm hy vọng, kỳ thật hắn luôn không tin quỷ thần, nhưng người hắn phái đi đều không tìm được tung tích Chiêu Chiêu, hắn đành phải ôm một tia hy vọng cuối cùng, thỉnh phương trượng Phổ Ninh Tự tính thêm cho hắn một quẻ.
Phương trượng nói hắn sẽ gặp lại Chiêu Chiêu, chỉ là không biết còn bao lâu nữa.
Bùi Nghiên nghĩ, mấy năm nay kỳ thật hắn cũng đã gặp qua Chiêu Chiêu, bất quá là ở trong mộng, chia cách nhiều năm như vậy, hắn lại chỉ mơ thấy nàng hai mươi lần, càng về sau, hắn lại không thể nằm mộng thấy được Chiêu Chiêu nữa.
Đánh xong ván này, sắc trời cũng đã trễ, Bùi Nghiên cáo từ với phương trượng, sau đó đi đèn lầu, hắn có cung phụng một cái đèn trong đèn lâu cho Chiêu Chiêu, mong nàng ở nơi hắn không biết đó có thể trãi qua thật tốt.
Bùi Nghiên nghĩ đến khi còn bé, lúc hắn vừa mới đến nhà thúc phụ thì Chiêu Chiêu lặng lẽ ôm lấy tay hắn, nói: "Đừng sợ, ca ca, chúng ta sau này sẽ là người một nhà."
Lúc thúc phụ đánh hắn mình đầy thương tích, là tiểu Chiêu Chiêu bỏ tự tôn đến nhà Ny Nhi cách vách xin thuốc trị thương cho hắn, sau đó giúp hắn thoa lên miệng vết thương, một bên rơi nước mắt, một bên vừa bôi thuốc vừa thổi: "Ca ca không đau, ca ca không đau..."
Hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ cứ như vậy cùng Chiêu Chiêu lớn lên, hắn không nghĩ đến hắn sẽ bị Bùi Chí bán đi, hắn cũng biết kế tiếp bị Bùi Chí bán đi sẽ là Chiêu Chiêu.
Cho nên ngay lúc hắn vừa có thế lực thì liền trở về Lạc Châu đi tìm Chiêu Chiêu, nhưng Bùi Chí không thấy đâu, trên trấn nói là Bùi Chí bán nhà ở, mang theo Chiêu Chiêu đi rồi, sau khi hắn thành Bùi đại nhân, phái người đi tìm nhiều lần nhưng một chút cũng không tìm ra tung tích của Chiêu Chiêu.
Hắn không dám nghĩ không có hắn bảo vệ, Chiêu Chiêu sẽ gặp phải chuyện gì.
Bùi Nghiên nắm tay, rất nhanh đã đến đèn lầu.
Hắn nhìn thấy một nữ tử bên cạnh đèn lâu, nàng nhẹ nhàng vén búi tóc, thân ảnh nhỏ yếu.
Bùi Nghiên nghĩ, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua bộ dáng lúc Chiêu Chiêu lớn lên, nhưng hắn cảm thấy Chiêu Chiêu lớn lên cũng hẳn sẽ như thế này, hắn xoay người muốn đi, bỗng nhiên nhìn thấy nàng ấy quay đầu lại.
Trên hành lang gấp khúc treo đèn lồng màu đỏ, ánh sáng chiếu má nàng hết sức rõ ràng.
Ký ức nhiều năm trước ùa về, nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, Bùi Nghiên cơ hồ là có thể thấy được dáng vẻ môi mắt cong cong của nàng khi nàng gọi hắn ca ca.
Cả người Bùi Nghiên cứng đờ, hắn cảm thấy hắn đang nằm mơ.
Chiêu Chiêu đang xem đèn lầu, nhìn từ đàng xa, vầng sáng từng đoàn, đẹp mắt cực kỳ, nàng vừa định nói với Oanh Nhi và Thanh Diệp không uổng công hôm nay đến đèn lâu này, nhưng sau đó bỗng nhiên bị một người ôm lấy, người này vóc dáng cao lớn, là một nam nhân!
Nàng vừa muốn la lên, bỗng nhiên nghe người kia nói: "Chiêu Chiêu, ca ca rốt cuộc tìm được muội."
Lần thứ 21 gặp nhau, là trong hiện thực....