• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tâm ý của điện hạ, Lang Nhi hiểu mà.” Sở Ngọc Lang nén nước mắt mỉm cười: “Mong muốn của điện hạ, Lang Nhi đều sẽ giúp điện hạ thực hiện.”

Trong nháy mắt Tư Mã Huân thầm mắng bản thân trăm ngàn lần, hắn ta áy náy đau lòng lại tự trách. Lang muội tốt như vậy, hắn ta lại phụ nàng. Nhưng mà hắn ta không thể từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào, mục tiêu của hắn ta là vị trí kia.

Hai người tiếp tục nói gì đó dưới tàng cây, chỉ thấy trong mắt Sở Ngọc Lang ánh lệ lấp lánh, muốn nói nhưng lại còn xấu hổ. Vẻ mặt Tư Mã Huân thì tự trách, dịu dàng liên tục an ủi.

Tư Mã Tĩnh cười lạnh lắng nghe. Cứ chờ đó mà xem, Sở Ngọc Lang tâm cơ vậy, còn có thể bị một Quận chúa con của thiếp thất bắt nạt à? Tiểu Quận chúa kia dám nhớ thương đồ của Sở Ngọc Lang, sợ không đến hai ngày đã bị Sở Ngọc Lang bày kế đuổi ra khỏi kinh thành.

Những nữ nhân này cả ngày ngoài việc đấu đá lẫn nhau, hãm hại tranh sủng còn có thể làm được gì chứ?

Nhưng mà, thật đáng tiếc, lần này Tư Mã Tĩnh thật sự đã đoán sai, Sở Ngọc Lang không như những quý nữ kia.

Nàng không hứng thú với việc yêu đương, nàng chỉ muốn làm Hoàng Hậu. Cho nên, nếu vị tiểu Quận chúa kia có thể giúp Thịnh Vương củng cố địa vị gia tăng thế lực, nàng chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp để người ta vào phủ làm Trắc phi.

Tư Mã Huân rất nhanh đã rời đi, Sở Ngọc Lang đưa người ra khỏi cổng viện rồi lại nhanh chóng quay về. Trên mặt treo ý cười ôn hòa, nào còn nửa phần đáng thương tủi thân cùng sự nhẫn nhịn đến cùng cực như vừa rồi?

Tư Mã Tĩnh đã bị kỹ năng tự động thay đổi biểu cảm này làm cho khiếp sợ.

“Trĩ Nhi.” Sở Ngọc Lang ngẩng đầu nhìn thấy Tư Mã Tĩnh ngồi xổm ở lầu hai nhìn nàng thì bảo cậu nhóc đi xuống.

Vừa rồi nàng đứng ở góc độ đối diện gác mái này, dĩ nhiên đã chú ý đến Tư Mã Tĩnh ngồi xổm ở nơi này nhìn lén. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đứa nhỏ này hơi dính người.

Tư Mã Tĩnh đi xuống lầu, đi tới trước mặt Sở Ngọc Lang. Hắn nhìn nàng như không có chuyện gì xảy ra.

“A tỷ đưa đệ đi tộc học.” Sở Ngọc Lang định sờ đầu hắn theo thói quen, thấy hắn lại không được tự nhiên thì thu tay về.

Dẫu sao đã trưởng thành, bây giờ đến cả sờ đầu cũng không thích người ta chạm vào nữa.

Trường Dung đã gọi Bạch Li và Vu Thù đến. Hai người này đã có phần bị tẩy não, Tư Mã Tĩnh bảo các nàng làm gì thì các nàng làm cái đó, không cho các nàng đi theo đến tộc học thì không đi.

Sở Ngọc Lang dò hỏi hai người này vài câu về chuyện tộc học, kết quả hỏi một câu thì đến ba câu không biết.

“Trĩ Nhi, vì sao không cho Bạch Li và Vu Thù đi theo đến tộc học?” Sở Ngọc Lang nhíu mày: “Thư đồng của đệ đâu?”

Tư Mã Tĩnh vốn cùng thư đồng đi tộc học, nhưng hôm nay Tư Mã Tĩnh lừa người ta ra cửa, tự mình chạy đi. Thư đồng kia là người thật thà, lúc này sợ là còn chờ hắn ở cửa tộc học đấy.

Nhưng mấy thứ này, Tư Mã Tĩnh sẽ không nói với Sở Ngọc Lang, hắn tìm cớ: “Thư viện đều là nam tử, Bạch Li và Vu Thù đi sẽ không tốt. Huống chi bạn học đều chỉ mang một thư đồng, đệ dẫn quá nhiều người theo thì không ổn.”

Sở Ngọc Lang nghe ra đây đều là lấy cớ. Ngày đầu tiên khi cậu nhóc mới đến tộc học, tổ phụ đã nói với tiên sinh tộc học, Trĩ Nhi khác với những đứa trẻ khác nên sẽ dẫn theo nhiều thư đồng hơn.

