Tiểu Nghiên nếm thử món Gà sốt vang (Coq Au Vin). Phần thịt bắp đùi gà được hầm với rượu vang vừa đủ để khiến cho miếng thịt dai trở nên mềm ngọt, được trang trí thêm một vài miếng nấm Cremini lại càng tăng thêm hương vị của món ăn. Bên trên miếng thịt cũng được trải thêm lá nguyệt quế, mùi tây cùng cỏ xạ hương làm cho món ăn thêm phần đặc sắc.
Ăn được mấy miếng Tiểu Nghiên được phục vụ rót cho một ly vang đỏ để thưởng thức cùng. Cô nhấp một ngụm, vị chát mạnh mẽ lan toả bêm trong khoang miệng, giúp tôn lên hương vị của món ăn. Quả thật là mỹ vị mà.
Bạch Phong Thần thấy cô vừa ăn vừa thưởng thức mà không nhìn được cười, hắn cầm chiếc khăn tay trên bày lên lau miệng cho cô.
“Ngon không?”
“Có rất ngon.” Tiểu Nghiên thích thú mắt sáng bừng vì được ăn ngon.
“Đút anh miếng coi.” Ai đó được đà làm nũng há miệng đợi cô đem đồ ăn đến.
“Nào há ra.” Đến bó tay với hắn, cứ làm nũng y như em bé ý. Thế nhưng cô vẫn cắt một miếng thịt đút cho hắn.
“Ngon không?” Tiểu Nghiên nhìn chăm chú xem biểu hiện của hắn.
“Rất ngon, nhưng người đút ngon hơn.” Bạch Phong Thần cười ranh mãnh, từ khi nào trêu chọc cô đã trở thành thú vui tao nhã của hắn.
Tiểu Nghiên nghe xong có hơi ớn lạnh, nhưng cô lại làm ra bộ mặt chưa nghe gì hết, quay lại tập trung ăn uống. Cô muốn ăn thử món mà Bạch Phong Thần gọi “như cũ” là món gì, thì trong đó gồm có một đĩa Pate gan ngỗng, và một vài món khác rất lạ mà cô không biết.
Sự chú ý của cô đổ dồn lên đĩa Pate gan ngỗng kia, cô muốn ăn thử xem mùi vị của nó khác với pate thường ở điểm nào.
Bạch Phong Thần thấy cô đang nhìn nhỏ dãi trước đĩa Pate của hắn cũng có chút buồn cười, hắn đổi cho cô đĩa pate còn bản thân lấy đĩa salad ban nãy cô đang ăn dở.
“Cảm ơn anh.” Cô vui vẻ cầm muỗng lên múc một miếng.
Miếng pate như tan trong miệng cô, mùi vị béo nhẹ, tạo cảm giác dễ chịu nơi cổ họng khi nuốt.
Đan Tiểu Nghiên ăn xong cũng là lúc món tráng miệng được đem lên, trong đó cô thích nhất là những chiếc bánh Macaron mềm nhẹ ngọt ngọt kia. Bạch Phong Thần thấy cô thích nên đã bảo nhân viên gói cho cô hai hộp đem về ăn.
Bạch Phong Thần đợi cô ăn xong, cũng là lúc hắn tiến hành bước thứ ba.
“Bây giờ chúng ta đi dạo cho tiêu thức ăn đi.”
“Được đấy, nhưng mà đi đâu giờ?” Nói thật Tiểu Nghiên khá là thích nhà hàng này, từ món ăn đến cách họ phục vụ. Quá ư là truyệt vời luôn, nên là cô vẫn muốn lượn lờ ở đây một chút để ngắm mọi thứ.
“Lên sân thượng đi, nghe nói trên đấy được bày trí khá đẹp.” Bạch Phong Thần thản nhiên nói gợi sự tò mò cho cô.
“Vậy sao, bọn mình lên đấy đi.”
Tiểu Nghiên cùng Bạch Phong Thần đi lên tầng 72 của toà nhà, cô vẫn không biết đang có một bất ngờ mà Bạch Phong Thần đã cất công chuẩn bị cho cô.
Vừa bước vào sân thượng, luồng không khí mát lạnh đã sộc vào mũi cô vô cùng thoải mái. Tiểu Nghiên hít lấy một hơi căng phổi rồi từ từ thở ra, thật tuyệt.
“Tiểu Nghiên, em nhắm mắt lại đi.” Bạch Phong Thần bỗng bảo cô nhắm mắt lại, làm cô có hơi tò mò. Nhưng vẫn nghe theo hắn nhắm mắt lại.
“Có chuyện gì sao.” Tiểu Nghiên cười cười, cô vẫn không biết hắn đang định làm trò gì.
Bạch Phong Thần vẫn không nói gì, hắn nằm chặt tay cô từ từ dẫn đến chỗ hắn đã chuẩn bị.
Khung cảnh lúc này vô cùng tuyệt đẹp, những chùm bóng bay hình trái tim lơ lửng được trang trí tỉ mỉ. Bên cạch đó là những cánh hoa hồng được trải ra thành một hình trái tim to vô cùng, sung quanh được bày biện những chiếc nến càng trở nên lãng mạn, ấm áp.
Tấm rèm trắng được Bạch Phong Thần đặt làm riêng, rồi treo lên đấy chữ ‘Will you marry me?” to đùng.
“Em mở mắt ra được chưa?” Tiểu Nghiên có phần hồi hộp, hôm nay cô đã rất vui khi đi cùng hắn.
“Được rồi.”
Đan Tiểu Nghiên khẽ mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, cô đang không hiểu sao chuyện gì. Đến khi cô đọc dòng chữ kia xong không khỏi bất ngờ, nhịp tim đang không ngừng đập liên hồi. Ánh mắt của Tiểu Nghiên dừng lại trên người của Bạch Phong Thần, hắn đang quỳ bằng một chân trong hình trái tim hoa hồng đó. Trên tay hắn cầm một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh sao, nhưng vẫn có chút giản dị.
“Làm vợ anh nhé?” Bạch Phong Thần thấy cô vẫn ngơ ngác đành lên tiếng.
Gì cơ làm vợ? Bạch Phong Thần là đang cầu hôn cô sao? Khoan đã tình cảnh lúc này làm Tiểu Nghiên nhất thời không kịp thích ứng, cô không biết nên làm gì, tâm trí cô vô cùng hỗn loạn, rồi bời.
Bạch Phong Thần thấy cô vẫn chưa trả lời hắn liền đứng dậy, không nói không rằng đeo luôn chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Tiểu Nghiên đang hoảng loạn bỗng cảm nhận được thứ gì đấy man mát ở tay thì cúi xuống nhìn.
“Em chưa đồng ý mà.” Cô quay lên nhìn hắn.
“Em không có sự lựa chọn, em phải chịu trách nhiệm cho sự trong trắng của anh.” Bạch Phong Thần nói bằng giọng khá lớn như lời khẳng định em không thoát được đâu. Rồi cúi xuống hôn cô nụ hôn cực kì dịu dàng nhưng không kém phần bá đạo, hắn bây giờ chỉ hận không thể đem cô hoà làm một.