Lục Phong Hàn thấy Chiêu Chiêu đau đến cuộn người lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, cánh môi luôn đỏ thắm giờ lại không có chút huyết sắc, trên trán mồ hôi lạnh ướt cả tóc, nhìn thấy cực kỳ đáng thương.
Hắn ôm Chiêu Chiêu vào trong lòng, sau đó giúp Chiêu Chiêu vén sợi tóc đang tán loạn ra sau tai, thanh âm khàn khàn: "Gáng chịu thêm một chút, đại phu sắp tới rồi."
Giờ phút này Chiêu Chiêu có chút sức lực, nàng kéo góc tay áo của Lục Phong Hàn: "Thiếp thân không sao, chỉ là quỳ thủy đến," lúc nói chuyện tiếng nói đứt quãng, hiển nhiên là đau không nhẹ.
Oanh Nhi một đường theo tới nhìn thấy cảnh này tâm an tâm không ít, bộ dạng vương gia như vậy, là để cô nương các nàng ở trong lòng, nếu không sao có thể vội vàng đến đây như vậy.
Chiêu Chiêu có gì không hiểu, nhất định là Oanh Nhi cùng Thanh Diệp không nghe lời nàng nói tự ý đi mời Lục Phong Hàn đến đây.
Chuyện này hỏng rồi, người trong phủ không chừng lại muốn nói nàng thành cái gì cũng không biết, Trang trắc phi nhất định càng hận nàng, nhưng hiện tại Lục Phong Hàn đã đến đây, nàng cũng không biết nói cái gì nữa.
Một lát sau, Đức Thuận mới dẫn theo đại phu vội vàng đuổi tới.
Mắt Lục Phong Hàn lạnh lùng nhìn Đức Thuận: "Sao giờ mới tới?"
Đức Thuận khóc không ra nước mắt, lúc ấy sau khi hắn nghe tin lập tức liền ra phủ mời đại phu, Tưởng đại phu là người quý phủ thường dùng, ở trong một con hẻm trên phố, tốc độ này đã xem như cực nhanh rồi, nhưng vương gia lại nói hắn chậm, hắn cũng không dám cãi lại a, đành phải nhận tội: "Là nô tài đến chậm, kính xin vương gia tha tội," hắn thầm nghĩ về sau nếu là việc có liên quan đến Chiêu Chiêu di nương hắn nhất định là người thứ nhất xông ra.
Tưởng đại phu vội vàng đi qua bắt mạch cho Chiêu Chiêu.
Tưởng đại phu dĩ nhiên đã hơn năm mươi tuổi, sớm không cần để ý cái gì nam nữ khác biệt, cho nên trực tiếp đặt lên cổ tay Chiêu Chiêu.
Cổ tay Chiêu Chiêu trắng nõn, mảnh khảnh giống như đụng mạnh sẽ gãy mất, Lục Phong Hàn nhìn thấy bỗng nhiên có chút đau lòng.
Tưởng đại phu bắt mạch xong, hắn hướng Lục Phong Hàn trả lời: "Trong cơ thể quý nhân bị lạnh, tồn hàn khí, cho nên khi tới quỳ thủy mới đau đớn như vậy, tuy nói cũng không phải rất nghiêm trọng, nhưng nếu để lâu dài đối với thân thể không tốt, cũng không dễ có thai, hơn nữa về sau sẽ càng ngày càng đau."
Nghe đến đó, Oanh Nhi cùng Thanh Diệp đưa mắt nhìn nhau, tìm đại phu đến xem quả nhiên là quyết định đúng, nếu không bệnh này để lâu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chiêu Chiêu nghe được cũng có chút kinh ngạc, bất quá nàng kinh ngạc không phải là vì không dễ có thai, dù sao nàng không nghĩ tới sẽ sinh con cho Lục Phong Hàn.
Nàng kinh ngạc là về sau sẽ càng ngày càng đau, nàng sợ đau.
"Vậy dùng thuốc có thể trị tận gốc hay không?" Lục Phong Hàn hỏi.
"Đây là việc phải trị cẩn thận, uống thuốc điều trị đúng hạn, bất quá vương gia yên tâm, chỉ cần điều dưỡng theo phương thuốc của lão phu, quý nhân nhất định có thể khỏi bệnh."
Nhưng mà Tưởng đại phu lại có chút nghi hoặc: "Lẽ ra không thể đau đến mức này, quý nhân gần đây có ăn đồ lạnh hay không?" Nếu lúc đến quỳ thủy dùng đồ lạnh, nóng lạnh hai bên tương khắc, sẽ càng thêm đau.
Lông mi Chiêu Chiêu khẽ chớp: "Quả hồng uớp lạnh...tính không?" Mấy ngày nay đồ ăn vặt nàng ăn duy nhất có thể nghi ngờ chỉ có là hồng.
Tưởng đại phu gật đầu: "Đúng vậy, sau này quý nhân khi đến quỳ thủy vẫn nên đừng dùng thức ăn lạnh, có thể ăn một ít canh gà, sẽ có ích cho thân thể."
Chiêu Chiêu gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.
Chờ Tưởng đại phu đi đến phòng kế bên viết phương thuốc, Lục Phong Hàn yên lặng nhìn Chiêu Chiêu: "Thích ăn hồng như thế?"
Chiêu Chiêu: "..."
Nàng sợ lãng phí! Chẳng qua nàng đau quá, không muốn giải thích cho Lục Phong Hàn.
Một lát sau, thuốc sắc xong, Oanh Nhi bưng chén thuốc đến cho Chiêu Chiêu, màu nước thuốc đen thui, vừa nhìn liền biết rất đắng, Chiêu Chiêu vừa thấy liền nhăn mi.
Nàng luôn thích ngọt ghét đắng, nhất là uống thuốc.
Lục Phong Hàn nhìn một cái liền hiểu chút tâm tư này của Chiêu Chiêu, "Đi lấy chút mứt hoa quả lại đây," hắn nói với Thanh Diệp.
Trong phòng bếp nhỏ có chuẩn bị mứt hoa quả, một lát liền mang ra, Lục Phong Hàn nhìn thấy một đĩa mứt hoa quả nhỏ: "Dùng cái này uống thuốc đi."
Có mứt hoa quả sẽ không sợ đắng, Chiêu Chiêu bưng chén thuốc lên uống một hơi tới hết, lại ăn vào hai viên mứt hoa quả mới tỉnh táo lại.
Bất quá thuốc đắng dã tật lời nói này thật đúng, một khắc sau khi uống thuốc Chiêu Chiêu liền cảm thấy bụng không còn đau như trước, cơn đau bây giờ nàng đã có thể chịu được. Y thuật của Tưởng đại phu quả thật cao minh.
Sự tình trước mắt đã ổn, cũng đã rất khuya.
"Vương gia, đêm đã khuya, sáng mai ngài còn phải vào triều, ngài trở về trước ngủ đi," Chiêu Chiêu biết tính Lục Phong Hàn, mấy ngày nay hắn chắc là đều ở thư phòng bận rộn làm việc, có thể đến đây đã rất không dễ rồi.
Lục Phong Hàn tự mình cởi áo ngoài: "Không cần phiền toái, liền ngủ ở đây đi."
Chiêu Chiêu sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu, vẫn như lúc trước, Chiêu Chiêu nằm ở bên trong, Lục Phong Hàn nằm ở bên ngoài.
Chiêu Chiêu vẫn còn rất đau, nàng không ngủ được.
Do ngủ không được, nàng nhích tới nhích lui, phát ra âm thanh sột soạt, Chiêu Chiêu vừa muốn xoay người, liền nghe thấy Lục Phong Hàn nằm kế bên động đậy, nàng nghĩ là do nàng quấy rầy Lục Phong Hàn, vội vã nằm xuống không cựa quậy nữa.
"Còn đau không?" Lục Phong Hàn hỏi.
Thì ra không phải ghét bỏ nàng làm ồn nha, Chiêu Chiêu thở dài nhẹ nhõm: "Còn đau một chút, bất quá không đau như trước."
Thật ra nghe tiếng liền đoán được, thanh âm Chiêu Chiêu nhỏ xíu yếu ớt, vừa nghe liền biết không thoải mái, Lục Phong Hàn trước đây không tiếp xúc với nữ tử, cũng không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Bất quá hắn nhớ tới, khi hắn còn bé lúc hắn bị đau bụng, nhũ nương sẽ giúp hắn xoa bụng, như vậy sẽ thoải mái rất nhiều, cũng không biết có tác dụng với Chiêu Chiêu hay không.
Nhưng nếu đã nghĩ đến, Lục Phong Hàn liền muốn thử một lần, hắn hỏi Chiêu Chiêu xoa một lát có thể sẽ tốt hơn không.
Câu hỏi này làm cho Chiêu Chiêu ngơ ra, khi nàng vừa thành thiếu nữ di nương liền qua đời, cũng không ai dạy nàng việc này, mấy năm nay thời kiểm nàng đau bụng chỉ uống chút nước đường đỏ cố gắng vượt qua, nàng cũng không biết có dụng hay không, "Vậy... Nếu không thử xem?"
Buổi tối khi Chiêu Chiêu đi ngủ mặc y phục màu xanh nhạt, Lục Phong Hàn nhấc vạt áo Chiêu Chiêu lên đưa tay lên bụng.
Da thịt Chiêu Chiêu vừa trắng vừa mềm, tựa như một khối đậu hũ non Lục Phong Hàn hoàn toàn không dám dùng lực, hắn quen sờ đao thương kiếm kích, lúc này đột nhiên mềm như thế, cũng không biết nên xuống tay như thế nào.
Nhẹ không được cũng nặng không được, khó có lúc Lục Phong Hàn bắt đầu đau đầu.
Cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng xoa lên, rất cẩn thận khống chế lực độ.
Không nói tới bàn tay Lục Phong Hàn ấm áp, lực độ tay lại vừa phải, Chiêu Chiêu vậy mà cảm thấy không đau như lúc nãy nữa, còn có chút thoải mái, nàng không ngờ Lục Phong Hàn còn có bản lãnh này.
Được thoải mái Chiêu Chiêu buông lỏng tinh thần vẫn luôn căng chặt, không lâu sau liền ngủ.
Còn Lục Phong Hàn đang xoa bụng cho Chiêu Chiêu như đang đối mặt với vấn đề rất phức tạp, hắn vừa muốn hỏi Chiêu Chiêu lực độ này thích hợp hay không, liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều, hắn giương mắt nhìn, liền thấy gương mặt lung linh của Chiêu Chiêu, vậy mà ngủ thiếp đi.
Tốt; không cần hỏi, xem ra xoa bụng rất có hiệu quả.
Lục Phong Hàn đưa tay ra, đem Chiêu Chiêu ôm vào trong ngực, lúc đầu Chiêu Chiêu tựa vào lồng ngực hắn, hắn sờ sờ vành tai Chiêu Chiêu: "Được rồi; ngủ đi."
Người trong ngực thân hình tinh tế, Lục Phong Hàn cảm thấy Chiêu Chiêu có chút gầy, nhất là cằm hơi nhọn, quá gầy cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, khó tránh khỏi dễ mắc bệnh.
Hắn nghĩ về sau muốn nuôi Chiêu Chiêu béo hơn một chút mới tốt.