Nàng đã nhìn ra Trĩ Nhi không muốn làm quá nhiều người đi theo. Vậy thì không đúng lắm, bởi vì Trĩ Nhi luôn luôn sợ người lạ, thích ở cạnh người quen hơn. Sao đệ ấy lại không cần người đi theo khi tới hoàn cảnh lạ lẫm đây?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở tộc học mà có thể khiến Trĩ Nhi thay đổi lớn như vậy?

Vú em Sở Ngọc Lang cảm thấy rất khó hiểu, nàng lại gặp một đề khó trong phương diện giáo dục.



Sở Ngọc Lang chuẩn bị thay y phục, tự mình đi tộc học nhìn xem.

Tư Mã Tĩnh cũng không hề sốt ruột. Tuy rằng không ai ở tộc học dám làm gì hắn nhưng tùy ý bịa đặt hai câu cũng không phải việc khó. Nếu Sở Ngọc Lang khăng khăng phải lấy lại công bằng cho đệ đệ, tất nhiên có thể đạt được mục đích muốn châm ngòi ly gián của hắn.

Rất nhanh, Sở Ngọc Lang đã thay xong y phục, cho người chuẩn bị xe, mang theo Tư Mã Tĩnh đi tộc học.

Trên xe ngựa, Sở Ngọc Lang bình tĩnh nói với Tư Mã Tĩnh: “Đệ nói rõ xem có mấy người bắt nạt đệ.”

Trường Dung có phần đồng tình với người bắt nạt tiểu công tử. Tiểu thư lộ ra vẻ mặt này, đã nói lên hiện tại nàng cực kỳ tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tư Mã Tĩnh hồi ức lại trong tộc học, mấy quan chức của phụ thân, đám trẻ con và tầm quan trọng với Sở gia. Rất nhanh đã rút ra được một vài người, mồm mép nhanh nhảu bịa ra một loạt chuyện.

Sở Ngọc Lang càng nghe sắc mặt càng xấu, nghe đến đoạn sau hàng chân này càng nhíu chặt, bóp nát ngọc bội bạch ngọc bên hông.

Nhìn Sở Ngọc Lang lo lắng cho hắn như thế, trong lòng Tư Mã Tĩnh thoải mái hơn nhiều. Hắn không muốn thừa nhận, trước đó ở trên gác mái nhìn thấy Sở Ngọc Lang ôn tồn nhỏ nhẹ với Tư Mã Huân, trong lòng hắn có phần bực bội một cách khó hiểu.

Sở Ngọc Lang tỉ mỉ ra kế hoạch vì Tư Mã Huân, đạp nước mà múa. Vì Tư Mã Huân chịu đựng uất ức, loại trừ đối thủ, rửa sạch đào hoa. Hơn nữa, còn tự tay pha trà cho hắn ta.

Tuy rằng Tư Mã Tĩnh không thích Sở Ngọc Lang nhưng trong lòng luôn cảm thấy nàng không nên như vậy.

Một quý nữ đã kiêu ngạo từ tận trong xương cốt như này, ở trong hoàng cung đối mặt với Thái Tử tôn quý cũng không hề sợ hãi. Dù cho quỳ phục trên mặt đất, lưng vẫn rất thẳng, lộ ra vẻ quật cường.

Tư Mã Huân chỉ là đồ ngu muốn chết, còn dã tâm bừng bừng, sao xứng để Sở Ngọc Lang uất ức cúi đầu, đón ý nói hùa đây?

Nữ tử như vậy trời sinh sẽ không rơi lệ, cho dù biết là nàng giả vờ, Tư Mã Tĩnh cũng cảm thấy không thoải mái.

Sở Ngọc Lang không biết những loanh quanh lòng vòng trong lòng Tư Mã Tĩnh, trong lòng nàng có kế hoạch, rất nhanh đã đến ngoài cửa lớn tộc học.

Một tiểu đồng mặc áo xanh cõng một gùi sách, nôn nóng đứng ở trước đôi sư tử đá trang nghiêm ngoài cửa lớn, chờ công tử nhà mình.

Tư Mã Tĩnh xoay người nhảy xuống xe, đi về phía hắn: “Mang Hạ, sao ngươi còn ở đây?”

Mang Hạ nhìn thấy tiểu công tử, ánh mắt lập tức sáng lên, lau mồ hôi trên thái dương, đi sang đón: “Công tử, ngài đã trở lại rồi! Giờ học đã bắt đầu lâu lắm rồi, chúng ta mau đi vào thôi.”

Mang Hạ là thiếu niên mười bốn tuổi, người hầu Sở gia, người rất khờ khạo. Tên này của hắn là Tư Mã Tĩnh đặt cho hắn, mang hạ manh hạt, mắt mù tâm mù. Mệt cho đứa nhỏ này còn tưởng rằng từ này hay, rất thích thú, thật là ngốc nghếch khiến người ta thương xót.

Sở Ngọc Lang vịn vào tay Trường Dung, từ trên xe xuống dưới, đi qua đó.

“Mang Hạ, hôm nay sao lại thế này? Sao ngươi lại chờ ở đây một mình?”

“Sao tiểu thư lại đến?” Mang Hạ hơi sửng sốt, vội hành lễ: “Mang Hạ bái kiến tiểu thư.”

“Tiểu thư, hôm nay tiểu nhân và công tử đi đến nửa đường, công tử đột nhiên nói muốn đi hiệu sách mua mấy quyển sách. Công tử bảo tiêu nhân và xa phu tộc học trước, sau đó ở bên cạnh chờ. Công tử sẽ đến nhanh thôi...” Mang Hạ chạy nhanh nói, “Hiệu sách đó cách tộc học cũng không xa, nên tiểu nhân nghe lời chờ ở nơi này.”

Sở Ngọc Lang trầm mặc một chút, nói: “Trường Dung, sau khi trở về ngươi chọn thêm mấy thư đồng đi.”

Trường Dung lên tiếng: “Vâng, tiểu thư.”



Mang Hạ mờ mịt trong chớp mắt, ý thức được mình sắp bị đuổi, trong nháy mắt vội đến nước mắt đều chảy ra: “Tiểu thư...”

Tư Mã Tĩnh cũng nhíu mày, hắn nhìn Sở Ngọc Lang: “Việc này đều là đệ sai, a tỷ chớ nên trách tội người khác.”

Thư đồng này dùng rất tốt, cũng dễ lừa gạt, đổi một người thì chưa chắc có thể như vậy.

“Đệ thân là công tử Sở gia, bên cạnh chỉ có một gã sai vặt tất nhiên là không được. Nếu đệ thật sự thích Mang Hạ này thì để lại làm gã sai vặt đi.” Sở Ngọc Lang cúi người sửa sang lại vạt áo cho Tư Mã Tĩnh: “Nhưng mà thư đồng thì phải đổi.”

Tư Mã Tĩnh hơi nhíu nhíu mày, lại không nói gì nữa. Mặc kệ Sở Ngọc Lang đưa lại đây bao nhiêu người, có thể ở lại tất nhiên chỉ có người nghe lời.

Há có thể để người ngủ say nằm ở bên cạnh giường, Tư Mã Tĩnh chưa bao giờ thích bên cạnh mình có tai mắt của người khác.

Sở Ngọc Lang để Tư Mã Tĩnh đi vào trước, nàng theo sau đứng ở ngoài thư xá lẳng lặng quan sát.

Không phải là nàng không tin lời Trĩ Nhi nói mà là từ trước đến nay nàng không phải loại người nói mà không có chứng cứ. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, nàng sẽ không dễ dàng định tội người khác.

Tư Mã Tĩnh biết Sở Ngọc Lang đang đợi gì. Hắn không nghĩ tới dưới tình huống như thế Sở Ngọc Lang còn rất lý trí, không trực tiếp đi lên cho người đưa mấy đứa nhỏ dòng bên ra.

Từ trước đến nay Tư Mã Tĩnh có bản lĩnh chọc người ta tức chết, rất nhanh hắn đã ngồi ở trước bàn dăm ba câu khơi mào lửa giận của Sở Nham. Từ nhỏ Sở Nham đã quen bắt nạt tên nhóc ngốc này, huống hồ cho tới nay nhóc ta chính là một tiểu bá vương, rất có uy nghiêm trong toàn bộ thư viện.

Hiện giờ bá vương này bị đứa ngốc bị bắt nạt từ nhỏ khiêu khích, ai mà nhịn nổi? Đặc biệt là đứa ngốc này, còn mang vẻ mặt ngây thơ vô tội. Sở Nham tất nhiên không nhịn nổi, huống hồ hiện tại bên cạnh đứa ngốc Sở Trĩ cũng không có hai tỳ nữ Bạch Li và Vu Thù biết võ công, lúc này không bắt nạt thì đợi khi nào?

Sở Nham lập tức triệu tập mấy tiểu tuỳ tùng đi lại gần với mình, vây quanh Tư Mã Tĩnh.

Sở Ngọc Lang đang ngồi ở bên ngoài lẳng lặng nhìn, sau đó thấy Sở Nham dẫn người vây quanh Trĩ Nhi muốn bắt nạt. Mà những người khác dường như đã nhìn thấy nhiều thành quen không trách mắng cũng không có nửa phần muốn ngăn cản.

Hóa ra ở trong thư viện, Trĩ Nhi phải sống như này?

Bạch Li và Vu Thù thấy thế cũng nóng nảy. Các nàng không biết tiểu công tử ở trong tộc học lại là loại tình huống này. Trong giây lát trong lòng hối hận vạn phần, nếu có cơ hội quay lại lần nữa, các nàng nhất định sẽ không nghe tiểu công tử, tiếp tục ở trong sân chờ.

“Đi thôi.” Sắc mặt Sở Ngọc Lang khó coi, nói với Bạch Li và Vu Thù: “Đưa hết mấy người bắt nạt Trĩ Nhi lại đây.”

Trước mắt tiên sinh không ở đây, một đám học sinh đang xem náo nhiệt.

Trong tộc học này không chