Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Đông Cung bị hai người quậy phá thành một mớ hỗn độn.
Sở Trĩ tò mò vuốt thùng cá chép gấm, đám cá chép này đều cực kỳ to.
Dung mạo Thái Tử sắc nét, mặt mày thanh tú, một đôi mắt phượng đen nhánh lại cao ngạo. Trường Nhạc không thích khuôn mặt này của Thái Tử, cảm thấy rất ghét đôi mắt luôn mang theo khinh thường miệt thị của hắn.
Sau khi đầu óc trở nên ngốc nghếch, Thái Tử dễ thân hơn người, đôi mắt vừa sạch sẽ lại trong sáng. Làm cho Trường Nhạc cảm thấy ngại khi bắt nạt hắn. Nhưng nghĩ đến hành vi ác độc của hắn trước kia, nàng ta lại làm được.
Trường Nhạc cười tủm tỉm nhìn Sở Trĩ, từ tận sâu dưới đáy lòng nàng ta cảm thấy nếu sau khi Thái Tử tốt lên mà vẫn thế này thì tốt biết mấy.
Tất nhiên, có lẽ là không có khả năng. Trường Nhạc còn chờ thưởng thức dáng vẻ hắn tức bản thân mình đến chết sau khi tỉnh táo lại.
Tộc học Sở gia…
Sở Nham bị lừa một vố, nhóc ta oán hận nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của Sở Trĩ, lại không đánh thắng Bạch Li và Vu Thù ở sau hắn.
Phi, tiểu nhân vô liêm sỉ. Chờ phụ thân làm Thế tử, thằng ngốc này cứ chờ đó cho nhóc ta!
Tư Mã Tĩnh không chút để ý lật trang sách, không hề đặt Sở Nham ở trong lòng.
Đã nhiều ngày đi qua sau khi hắn khiêu khích Sở Hoa, Sở Hoa lại không có chút động tĩnh nào. Lá gan Sở Hoa này cũng quá nhỏ đi, xem ra hắn làm còn chưa đủ rồi.
Nếu muốn quậy Sở gia một phen, xem ra còn phải làm thêm vài việc khác.
Lúc Tư Mã Tĩnh vẫn còn là Thái Tử, hắn luôn cố gắng cạy căn cơ Sở gia, tìm nhược điểm của người Sở gia. Thật không khéo là hắn đã biết được một chuyện, Sở Hoa này tuy rằng nhìn ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong thì lại nát bấy.
Thời kỳ Thái Tổ đã thịnh hành đoạn tụ một thời gian. Cho dù đã vượt qua mấy trăm năm, quan viên trong triều cũng không thiếu có yêu thích nuôi luyến sủng(*). Nhưng dẫu sao vẫn đi ngược với thói đời, cũng chỉ lén lút nếm tí mới mẻ, sẽ không thể công khai được.
(*) Luyến sủng: Chỉ mỹ nam ngày xưa bị người ta chơi đùa, hay gọi là-nam tửu
Đây thật sự không phải chuyện lớn gì, cho nên lúc ấy ẩn vệ Đông Cung tra được Sở Hoa ở bên ngoài nuôi luyến sủng, Tư Mã Tĩnh cũng không để ở trong lòng.
Nhưng mà, hiện tại chuyện này dường như có thể phát huy tác dụng không nhỏ. Lão già Sở Hùng kia dường như chuẩn bị dâng sổ con, xin phong Thế tử.
Nếu vào lúc mấu chốt này, chuyện của Sở Hoa ầm ĩ như vậy, vị trí Thế tử nhất định sẽ vô duyên với hắn.
Sau đó chỉ cần Tư Mã Tĩnh lại thả ra chút tin tức, làm ông ta hiểu lầm là Sở Nam cố ý muốn chèn ép ông ta, như vậy hai huynh đệ này hẳn sẽ đấu đá không chết không ngừng lại.
Chỉ là hiện tại ngoài thân phận Thái Tử ra, hắn lẻ loi một mình ở Sở gia, sợ là không dễ dàng làm như vậy được.
Đầu óc Tư Mã Tĩnh xoay chuyển cực nhanh, từ nhỏ hắn đã tài tình nhạy bén,
Sở Ngọc Lang ngồi ở trước cửa sổ, khuôn mặt thản nhiên, ngón tay ngọc nhỏ dài cầm tờ giấy mỏng manh, xem kỹ danh sách trên đó.
“Tiểu thư.” Trường Dung đi vào phòng, uốn gối hành lễ.
Sở Ngọc Lang đặt giấy trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Chuyện bảo ngươi đi điều tra đã tra ra chưa?”
Trường Dung truyền lên một phong thư.
Sở Ngọc Lang mở ra, lấy ra một xấp giấy viết thư thật dày ở, tỉ mỉ lật xem.
Không giống với các quý nữ khuê các khác, Sở Ngọc Lang có một mạng lưới tin tức của mình. Mẫu thân để lại cho nàng không ít của hồi môn, có cửa hàng có thôn trang, tuy rằng năm đó thị nữ hầu hạ bên người đã chết rất nhiều, nhưng của hồi môn lại không thiếu thứ gì.
Tỳ nữ năm đó may mắn còn sống, Sở Ngọc Lang không để các nàng ở trong phủ hầu hạ, tất cả đều sung quân đi thôn trang bên ngoài. Sau đó nàng phát triển cọc ngầm, ở bên ngoài có rất nhiều “tai mắt”.
Không chỉ có vậy, bởi vì gia tộc muốn bồi dưỡng nàng tiến cung, cho nên Sở Nam rèn luyện cho nàng rất nhiều chuyện , cũng giao một vài quyền hạn cọc ngầm trong Sở gia cho nàng, để nàng sai bảo.
Hiện tại tất cả tin tức về vị tiểu Quận chúa kia đều được viết ở trên thư.
Ngụy Văn An năm nay vừa mới cập kê. Từ khi ra đời, nàng ta đã được Tĩnh Dương Công chúa - phu nhân chính thất của Trấn Võ Hầu - nhận nuôi dưới danh nghĩa. Tĩnh Dương Công chúa thành thân mười năm không có con nên thương yêu Ngụy Văn An như con đẻ, còn xin thánh chỉ sắc phong Quận chúa cho nàng ta.
Nhưng thứ nữ là thứ nữ, tuy rằng từ nhỏ Ngụy Văn An được nuôi dưới danh nghĩa của Công chúa, lại trời sinh kiêu căng mẫn cảm. Một lần nọ, có tỳ nữ lén nghị luận nàng ta là phượng hoàng giả bay lên đầu cành, bị nàng ta nghe được lập tức đánh chết tươi ngay tại chỗ.
Mấy chuyện đánh chết hạ nhân là thường diễn ra trong giới quý tộc. Huống chi nô tài này khua môi múa mép bàn luận về chủ dựa theo quy củ phạt nhẹ nhất cũng là đánh mấy gậy rồi bán ra ngoài.
Ngụy Văn An được Tĩnh Dương Công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, bên cạnh nàng ta trong giai đoạn trưởng thành, loại cảm giác chân đạp lên mây này làm nàng ta kiêu ngạo đồng thời cũng bất an.
Nàng ta khinh thường người thân phận thấp hơn mình, cũng khinh thường con nối dòng thứ xuất khác trong phủ. Tất cả mọi người phải nhường nàng ta, bởi vì nàng ta là nữ nhi của Tĩnh Dương Công chúa.
Nhưng dẫu sao nữ nhi này chỉ là giả, không phải con ruột. Mẫu thân ruột của nàng ta chỉ là một ca cơ đê tiện trong phủ, Tĩnh Dương Công chúa khai ân, không có ban chết cho bà ấy để bà ấy làm một thị thiếp nho nhỏ trong phủ Trấn Võ Hầu.
Đây không thể nghi ngờ là tồn tại mẫn cảm với Ngụy Văn An, nàng ta ghét người mẹ ruột này. Mẹ ruột của nàng ta tồn tại giống như một cây đinh ghim trong ngực nàng ta, nhắc nhở về thân phận thật của nàng ta.
Sở Ngọc Lang nhìn tin tức trên giấy, trên mặt lướt qua vẻ trào phúng.
Nàng rất khinh thường Quận chúa giả này, chẳng qua là một người bởi vì hư vinh mà đến mẹ ruột cũng không cần, hừ...
Lần này Ngụy Văn An cùng huynh trưởng Ngụy Uyên của nàng ta vào kinh. Huynh trưởng này cũng là thứ tử, nhưng mà Trấn Võ Hầu không có con vợ cả, có lẽ tước vị ngày sau sẽ là của thứ tử này.
Tuy rằng dọc đường đi Ngụy Văn An rất chướng mắt thứ huynh này, nhưng tính cách vị huynh trưởng này thật thà, vẫn luôn chăm nom có thừa với người muội muội này.
Suy nghĩ của Sở Ngọc Lang xoay chuyển, đáy lòng có tính toán trước.
“Trường Dung, ngươi đi chuẩn bị thiệp. Mấy ngày nữa ta muốn mở tiệc chiêu đãi một vài tỷ muội đến phủ ngắm hoa.”
“Vâng.” Trường Dung hành lễ lui ra.
Chuyện Quận chúa giả đã bị nàng đặt sang một bên, Sở Ngọc Lang lại lần nữa cầm lấy phần danh sách kia, cẩn thận cân nhắc.
Thế lực Sở gia khổng lồ, thế lực trong gia tộc rắc rối khó gỡ, rất phức tạp.
Cho tới nay Sở Hoa dã tâm bừng bừng, mời chào không ít dòng bên và người dựa vào trong tộc Sở gia, có ý định làm mất quyền lực của Sở Nam. Mà đứa con trai Sở Nham này lại liên tục trêu chọc Trĩ Nhi.
Sở Ngọc Lang thong thả ung dung dùng bút khoanh một loạt tên trên giấy, sửa sang lại chức quan của phụ thân đám này ra. Gia huấn của Sở gia là muốn huynh đệ hòa thuận hỗ trợ lẫn nhau.
Sở Nam có lẽ không muốn xử lý đệ đệ này. Không sao, Sở Ngọc Lang sẽ tự mình thuyết phục ông ấy.
Tam thúc Sở Hoa này, thật sự là quá chướng mắt.
Buổi tối, Sở Nam trở lại, Sở Ngọc Lang chuẩn bị đi thư phòng tìm ông ấy.
Rất không khéo, lúc này Tư Mã Tĩnh cũng ở thư phòng.
Sở Nam chưa bao giờ bố trí phòng vệ với đứa con trai Sở Trĩ này. Tư Mã Tĩnh chỉ hỏi một chút, Sở Nam đã đồng ý để Tư Mã Tĩnh đến thư phòng luyện chữ mỗi ngày, để ông ấy tự mình dạy dỗ.
Hôm nay Sở Nam tới thư phòng một chút nhưng rất nhanh lại ra cửa vì có việc. Trước khi đi, ông ấy dặn dò Tư Mã Tĩnh yên tâm ở thư phòng luyện chữ chờ ông ấy về.
Nhưng sao Tư Mã Tĩnh có thể yên tâm ngồi luyện chữ chứ. Cơ hội tốt thế này tất nhiên thích hợp nhất là lục tìm nơi nơi, có khi lại tìm ra mật thất hoặc là chứng cứ tham ô nhận hối lộ, mua quan bán tước của Sở Nam đấy.
Tư Mã Tĩnh đóng cửa thư phòng, ở trong thư phòng cẩn thận tìm kiếm.
Trên kệ sách đứng đối diện sau bàn của Sở Nam có không ít ngăn tủ, có mấy ngăn tủ bị khóa. Tư Mã Tĩnh dựa theo suy đoán tìm được chìa khóa phía dưới chậu hoa.
Hắn mở ra một ngăn tủ trong đó, chỉ thấy bên trong thả một chồng giấy viết thư. Tư Mã Tĩnh theo thứ tự lật xem, lại không có gì đặc biệt, đều là thư tín giữa bạn bình thường.
Hắn rất nhanh lại mở mấy ngăn tủ tiếp theo.
Ngăn tủ này, sao lại giống đặt tranh nhỉ?
Tư Mã Tĩnh hơi nhếch mày, duỗi tay rút một ống tranh ra.
Xem trang giấy không giống như cổ họa, chẳng lẽ là bức vẽ của danh gia nào triều này?
Sau khi mở bức vẽ ra, Tư Mã Tĩnh phát hiện mình đã đoán sai. Bức vẽ này thoạt nhìn chỉ là một bức tùy bút vẽ loạn, hai ba bút phác họa ra một em bé nằm bò trên đầu giường.
Lại xem tiếp, toàn bộ các bức vẽ khác trong ngăn tủ cũng đều là kiểu hình này.
Bản lĩnh và bút pháp đều rất tùy ý, chưa nói gì đến cao siêu, nhưng lại lộ ra một loại ấm áp nhàn nhạt.
Nhìn bức vẽ này, cũng không giống do Sở Nam vẽ.
Tư Mã Tĩnh rất nhanh bỏ qua, lật sang một ngăn tủ phía dưới.
Đúng lúc này, lỗ tai hắn cảnh giác giật giật, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hắn nhanh chóng khép ngăn tủ lại, một lần bỏ chìa khóa về chỗ cũ rồi lại ngồi xuống trước bàn, làm ra dáng vẻ nỗ lực luyện chữ.
Cốc cốc cốc…
“Phụ thân? Người có ở bên trong không?” Sở Ngọc Lang hỏi.
Tư Mã Tĩnh rất tự nhiên “Ô” lên một tiếng, sau đó không đợi Sở Ngọc Lang ở bên ngoài nói gì, hắn đã lười biếng nói: “Phụ thân không ở đây, tỷ vào đi.”
Nếu người gõ cửa không phải Sở Ngọc Lang và Sở Nam, có lẽ hắn sẽ nói thẳng mấy lời càng làm người ta tức giận.
Nhưng mà ở trước mặt Sở Ngọc Lang, hắn vẫn muốn duy trì hình tượng của Sở Trĩ.
Sở Ngọc Lang đẩy cửa đi vào thấy Tư Mã Tĩnh cầm bút ngồi một mình trước bàn như đang viết gì đó. Nàng hơi nhíu đôi mày đẹp, hỏi: “Trĩ Nhi, đệ ở đây làm gì? Phụ thân đâu?”
Tư Mã Tĩnh bình tĩnh nói: “Phụ thân có việc ra phủ rồi, bảo đệ ở đây luyện chữ.”
Luyện chữ thì luyện chữ, vì sao phải đóng cửa?
Sở Ngọc Lang không suy nghĩ mấy thứ này nữa. Nàng đến gần nhìn trang giấy trên bàn Tư Mã Tĩnh, phía trên viết mấy dòng chữ ngay ngắn, đúng là không lười biếng.
“Gần đây Trĩ Nhi tiến bộ rất lớn, cuối cùng không còn làm khắp nơi là vết mực nữa.”
Sở Ngọc Lang vừa lòng gật đầu. Trước kia nàng rất bất đắc dĩ với điểm này của Trĩ Nhi, viết chữ một lúc, trên quần áo trang giấy đều là nét mực. Còn cả trên tay cũng toàn mực, rửa sạch rất mất thời gian.
Nàng chờ phụ thân trở về có việc muốn nói với ông ấy. Nếu Trĩ Nhi ở chỗ này, vậy nàng chờ ở đây cũng được.
Nữ nhân này muốn chờ ở chỗ này tới khi nào? Trong lòng Tư Mã Tĩnh xẹt qua ngăn tủ vừa rồi hắn mới liếc nhìn được một cái, bên trong dường như chỉ có một ít bình hoa?
Sao bình hoa lại đặt ở đó à, chẳng lẽ là cơ quan để vào phòng ngầm?
Qua lúc lâu, Sở Nam đã vội vàng trở lại.
Tư Mã Tĩnh lạnh mặt liếc Sở Ngọc Lang một cái, cơ hội tốt như hôm nay chỉ có thể lãng phí.
Sở Ngọc Lang đang nói chuyện mấy công tử cả bắt nạt Trĩ Nhi hôm nay với Sở Nam, nàng đã sớm hiểu rõ bối cảnh sau lưng, phân chia gia thế, chỉ còn chờ Sở Nam ra tay diệt trừ.
Sở Trĩ tò mò vuốt thùng cá chép gấm, đám cá chép này đều cực kỳ to.
Dung mạo Thái Tử sắc nét, mặt mày thanh tú, một đôi mắt phượng đen nhánh lại cao ngạo. Trường Nhạc không thích khuôn mặt này của Thái Tử, cảm thấy rất ghét đôi mắt luôn mang theo khinh thường miệt thị của hắn.
Sau khi đầu óc trở nên ngốc nghếch, Thái Tử dễ thân hơn người, đôi mắt vừa sạch sẽ lại trong sáng. Làm cho Trường Nhạc cảm thấy ngại khi bắt nạt hắn. Nhưng nghĩ đến hành vi ác độc của hắn trước kia, nàng ta lại làm được.
Trường Nhạc cười tủm tỉm nhìn Sở Trĩ, từ tận sâu dưới đáy lòng nàng ta cảm thấy nếu sau khi Thái Tử tốt lên mà vẫn thế này thì tốt biết mấy.
Tất nhiên, có lẽ là không có khả năng. Trường Nhạc còn chờ thưởng thức dáng vẻ hắn tức bản thân mình đến chết sau khi tỉnh táo lại.
Tộc học Sở gia…
Sở Nham bị lừa một vố, nhóc ta oán hận nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của Sở Trĩ, lại không đánh thắng Bạch Li và Vu Thù ở sau hắn.
Phi, tiểu nhân vô liêm sỉ. Chờ phụ thân làm Thế tử, thằng ngốc này cứ chờ đó cho nhóc ta!
Tư Mã Tĩnh không chút để ý lật trang sách, không hề đặt Sở Nham ở trong lòng.
Đã nhiều ngày đi qua sau khi hắn khiêu khích Sở Hoa, Sở Hoa lại không có chút động tĩnh nào. Lá gan Sở Hoa này cũng quá nhỏ đi, xem ra hắn làm còn chưa đủ rồi.
Nếu muốn quậy Sở gia một phen, xem ra còn phải làm thêm vài việc khác.
Lúc Tư Mã Tĩnh vẫn còn là Thái Tử, hắn luôn cố gắng cạy căn cơ Sở gia, tìm nhược điểm của người Sở gia. Thật không khéo là hắn đã biết được một chuyện, Sở Hoa này tuy rằng nhìn ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong thì lại nát bấy.
Thời kỳ Thái Tổ đã thịnh hành đoạn tụ một thời gian. Cho dù đã vượt qua mấy trăm năm, quan viên trong triều cũng không thiếu có yêu thích nuôi luyến sủng(*). Nhưng dẫu sao vẫn đi ngược với thói đời, cũng chỉ lén lút nếm tí mới mẻ, sẽ không thể công khai được.
(*) Luyến sủng: Chỉ mỹ nam ngày xưa bị người ta chơi đùa, hay gọi là-nam tửu
Đây thật sự không phải chuyện lớn gì, cho nên lúc ấy ẩn vệ Đông Cung tra được Sở Hoa ở bên ngoài nuôi luyến sủng, Tư Mã Tĩnh cũng không để ở trong lòng.
Nhưng mà, hiện tại chuyện này dường như có thể phát huy tác dụng không nhỏ. Lão già Sở Hùng kia dường như chuẩn bị dâng sổ con, xin phong Thế tử.
Nếu vào lúc mấu chốt này, chuyện của Sở Hoa ầm ĩ như vậy, vị trí Thế tử nhất định sẽ vô duyên với hắn.
Sau đó chỉ cần Tư Mã Tĩnh lại thả ra chút tin tức, làm ông ta hiểu lầm là Sở Nam cố ý muốn chèn ép ông ta, như vậy hai huynh đệ này hẳn sẽ đấu đá không chết không ngừng lại.
Chỉ là hiện tại ngoài thân phận Thái Tử ra, hắn lẻ loi một mình ở Sở gia, sợ là không dễ dàng làm như vậy được.
Đầu óc Tư Mã Tĩnh xoay chuyển cực nhanh, từ nhỏ hắn đã tài tình nhạy bén,
Sở Ngọc Lang ngồi ở trước cửa sổ, khuôn mặt thản nhiên, ngón tay ngọc nhỏ dài cầm tờ giấy mỏng manh, xem kỹ danh sách trên đó.
“Tiểu thư.” Trường Dung đi vào phòng, uốn gối hành lễ.
Sở Ngọc Lang đặt giấy trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Chuyện bảo ngươi đi điều tra đã tra ra chưa?”
Trường Dung truyền lên một phong thư.
Sở Ngọc Lang mở ra, lấy ra một xấp giấy viết thư thật dày ở, tỉ mỉ lật xem.
Không giống với các quý nữ khuê các khác, Sở Ngọc Lang có một mạng lưới tin tức của mình. Mẫu thân để lại cho nàng không ít của hồi môn, có cửa hàng có thôn trang, tuy rằng năm đó thị nữ hầu hạ bên người đã chết rất nhiều, nhưng của hồi môn lại không thiếu thứ gì.
Tỳ nữ năm đó may mắn còn sống, Sở Ngọc Lang không để các nàng ở trong phủ hầu hạ, tất cả đều sung quân đi thôn trang bên ngoài. Sau đó nàng phát triển cọc ngầm, ở bên ngoài có rất nhiều “tai mắt”.
Không chỉ có vậy, bởi vì gia tộc muốn bồi dưỡng nàng tiến cung, cho nên Sở Nam rèn luyện cho nàng rất nhiều chuyện , cũng giao một vài quyền hạn cọc ngầm trong Sở gia cho nàng, để nàng sai bảo.
Hiện tại tất cả tin tức về vị tiểu Quận chúa kia đều được viết ở trên thư.
Ngụy Văn An năm nay vừa mới cập kê. Từ khi ra đời, nàng ta đã được Tĩnh Dương Công chúa - phu nhân chính thất của Trấn Võ Hầu - nhận nuôi dưới danh nghĩa. Tĩnh Dương Công chúa thành thân mười năm không có con nên thương yêu Ngụy Văn An như con đẻ, còn xin thánh chỉ sắc phong Quận chúa cho nàng ta.
Nhưng thứ nữ là thứ nữ, tuy rằng từ nhỏ Ngụy Văn An được nuôi dưới danh nghĩa của Công chúa, lại trời sinh kiêu căng mẫn cảm. Một lần nọ, có tỳ nữ lén nghị luận nàng ta là phượng hoàng giả bay lên đầu cành, bị nàng ta nghe được lập tức đánh chết tươi ngay tại chỗ.
Mấy chuyện đánh chết hạ nhân là thường diễn ra trong giới quý tộc. Huống chi nô tài này khua môi múa mép bàn luận về chủ dựa theo quy củ phạt nhẹ nhất cũng là đánh mấy gậy rồi bán ra ngoài.
Ngụy Văn An được Tĩnh Dương Công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, bên cạnh nàng ta trong giai đoạn trưởng thành, loại cảm giác chân đạp lên mây này làm nàng ta kiêu ngạo đồng thời cũng bất an.
Nàng ta khinh thường người thân phận thấp hơn mình, cũng khinh thường con nối dòng thứ xuất khác trong phủ. Tất cả mọi người phải nhường nàng ta, bởi vì nàng ta là nữ nhi của Tĩnh Dương Công chúa.
Nhưng dẫu sao nữ nhi này chỉ là giả, không phải con ruột. Mẫu thân ruột của nàng ta chỉ là một ca cơ đê tiện trong phủ, Tĩnh Dương Công chúa khai ân, không có ban chết cho bà ấy để bà ấy làm một thị thiếp nho nhỏ trong phủ Trấn Võ Hầu.
Đây không thể nghi ngờ là tồn tại mẫn cảm với Ngụy Văn An, nàng ta ghét người mẹ ruột này. Mẹ ruột của nàng ta tồn tại giống như một cây đinh ghim trong ngực nàng ta, nhắc nhở về thân phận thật của nàng ta.
Sở Ngọc Lang nhìn tin tức trên giấy, trên mặt lướt qua vẻ trào phúng.
Nàng rất khinh thường Quận chúa giả này, chẳng qua là một người bởi vì hư vinh mà đến mẹ ruột cũng không cần, hừ...
Lần này Ngụy Văn An cùng huynh trưởng Ngụy Uyên của nàng ta vào kinh. Huynh trưởng này cũng là thứ tử, nhưng mà Trấn Võ Hầu không có con vợ cả, có lẽ tước vị ngày sau sẽ là của thứ tử này.
Tuy rằng dọc đường đi Ngụy Văn An rất chướng mắt thứ huynh này, nhưng tính cách vị huynh trưởng này thật thà, vẫn luôn chăm nom có thừa với người muội muội này.
Suy nghĩ của Sở Ngọc Lang xoay chuyển, đáy lòng có tính toán trước.
“Trường Dung, ngươi đi chuẩn bị thiệp. Mấy ngày nữa ta muốn mở tiệc chiêu đãi một vài tỷ muội đến phủ ngắm hoa.”
“Vâng.” Trường Dung hành lễ lui ra.
Chuyện Quận chúa giả đã bị nàng đặt sang một bên, Sở Ngọc Lang lại lần nữa cầm lấy phần danh sách kia, cẩn thận cân nhắc.
Thế lực Sở gia khổng lồ, thế lực trong gia tộc rắc rối khó gỡ, rất phức tạp.
Cho tới nay Sở Hoa dã tâm bừng bừng, mời chào không ít dòng bên và người dựa vào trong tộc Sở gia, có ý định làm mất quyền lực của Sở Nam. Mà đứa con trai Sở Nham này lại liên tục trêu chọc Trĩ Nhi.
Sở Ngọc Lang thong thả ung dung dùng bút khoanh một loạt tên trên giấy, sửa sang lại chức quan của phụ thân đám này ra. Gia huấn của Sở gia là muốn huynh đệ hòa thuận hỗ trợ lẫn nhau.
Sở Nam có lẽ không muốn xử lý đệ đệ này. Không sao, Sở Ngọc Lang sẽ tự mình thuyết phục ông ấy.
Tam thúc Sở Hoa này, thật sự là quá chướng mắt.
Buổi tối, Sở Nam trở lại, Sở Ngọc Lang chuẩn bị đi thư phòng tìm ông ấy.
Rất không khéo, lúc này Tư Mã Tĩnh cũng ở thư phòng.
Sở Nam chưa bao giờ bố trí phòng vệ với đứa con trai Sở Trĩ này. Tư Mã Tĩnh chỉ hỏi một chút, Sở Nam đã đồng ý để Tư Mã Tĩnh đến thư phòng luyện chữ mỗi ngày, để ông ấy tự mình dạy dỗ.
Hôm nay Sở Nam tới thư phòng một chút nhưng rất nhanh lại ra cửa vì có việc. Trước khi đi, ông ấy dặn dò Tư Mã Tĩnh yên tâm ở thư phòng luyện chữ chờ ông ấy về.
Nhưng sao Tư Mã Tĩnh có thể yên tâm ngồi luyện chữ chứ. Cơ hội tốt thế này tất nhiên thích hợp nhất là lục tìm nơi nơi, có khi lại tìm ra mật thất hoặc là chứng cứ tham ô nhận hối lộ, mua quan bán tước của Sở Nam đấy.
Tư Mã Tĩnh đóng cửa thư phòng, ở trong thư phòng cẩn thận tìm kiếm.
Trên kệ sách đứng đối diện sau bàn của Sở Nam có không ít ngăn tủ, có mấy ngăn tủ bị khóa. Tư Mã Tĩnh dựa theo suy đoán tìm được chìa khóa phía dưới chậu hoa.
Hắn mở ra một ngăn tủ trong đó, chỉ thấy bên trong thả một chồng giấy viết thư. Tư Mã Tĩnh theo thứ tự lật xem, lại không có gì đặc biệt, đều là thư tín giữa bạn bình thường.
Hắn rất nhanh lại mở mấy ngăn tủ tiếp theo.
Ngăn tủ này, sao lại giống đặt tranh nhỉ?
Tư Mã Tĩnh hơi nhếch mày, duỗi tay rút một ống tranh ra.
Xem trang giấy không giống như cổ họa, chẳng lẽ là bức vẽ của danh gia nào triều này?
Sau khi mở bức vẽ ra, Tư Mã Tĩnh phát hiện mình đã đoán sai. Bức vẽ này thoạt nhìn chỉ là một bức tùy bút vẽ loạn, hai ba bút phác họa ra một em bé nằm bò trên đầu giường.
Lại xem tiếp, toàn bộ các bức vẽ khác trong ngăn tủ cũng đều là kiểu hình này.
Bản lĩnh và bút pháp đều rất tùy ý, chưa nói gì đến cao siêu, nhưng lại lộ ra một loại ấm áp nhàn nhạt.
Nhìn bức vẽ này, cũng không giống do Sở Nam vẽ.
Tư Mã Tĩnh rất nhanh bỏ qua, lật sang một ngăn tủ phía dưới.
Đúng lúc này, lỗ tai hắn cảnh giác giật giật, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hắn nhanh chóng khép ngăn tủ lại, một lần bỏ chìa khóa về chỗ cũ rồi lại ngồi xuống trước bàn, làm ra dáng vẻ nỗ lực luyện chữ.
Cốc cốc cốc…
“Phụ thân? Người có ở bên trong không?” Sở Ngọc Lang hỏi.
Tư Mã Tĩnh rất tự nhiên “Ô” lên một tiếng, sau đó không đợi Sở Ngọc Lang ở bên ngoài nói gì, hắn đã lười biếng nói: “Phụ thân không ở đây, tỷ vào đi.”
Nếu người gõ cửa không phải Sở Ngọc Lang và Sở Nam, có lẽ hắn sẽ nói thẳng mấy lời càng làm người ta tức giận.
Nhưng mà ở trước mặt Sở Ngọc Lang, hắn vẫn muốn duy trì hình tượng của Sở Trĩ.
Sở Ngọc Lang đẩy cửa đi vào thấy Tư Mã Tĩnh cầm bút ngồi một mình trước bàn như đang viết gì đó. Nàng hơi nhíu đôi mày đẹp, hỏi: “Trĩ Nhi, đệ ở đây làm gì? Phụ thân đâu?”
Tư Mã Tĩnh bình tĩnh nói: “Phụ thân có việc ra phủ rồi, bảo đệ ở đây luyện chữ.”
Luyện chữ thì luyện chữ, vì sao phải đóng cửa?
Sở Ngọc Lang không suy nghĩ mấy thứ này nữa. Nàng đến gần nhìn trang giấy trên bàn Tư Mã Tĩnh, phía trên viết mấy dòng chữ ngay ngắn, đúng là không lười biếng.
“Gần đây Trĩ Nhi tiến bộ rất lớn, cuối cùng không còn làm khắp nơi là vết mực nữa.”
Sở Ngọc Lang vừa lòng gật đầu. Trước kia nàng rất bất đắc dĩ với điểm này của Trĩ Nhi, viết chữ một lúc, trên quần áo trang giấy đều là nét mực. Còn cả trên tay cũng toàn mực, rửa sạch rất mất thời gian.
Nàng chờ phụ thân trở về có việc muốn nói với ông ấy. Nếu Trĩ Nhi ở chỗ này, vậy nàng chờ ở đây cũng được.
Nữ nhân này muốn chờ ở chỗ này tới khi nào? Trong lòng Tư Mã Tĩnh xẹt qua ngăn tủ vừa rồi hắn mới liếc nhìn được một cái, bên trong dường như chỉ có một ít bình hoa?
Sao bình hoa lại đặt ở đó à, chẳng lẽ là cơ quan để vào phòng ngầm?
Qua lúc lâu, Sở Nam đã vội vàng trở lại.
Tư Mã Tĩnh lạnh mặt liếc Sở Ngọc Lang một cái, cơ hội tốt như hôm nay chỉ có thể lãng phí.
Sở Ngọc Lang đang nói chuyện mấy công tử cả bắt nạt Trĩ Nhi hôm nay với Sở Nam, nàng đã sớm hiểu rõ bối cảnh sau lưng, phân chia gia thế, chỉ còn chờ Sở Nam ra tay diệt trừ.