“Tôi muốn đi về.” dù biết là có nói thì Bạch Phong Thần cũng không để cô đi dễ dàng như vậy đâu nhưng cô vẫn cố thử.
Bạch Phong Thần nhìn cô chằm chằm, hắn đứng lên nhẹ nhàng bế Tiểu Nghiên đặt lên giường, rồi hắn theo đó mà nằm xuống cạch cô.
Tiểu Nghiên cựa quậy có phần khó chịu, khi cô bị hắn ôm chặt. Mặt cô bây giờ không khác nào trái cà chua cả.
“Buông tôi ra.”
“Nằm yên ngủ đi.” con sói già kia vẫn không mảy may gì, nhàn hạ nói.
“Anh bị điện sao bây giờ mới là đầu giờ chiều.” Đan Tiểu Nghiên phản bác lời hắn.
“Nếu không ngủ được, chúng ta có thể vận động một chút.” Bạch Phong Thần vừa dứt lời, tay hắn đã đặt trên mông của Tiểu Nghiên. Làm cô giật bắn mình.
“Không….không tôi sẽ ngủ.” Tiểu Nghiên dứt khoát từ chối hắn, rồi xua bàn tay hư hỏng kia đang đặt không đúng chỗ.
Hai người bọn họ cứ thế ôm nhau ngủ đến năm giờ chiều. Đan Tiểu Nghiên tỉnh dậy, thấy bên cạch trống trơn, cả căn phòng không một bóng người.
Đan Tiểu Nghiên bước xuống giường, cô đi vào nhà phòng thay đồ, thì thấy quần áo của cô lúc sáng đã được giặt sạch sẽ và phơi khô.
Cầm lấy bộ đồ, Tiểu Nghiên nhanh chóng mặc vào, rồi xuống lầu. Thực sự mà nói, căn biệt thự này của Bạch Phong Thần rộng quá rồi. Mà cô để ý hình như có mình hắn ở đây thôi, vậy có khoa trương quá không.
Ngó ngang ngó dọc, Đan Tiểu Nghiên đang tìm hình bóng của Bạch Phong Thần. Bỗng cô đi qua phòng bếp, thấy tên sói già đang đeo tạp dề xào nấu trong bếp, mùi đồ ăn thơm phức lan toả khắp căn phòng khiến Tiểu Nghiên có chút đói.
“Lại đây ăn đi.” Bạch Phong Thần như có giác quan thứ sáu, hắn cảm nhận được Tiểu Nghiên đang đứng ở gần đấy.
“Ò.” Tiểu Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, Bạch Phong Thần xoay người lại, trên tay hắn là một đĩa sườn rán cùng một đĩa rau luộc rất dân dã.
Đan Tiểu Nghiên không tin vào mắt mình, cô không ngờ đại thiếu gia như Bạch Phong Thần cũng biết nấu ăn, hơn nữa hắn nấu trông rất bắt mắt nữa. Cô gắp một miếng bỏ vào miệng, chầm chập nhai.
“Woaaaa.” mặt Tiểu Nghiên hớn hở vui vẻ gắp thêm một miếng nữa ăn. Bạch Phong Thần thấy cô ăn ngon miệng, cũng gắp thêm nhiều món vào bát cô.
“Ăn thêm đi, em gầy quá.”
Tiểu Nghiên suýt sặc, hắn dám bảo cô gầy ư. Cô luôn tự cảm thấy bản thân như vậy rất ổn rồi.
“Tôi thấy thân hình tôi rất ổn, cảm ơn.” Tiểu Nghiên lạnh nhạt nói.
“Mũm mĩm một chút ôm mới thích, em như này là gầy rồi.” Bạch Phong Thần vẫn thẳng thắng nói về cơ thể cô.
“Ai mượn anh ôm đâu.” càng nói Tiểu Nghiên càng muốn chạy lại đấm tên sói già này một trận.
Bạch Phong Thần im lặng không nói tiếng nào, ngẫm nghĩ một hồi hắn mới đề nghị.
“Em qua nhà tôi ở đi.” những lời đó Tiểu Nghiên tưởng Bạch Phong Thần đang đùa nhưng khi nhận thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn, mặt Tiểu Nghiên bây giờ xám xịt lại.
“Gì cơ? Anh muốn tôi về đây ở sao?” Tiểu Nghiên đứng bật giậy hoảng loạn nói. Nhất định cô sẽ không bao giờ ở cùng con sói già này đâu. Bố mẹ cô nữa, họ chắc chắn sẽ không cho cô sống chỗ khác đâu.
“Đúng vậy, ở nhà tôi sẽ thuận tiện hơn cho việc đi học của em.”
“Không, tôi sẽ không bao giờ ở đây.” câu nói khi ấy rất bình thường nhưng Tiểu Nghiên không ngờ chính câu gáy sớm ấy của cô mà cô thường bị Bạch Phong Thần lôi ra trêu chọc.
“Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ lại.” trong lòng Bạch Phong Thần lúc này đang nghĩ ‘Em còn lâu mới thoát khỏi tôi.’ và đúng chính là như vậy.
Trong lúc Tiểu Nghiên còn đang ngủ, Bạch Phong Thần đã gọi cho mẹ cô. Hắn nói muốn cho cô ở nhà của hắn cho thuận tiện đi lại, cũng như hắn có thể kèm cặp hỗ trợ cô trong học tập.
Về phần bố mẹ cô, họ rất tán thành còn không quên nhắc Bạch Phong Thần nhớ chăm sóc tốt cho cô.
Trở về hiện tại, Đan Tiểu Nghiên đang ngồi ghế sofa gọi điện cho mẹ cô. Sau ba hồi chuông rung mẹ cô cuối cùng đã nhấc máy.
“Alo Tiểu Nghiên hả, con ở nhà Phong Thần chơi có vui không.” giọng của Hạ Phương ở đầu dây bên kia đang vô cùng vui vẻ.
Còn Tiểu Nghiên bên này thì rất ngạc nghiên, sao mẹ cô lại biết cô đang ở nhà Bạch Phong Thần chứ?
Ngẫm lại mọi thứ, cô chợt nhận ra toàn bộ mọi chuyện đã được Bạch Phong Thần sắp xếp ổn thoả. Mặt Tiểu Nghiên hằn lên ba vạch đen, cục tức này cũng khó lòng mà nuốt trôi.
“Những đồ dùng con cần đã được mẹ cho người đem sang đấy rồi, nên con cứ yên tâm chơi thỏa thích đi!” Hạ Phương thấy con gái không nói gì liền dặn dò cô vài điều rồi tắt máy.
Lúc này cô giận thật rồi. Quay ra nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Bạch Phong Thần mà lửa giận trong lòng càng thêm hừng hực.
“Xác nhận xong rồi thì, ở đây thôi! em yên tâm ngày tháng của em ở đây còn dài lắm.” Bạch Phong Thần lại gần ôm lấy cổ cô, nhưng bị cô hất tay ra. Nhìn biểu cảm dễ thương này của cô mà hắn không nhìn được cúi xuống thơm vào má cô một cái rồi cưng chiều, nịnh nọt cô.
“Ngoan, tôi đưa em đi mua sắm chịu không.”