Mục lục
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Diệp Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng vọng!

Hai người Tiêu Nhược Hi và Trang Phỉ Phỉ, nghe được lời này của Diệp Trần, trong lòng gần như đồng thời muốn hét lên hai chữ.

Mặc dù Trang Phỉ Phỉ đã được chứng kiến thực lực và bối cảnh của Diệp Trần, nhưng vẫn cảm thấy lời nói này của Diệp Trần quá ngông cuồng.

Đảo quốc với Cao Ly không giống nhau, Lý gia cũng không thể đi so sánh với tổ chức Sam Khẩu, nhổ tận gốc thế lực lớn như thế này, quả thực không khác gì nói chuyện hoang đường viển vông thì là gì.

Còn như Tiêu Nhược Hi, thì lại càng cảm thấy Diệp Trần đang ăn nói lung tung, ngay cả cha của mình được gọi là Quảng Nam Vương, đối mặt với tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc, đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dám có một chút đắc tội nào, một tên thiếu niên mười mấy tuổi, lại còn nói muốn nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, đây không phải ăn nói lung tung thì là cái gì?

Tuy nhiên, Diệp Trần dù sao cũng vì nghĩ cho cô và Tiêu gia, tìm cách giải quyết khó khăn, cô đương nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì.

Nhưng mà, sau khi Diệp Trần nói xong lời này, bỗng nhiên quay về phía Tiêu Nhược Hi nói:

"Có điều, tôi vì giúp Tiêu gia của cô mà giải quyết khó khăn đó, cô nhất định phải đáp ứng tôi một điều kiện!"

Tiêu Nhược Hi lập tức nhướng mày, tức giận nói:

"Tai họa này vốn chính là anh đưa tới, anh lại còn không biết xấu hổ nói ra điều kiện?"

Diệp Trần nhún vai đầu, "Cô đã không muốn, vậy tội giết Bán Tàng Long Nhất để Tiêu gia của cô tới gánh chịu đi! Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác!"

Nói xong, Diệp Trần giả vờ muốn đi ngay.

Tiêu Nhược Hi lập tức cuống lên, "Đừng! Anh nói tôi nghe trước đi, điều kiện là gì?"

Diệp Trần xoay người lại, mỉm cười, tiện tay khẽ vẫy, từ bên trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra một viên ngọc bích có vẻ đẹp hoàn hảo, rõ ràng là một cái pháp khí hộ thân, đưa cho Tiêu Nhược Hi, nói:

"Vật này cô nhất định phải luôn để ở bên người, ngay cả lúc cô đi ngủ tắm rửa cũng không được lấy xuống!"

"Sau đó cô nhất định phải vô điều kiện lúc nào cũng phải hướng tôi báo cáo hành tung của cô!"

"Hơn nữa không được đi đâu cách xa tôi trong phạm vi trăm dặm!"

Dựa vào cái pháp khí hộ thân này, chỉ cần Tiêu Nhược Hi ở xung quanh Diệp Trần trong vòng trăm dặm, hắn có thể dựa vào pháp khí cảm ứng được vị trí của cô ta, một khi gặp chuyện nguy hiểm gì, là có thể nhanh chóng chạy tới.

"Dựa vào cái gì!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, như là mèo bị dẫm lên cái đuôi, trong nháy mắt muốn bùng nổ. Chuyện này không phỉa là dám sát cô hai tư trên hai tư hay sao?

Ngay cả cha cô, người giàu nhất tỉnh Quảng Nam, cũng chưa từng quản cô nghiêm khắc đến như vậy, huống chi chỉ là một kẻ xa lạ vừa mới quen?

Nhưng mà, nhìn thấy thái độ của kẻ trước mắt này, lại rất kiên quyết, "Không dựa vào cái gì! Đây chính là điều kiện của tôi, nếu như cô đáp ứng, ta sẽ giúp Tiêu gia các cô chống đỡ việc này, nếu như cô không đáp ứng, vậy mời người tài giỏi khác đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần xoay người đi lần nữa, hắn có thể nói như thế, bởi vì người nhà đối với Tiêu Nhược Hi rất quan trọng, cho nên chắc chắn cô ta sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.

Tiêu Nhược Hi quả nhiên lại thỏa hiệp lần nữa, "Được rồi, tôi đáp ứng điều kiện của anh!"

Diệp Trần mỉm cười, "Lúc này mới ngoan nha! Lại đây, đeo nó lên!"

Vẻ mặt Tiêu Nhược Hi tỏ ra không tình nguyện nhận lấy cái ngọc bội kia, ngoan ngoãn đeo lên trên cổ của mình, luôn có cảm giác mình giống như là thú cưng của đối phương, trong lòng cực kì khó chịu.

Thế nhưng là vì gia tộc, cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp, đáp ứng yêu cầu quái gở của Diệp Trần.

"Tôi đã đáp ứng điều kiện của anh, sau đó thì làm như thế nào?"

Vẻ mặt của Tiêu Nhược Hi tỏ ra buồn bực, trong đôi mắt còn hiện ra sự thù hận.

Diệp Trần cũng không có quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, hắn chỉ cần chắc chắn tàn hồn của Hi Nguyệt, không bị tổn thương nữa như vậy là đủ rồi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Tiêu Nhược Hi trong bỗng nhiên vang lên.

Lấy ra xem, xuất hiện trên màn hình chính là hai chữ "Cha", rất hiển nhiên chính là cha của cô ta gọi tới.

"Làm sao bây giờ? Ta nghe hay là không nghe?"

Tiêu Nhược Hi lập tức cuống lên.

Diệp Trần trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe trên điện thoại.

Ngay sau đó, đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên giống như là đang gào thét, "Nhược Hi! Cha không cần biết bây giờ con đang ở đâu, lập tức, ngay lập tức trở về cho cha!"

Rất rõ ràng, chuyện Bán Tàng Long Nhất bị giết, Tiêu Thiên Tá cũng là người đầu tiên biết được.

Dù sao, thái tử gia của tổ chức Sam Khẩu chết ở thành phố Nam Châu, đây chính là một vụ án lớn động trời!

Diệp Trần cố ý phát ra một tiếng cười tà, mới ung dung mở miệng nói:

"Ông chủ Tiêu đúng không?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói rõ ràng bị kiềm hãm, "Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi bắt Nhược Hi của nhà chúng ta đi đâu?"

Diệp Trần lần nữa cười khặc khặc một tiếng, "Tiêu Nhược Hi con gái của ngươi, bây giờ đang ở trong tay của ta, chuẩn bị tốt cho ta mười tỷ! Bằng không, ta liền tiền dâm hậu sát con gái của ngươi! Khặc khặc!"

Tiêu Nhược Hi nghe được điều này, tuy rằng biết rõ Diệp Trần thực tế là đang diễn kịch, nhưng vẫn là tức giận đến không chịu được, nhịn không được thở hồng hộc, bộ ngực cao chót vót kia đang như bồng bềnh trong mây, lên lên xuống xuống, giống như lúc nào cũng có thể làm mấy chiếc cúc bựt tung ra vậy.

Đầu điện thoại bên kia, Tiêu Thiên Tá không hổ là nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, cũng là người đã từng thấy cảnh tựng tống tiền như thế này, trải qua bối rối một lúc, rất nhanh trấn định lại, "Ta muốn nói chuyện với con gái của ta trước, để biết nó bình an vô sự!"

"Có thể!"

Diệp Trần nói xong, đưa điện thoại di động tới trước mặt Tiêu Nhược Hi.

Tiêu Nhược Hi thế mà diễn kịch cũng tương đối là giỏi a, sau khi thay đổi cảm xúc, lập tức phát ra một hồi âm thanh kinh hồn bạt vía, "Cha! Cứu con! Nhanh cứu con!..."

Nàng chưa kịp diễn xong, Diệp Trần đã giật điện thoại về, lạnh lùng nói lần nữa:

"Hạn trong vòng ba ngày, chuẩn bị tiền cho tốt, đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi! Nhớ kỹ, ta muốn là tiền mặt! Hơn nữa không cho phép số seri liền nhau!"

Nếu đã diễn kịch, tự nhiên phải diễn hết.

Sau khi ước định thời gian cẩn thận, hoàn toàn không cho Tiêu Thiên Tá cơ hội cò kè mặc cả, Diệp Trần dứt khoát cúp điện thoại, sau đó tiện tay bóp, điện thoại iPhone XS Max của Tiêu Nhược Hi nát, hóa thành bột phấn, theo gió tung bay.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Hi lập tức trừng một cái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần lộ ra bản lĩnh, tuy rằng đối với Diệp Trần mà nói đây quả thực chỉ là hành động nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng vẫn để cho Tiêu Nhược Hi có chút rung động, vốn còn muốn mắng chửi Diệp Trần vài câu, nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại mạnh mẽ nuốt trở về.

Đồng thời, đối với thiếu niên nhìn qua còn muốn kém nàng đến mấy tuổi này, trong lòng càng thêm tò mò.

"Đi thôi!"

Diệp Trần không để ý đến vẻ mặt giật mình bất thình lình của Tiêu Nhược Hi, trực tiếp vẫy tay một cái gọi hai người đi tới xe.

Ba người lên xe, Trang Phỉ Phỉ hỏi:

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Ta trước tiên đưa cô đi sân bay, chuyện tiếp theo, cô cũng không cần xía vào!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt bực mình, cho tới bây giờ, cô ta vẫn là còn chưa hiểu rõ ràng Diệp Trần đến cùng là đang muốn làm chuyện gì, nhịn không được lo lắng nhìn Tiêu Nhược Hi đang ngồi bên cạnh, hít sâu một hơi nói:

"Diệp Trần, tôi không biết anh đến tột cùng là đang làm cái gì, nhưng là tôi hi vọng anh có thể tuân thủ hứa hẹn, không được làm tổn thương Nhược Hi, có được không?"

Cô ta cũng biết, người đàn ông trước mắt này quả thực lãnh khốc vô tình làm người ta đến mức độ phải tức lộn ruột, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói hiện ra một tia cầu xin.

Diệp Trần không khỏi lắc đầu, "Lúc nào tôi muốn hại cô ta? Ngược lại, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ cô ta, sẽ không để cho cô ta chịu đến bất cứ tổn thương nào!"

Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, vẻ mặt càng thêm không hiểu, rõ ràng không hiểu ý tứ của Diệp Trần, Tiêu Nhược Hi càng là cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nhỏ giọng thầm thì một câu, "Tôi không cần anh phải bảo hộ!"

P/S: truyện hay đề nghị mọi người ủng hộ kim phiếu nha, đề cử 90/100 nha ^^... Chương 8 rồi nha Dương Văn Minh...chồng sẵn kim phiếu và tiền đi nha xong trao hàng =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK