• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa mỹ nhân xuất thân từ Lạc Châu luôn luôn có tiếng nổi danh là ôn nhu mềm mại. Vừa vào đêm, thanh lâu sở quán liền náo nhiệt.

Mà tính ra trong số này, Túy Nguyệt Lâu là nổi danh nhất, ngay cả những quan to hiển quý kia cũng đều thích đến nơi này.

Ngay lúc này, ở một gian nhà bên ngoài hậu viện Túy Nguyệt Lâu, nha hoàn Hạnh Nhi khẽ gõ tấm bình phong gọi: "Chiêu Chiêu cô nương, người đã thay xong y phục chưa? Vân Nương sợ là đang chờ muốn sốt ruột rồi."

Vân Nương trong miệng Hạnh Nhi vừa nhắc đến chính là bà chủ của Túy Nguyệt Lâu này. Chỉ ngắn ngủi trong mấy năm đã làm cho Túy Nguyệt Lâu đạt đến địa vị như hiện tại, quả thật là một người rất có năng lực thủ đoạn

Sau một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Hạnh Nhi định gõ tấm bình phong lần nữa, vừa nâng tay lên, cửa liền mở ra. Đập vào mắt Hạnh Nhi là đôi mắt có chút nhướn lên, dường như ngậm nước, làm da nàng ấy rất trắng, dưới ánh nến mơ hồ có một cảm giác yếu ớt, môi của nàng ấy không thoa son, lại đỏ sẫm đến loá mắt. Gương mặt này dường như được thượng tiên dùng đan bút miêu tả tinh tế, không chổ nào không đẹp

Hô hấp Hạnh Nhi như bị kiềm lại, nàng nhớ tới ngày ấy lúc Chiêu Chiêu vừa bị bán tới, một khắc nhìn thấy Chiêu Chiêu kia, mọi người điều giật mình, qua một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Chiêu Chiêu đóng cửa lại nói: "Đi thôi."

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp tinh tế của Chiêu Chiêu, Hạnh Nhi thầm nghĩ, đây thật là một cái đầu gỗ, rõ ràng là đã bị bán vào Túy Nguyệt Lâu rồi, lại không chịu tiếp khách, nàng từ nhỏ lớn lên ở Túy Nguyệt Lâu, cũng chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như Chiêu Chiêu. Có một bộ mặt xinh đẹp như vậy, sau này có gì mà lo nữa. Hạnh Nhi nghĩ không ra thấy Chiêu Chiêu đã đi xa, vội vã chạy theo.

Ván Nương tựa lên gối mềm, phân phó nha hoàn tốt thêm hai ngọn đèn, nàng thích sáng sủa. Vừa lồng xong chụp đèn, của liền bị đẩy ra, Chiêu Chiêu nhẹ giọng gọi: "Vân Nương".

Dù đã nhìn thấy gương mặt của Chiêu Chiêu, nhưng giờ phút này Vân Nương vẫn không nhịn được cảm thán, quả là tuyệt sắc. Nàng đã làm tú bà được vài năm, có một đôi mắt tinh tường, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đó có phải là mỹ nhân hay không, chính là dựa vào bản lĩnh này mà làm cho Túy Nguyệt Lâu phát triển như bây giờ.

Chiêu Chiêu không chỉ có gương mặt đẹp, dáng vẻ cũng tốt, đặc biệt là một thân hình hoàn hảo, không có nửa điểm tỳ vết. Vân Nương càng nhìn càng vừa lòng, khuyết điểm duy nhất chính là, nửa tháng trước khi Chiêu Chiêu bị bán vào, đã mười lăm tuổi, không kịp dạy Chiêu Chiêu những tài nghệ như đánh đàn, hát khúc, bất quá không sao, chỉ cần dựa vào gương mặt này cũng đã có thể bán được giá tốt.

Quan sát một lúc, Vân Nương mới nói: " Mấy hôm nay như thế nào, bệnh đã khỏi chưa?" dáng vẻ rất quan tâm lo lắng.

Kỳ thật Chiêu Chiêu có chút sợ Vân Nương, cũng biết quan tâm trên mặt Vân Nương đều là giả. Vân Nương chẳng qua coi nàng là đồ vật đáng giá mà thôi. Chiêu Chiêu cắn môi: "Đã tốt không sai biệt lắm" nếu còn nói không tốt, chỉ sợ nàng lại bị lãnh giáo thủ đoạn của Vân Nương. Lần bệnh này của nàng cũng là bởi vì Vân Nương mà có.

Thật ra Chiêu Chiêu cũng không phải Chiêu Chiêu. Nàng chỉ là được sống lại dưới thân phận của người cùng tên cùng hình dạng này thôi.

Kiếp trước của Chiêu Chiêu là một thứ nữ không được yêu thương, di nương sớm đã không còn, sống qua ngày dưới tay chủ mẫu, cho nên hình thành tính tình nhát gan, nàng cũng không thông minh, nhưng lại biết ngoan ngoãn nghe lời, mong sau này chủ mẫu có thể tìm cho nàng một phu quân đáng tin cậy.

Chỉ là tuổi tác ngày càng lớn, dung mạo của nàng cũng thể hiện ra, chủ mẫu có ý định muốn đem nàng gả cho một phú hộ ở huyện lý làm thiếp. Chỉ là phú hộ kia cũng đã khoảng năm mươi tuổi.

Chiêu Chiêu vừa nghe xong liền hoảng hốt, lại nghe được người phụ thân không thương nàng kia thấy danh mục sính lễ, liền đem mối hôn sự này quyết định.

Chiêu Chiêu lo lắng xoay quanh, lại không nghĩ ra được biện pháp hay nào, ngày càng đến gần, nàng càng thêm lo lắng hãi hùng, nhưng nàng không cam lòng, nàng muốn chạy trốn.

Chỉ tiếc Chiêu Chiêu xui xẻo, một buổi tối nọ cửa sổ không đóng kính, nàng không cẩn thận bị gió thổi lạnh, sau đó liền bệnh không dậy nỗi, đến nỗi nhiễm phong hàn, mấy ngày sau sốt càng cao. Khi mở mắt chính là lúc thân thể này bị bán vào Túy Nguyệt Lâu hôm đó.

Vân Nương kêu nàng tiếp khách, Chiêu Chiêu tất nhiên không đồng ý, nàng vừa nghĩ đến cùng nhiều nam nhân như vậy...nàng không tiếp thu được.

Vân Nương đã làm bà chủ Túy Nguyệt Lâu nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng không phải ăn chay, nàng thường thấy những cô nương vừa vào thanh lâu không chịu nghe lời là có biện pháp.

Vân Nương kêu nha hoàn giội nước lạnh lên người Chiêu Chiêu, không cho thay quần áo, cũng không cho ăn cơm, không mềm lòng chút nào.

Không thể nghi ngờ, trong ngày hôm đó Chiêu Chiêu liền bệnh, lại sốt lên, Chiêu Chiêu bệnh đến mơ hồ, lại nhớ đến kiếp trước chết khó chịu, chẳng lẽ lại chết dễ dàng như vậy.

May mà Vân Nương chỉ là cho Chiêu Chiêu một bài học, sau đó liền kêu đại phu đến bắt mạch, bệnh của Chiêu Chiêu mới ổn xuống.

Chiêu Chiêu còn nhớ rõ Vân Nương trước khi đi nói với nàng: "Còn chịu được? Nếu ngươi còn không nghe lời, ta liền gọi đám tiểu tử trong Túy Nguyệt Lâu hảo hảo thương ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị làm nữ nhân."

Đặc biệt, Vân Nương là vừa cười vừa nói ra lời kia.

