“Cho tôi xuống ở đây được rồi.”
Bạch Phong Thần lúc này ngó lơ lời cô, cứ thế đi tiếp. Tiểu Nghiên cau mày, không biết hắn ta lại định làm gì nữa đây.
“Cho tôi xuống đi.” Đan Tiểu Nghiên lúc này mất bình tình vô vào tay hắn.
Bạch Phong Thần vẫn mặt lạnh như tượng, hắn táp vô lề rồi quay lại nhìn cô.
“Hôn tôi đi, tôi sẽ tha cho em.” Hắn ranh mãnh nói.
“Không.” Tiểu Nghiên gằn giọng, định mở cửa ra ngoài, nhưng không hắn đã kịp thời khoá cửa lại. Cô lườm hắn quát lên “Mở cửa ra.” . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Tôi nói rồi, hôn đi tôi sẽ tha cho em.” Bạch Phong Thần không thèm nhìn cô nữa, nhắm mắt lại.
“Anh… Anh vô sỉ” Đan Tiểu Nghiên bất lực nuốt cục tức lại.
Đang chuẩn bị nghiêng người để hôn vào má hắn thì đột nhiên Bạch Phong Thần quay mặt qua, môi hắn theo đó dán trên môi cô.
Khoảng khắc ấy như dừng lại, Bạch Phong Thần từ từ hưởng thụ, vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rồi từ từ dùng lưỡi của hắn tách hàm răng cô ra quấy đảo bên trong, quét sạch vị ngọt trong khoang miệng cô.
Mãi lâu sau hai người mới tách ra, Tiểu Nghiên thở hổn hển hít lấy hít để luồng không khí. Cô dùng tay quẹt đi những gì dính trên môi, rồi mở cửa khi nãy Bạch Phong Thần đã mở để đi ra.
Đi được một đoạn Bạch Phong Thần đuổi theo cô nói.
“Nhớ trưa nay ra cổng sau tôi đưa em đi ăn.” nói rồi hắn phóng xe đi thẳng đến trường. Để lại Đan Tiểu Nghiên một bụng tức tối.
“Xí, anh nghĩ gì chứ. Tôi còn lâu mới đi ăn với anh.” Cô vừa đi vừa chửi thầm hắn, khi đi qua Circle K gần trường, Tiểu Nghiên ghé vào mua hai cốc latte để tặng Trĩnh Vĩ một cốc vì hôm qua nhờ cốc capuchino của cậu mà cô đã tỉnh táo hơn một chút để chăm chú nghe giảng.
……………
Vào đến sân trường, Đan Tiểu Nghiên đã bắt gặp Trịnh Vĩ đang đọc sách ở ghế đá gần đó.
“Trịnh Vĩ.” cô hớn hở gọi cậu, rồi lại chỗ ghế đá Trịnh Vĩ đang ngồi mà chào hỏi.
“Trịnh Vĩ, cho cậu này, cảm ơn cốc capuchino hôm qua của cậu. Hôm nay vì vội quá nên mình chỉ kịp mua ở cửa hàng gần trường thôi mong cậu không chê.” cô cười cười đưa cốc latte đá lại cho cậu.
“Tiểu Nghiên, cảm ơn cậu.” Trịnh Vĩ vui vẻ đón lấy. Cả hai ngồi trò chuyện một hồi rồi vào học.
Ở trên tầng cao nhất của trường Bạch Phong Thần đen mặt lại, hắn đã nhìn thấy toàn bộ cử chỉ, hành động của cô với tên kia.
“Đan Tiểu Nghiên, em giỏi lắm dám cười nói với trai ngay trong trường của tôi. Có vẻ tôi đã chiều em quá rồi.” Sau đó Bạch Phong Thần vào văn phòng của hắn, đóng sầm cửa lại.
Bên này, Đan Tiểu Nghiên cùng nhóm của Trịnh Vĩ đang chuẩn bị bài để thuyết trình.
“Tiểu Nghiên tí cậu phát biểu đoạn này được không.” Trịnh Vĩ đưa tập tư liệu cho cô. Tiểu Nghiên nhận lấy tập tài liệu từ tay cậu, đọc qua rồi nhận lời.
Nhóm của bọn họ làm rất ăn ý nên bài thuyết trình đã được giảng viên cho điểm tuyệt đối, cả nhóm ai cũng hớn hở vui mừng. Có người đề nghị đi ăn xả hơi, mọi người trong nhóm đều tán thành, nên Tiểu Nghiên cũng không tiện từ chối, chỉ đành đi theo chung vui.
Tới giờ nghỉ trưa, mọi người chuẩn bị đi đến nhà hàng đồ nướng gần trường. Bọn họ bắt một chiếc taxi rồi đi đến đó, toàn bộ tiền xe đi lại đều được Trịnh Vĩ chi trả.
Đến nơi ai ai cũng đều rất vui vẻ, sau chuỗi ngày dài thau đêm thì giờ bọn họ đã gặt hái được thành quả rồi vậy nên bây giờ phải bung xoã hết mức.
Trịnh Vĩ gắp một miếng thịt bò kobe nướng thả vào bát cô.
“Tiểu Nghiên cậu ăn nhiều lên đi chứ.” cậu cười nói, nhũng bạn học xung quanh cũng vui vẻ nói.
“Đúng rồi đấy, Tiểu Nghiên cậu là người chăm nhất trong nhóm đó, phải ăn nhiều lên mới được.” một bạn học khác tên Đông Đông cũng đứng lên gắp cho cô một miếng thịt.
Ăn xong xuôi, bọn họ đều trở về ký túc xá hết còn lại mỗi Đan Tiểu Nghiên và Trịnh Vĩ.
“Tiểu Nghiên cậu không về sao? hay chiều cậu có hẹn hả.”
“À không có, mình tính đi dạo một đoạn cho đỡ no.” cô cười thân thiện với cậu.
“Vậy mình có thể đi cùng không?” Trịnh Vĩ theo sau cô làm ra bộ mặt cầu xin, khiến cô không khỏi bật cười.
“Được chứ, có người đi cùng nói chuyện cũng đỡ buồn.” Thế rồi Đan Tiểu Nghiên cùng Trịnh Vĩ vừa đi vừa trò chuyện, nhưng hầu hết vẫn là nói về vấn đề học tập. Cho đến khi đi đến đoạn ngã ba, điện thoại của Tiểu Nghiên bỗng rung lên. Là Bạch Phong Thần gọi cho cô. Trần trừ một hồi cô vẫn là quyết định nhấc máy lên.
“Alo…” chưa để cô nói hết câu, đầu bên kia Bạch Phong Thần đã tuôn ra một tràng dài như văn sớ.
“Đan Tiểu Nghiên! có phải tôi chiều em quá rồi em hư đúng không? Tại sao em dám để tôi đứng đợi em hơn một tiếng đồng hả.” hắn nói một hồi rồi dừng lại.1
“Cho em 3 phút đi sang bên kia đường.” nói xong hắn cúp máy để lại Đan Tiểu Nghiên đứng ngơ ngác.
“Trịnh Vĩ, bác tài xế nhà mình đến đón rồi, mình xin phép đi trước nha.” nói rồi cô lao nhanh qua đường, để lại cậu bơ vơ một mình giữa đường.