Hiện tại Chiêu Chiêu nhớ tới lời Vân Nương nói thân thể cũng không nhịn được run rẩy một chút, nàng biết Vân Nương thật có thể làm được việc này, nàng cũng không thể không nghe lời.

Một ngọn nến bên trong đèn hoa, phát một chút tiếng vang nhỏ. Vân Nương thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, liền biết Chiêu Chiêu đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều.

Vân Nương cười nói: "Thân thể vẫn là phải điều dưỡng từ từ, đặc biệt là dung mạo của ngươi."

"Theo quy tắc của Túy Nguyệt Lâu, các cô nương từ 15 tuổi sẽ treo biển tiếp khách. Trước đó không lâu ngươi vừa đủ 15, nhưng do bị bệnh nên trì hoãn vài ngày."

Trong lòng Chiêu Chiêu giật thót một cái, nàng không nhịn được nắm chặt tay.

"Thế nào, có hiểu không?"

"Đã hiểu rõ," Chiêu Chiêu nói. Nàng đương nhiên không dám ra mặt chống đối.

Chiêu Chiêu muốn chạy, nhưng trước đây cơ thể nàng luôn bị bệnh, cũng không có sức lực chạy trốn, hiện tại nàng hết bệnh rồi, có thể tìm thời cơ chạy trốn dù nói thế nào nàng cũng không muốn làm hoa nương.

Chiêu Chiêu có chút muốn khóc, mạng của nàng sao lại khổ như vậy, kiếp trước là bị đưa đi làm thiếp, thật vất vả sống lại lần nữa, lại bị bán vào thanh lâu làm hoa nương!

Vân Nương nghiêng đầu nhìn nha hoàn Trân Châu bên cạnh hỏi: "Cô nương vào đây vài ngày trước đó đã sắp xếp xong chưa?"

Trong lòng Chiêu Chiêu hiểu rõ, đó là cô nương hôm đó bị bán vào đây không chịu tiếp khách giống nàng.

"Tổng cộng bán vào năm người, trong đó bốn người đã treo biển tiếp khách, còn lại một người vẫn không chịu cúi đầu, " Trân Châu nói.

Vân Nương uống một ngụm trà: "Vậy làm theo quy tắc đi. " nói xong, nàng dường như mới chú ý tới Chiêu Chiêu còn chưa đi: "Đêm cũng đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Chiêu Chiêu lên tiếng trả lời, cùng Trân Châu đi ra cửa phòng.

Vừa mới đi đến hành lang gấp khúc, liền nhìn thấy một lão ma ma dẫn một cô nương tiến lại đây. Chiêu Chiêu nhận ra cô nương kia, đó chính là người cùng bị bán vào với nàng hôm đó! Cô nương kia quần áo xộc xệch, vạt áo rơi ra, trên mặt còn vương nước mắt, suy nghĩ liền biết đấy là dấu tích của ma ma.

Đến gần, Chiêu Chiêu mới phát hiện hai tay của cô nương kia bị trói, chắc là sợ cô nương kia tự sát hoặc tự mình hại mình, trong Túy Nguyệt Lâu này coi trọng nhất là mặt cùng da thịt, tất nhiên là nửa điểm sai lầm đều không được xảy ra. Phương pháp trói người này là độc môn của Túy Nguyệt Lâu, có thể đem người ta cột chặt, lại không làm da thịt ở tay bị thương chút nào.

Chiêu Chiêu sửng sốt, nếu không chịu tiếp khách, cũng không đến mức chịu khổ như vậy. Quả nhiên, lão ma ma nói với Trân Châu: "Cô nương này là một người cứng đầu, nhiều ngày như vậy không chịu cúi đầu cũng thôi đi, vậy mà lại tìm cơ hội chạy trốn".

Trân Châu nghe xong, không tức giận chút nào, lại còn rất hứng thú nói: "Nha, tính tình thật kiên cường." Dứt lời, Trân Châu nhìn cô nương kia rồi cười rộ lên: "Ma ma, nàng đây là chưa biết quy tắc của Túy Nguyệt Lâu chúng ta đấy."

Nguyên lai trong các viện của Túy Nguyệt Lâu đều bố trí hộ vệ trông coi, một con ruồi đều không bay lọt Lâu, con ngõ này đều là thanh lâu sở quán, mọi người đều cùng buôn bán, sợ nhất là các cô nương chạy trốn, cho nên tại các con hẻm đều có hộ vệ trông coi, thật là có chấp cánh cũng khó thoát. Nghe những lời này của Trân Châu, thân thể Chiêu Chiêu liền lạnh xuống.

Bố trí như thế, có là một nam nhân võ nghệ cao cường cũng không trốn thoát được, nàng đừng mơ tưởng nữa!

Trân Châu dường như nói đủ, nàng nâng tay nắm cằm cô nương kia: "Trước đây đối xử với ngươi quá tốt, làm ngươi quên mất hiện giờ văn khế bán mình của ngươi đều nằm trong tay Túy Nguyệt Lâu, hôm đó chính là anh trai và chị dâu ngươi tự tay đem ngươi bán vào đây, ngân lượng cũng cầm đầy đủ, ngươi bây giờ là người của Túy Nguyệt Lâu. Muốn trách, liền trách anh trai và chị dâu ngươi đi"

Thần sắc cô nương kia rốt cục cũng có chút biến hóa, nước mắt liền chảy xuống, nhưng vẫn cắn răng không chịu cúi đầu.

Trân Châu cũng không nhiều nói, trực tiếp kêu lão ma ma đem cô nương kia mang vào ám thất ở cuối hành lang gấp khúc.

Chiêu Chiêu đứng tại chỗ, nàng không đi được. Tim nàng đập rất nhanh, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay. Một khắc trôi qua, Chiêu Chiêu nghe thấy được tiếng xé rách vải vóc, tiếp theo là tiếng cô nương kia khóc la cầu xin tha thứ: "Tha thứ cho ta, ma ma bỏ qua cho ta đi, ta nghĩ thông suốt, ta đồng ý tiếp khách..."

Trong ám thất âm thanh dần dần dừng lại, nhưng âm thanh kia lại lưu tại thật lâu trong đầu Chiêu Chiêu. Cô nương có cốt khí cứng rắn như vậy cũng cúi đầu chịu thua!

Trân Châu bên cạnh khẽ thở dài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Cô nương này thật là, nhất định muốn nếm chút khổ sở mới cúi đầu, chi bằng ngay từ đầu liền đồng ý, " nói xong nhìn về phía Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu cô nương cũng mệt mỏi rồi, bệnh còn chưa khỏe hẵn đâu, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Xem giết gà dọa khỉ, Chiêu Chiêu có ngốc cũng biết ý tứ của Trân Châu, âm thanh của nàng ở trong gió đêm có chút run rẩy: "vậy Chiêu Chiêu trở về phòng trước."


Rất nhanh, Chiêu Chiêu liền về đến phòng, nàng vừa vào phòng liền yếu đuối ngã lên giường, trước mắt nàng nên làm gì bây giờ?


Trong lòng Chiêu Chiêu biết đây là Trân Châu diễn cho nàng xem, tuy là diễn, nhưng cũng là thật sự, nếu nàng không nghe lời, đó chính là kết cục của nàng.


Huống chi, chỉ một mình nàng cũng không thể chạy trốn ra khỏi Túy Nguyệt Lâu.


Chiêu Chiêu gấp đến không biết làm như thế nào cho phải, bất giác liền mơ hồ ngủ, ngày hôm sau nàng liền có chút mê man mờ mịt.


Chiêu Chiêu vừa dùng xong đồ ăn sáng, Trân Châu liền tới đây: "Chiêu Chiêu cô nương, ngày mai ngươi liền tiếp khách nha."


Nhanh như thế!


Chiêu Chiêu mở to hai mắt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang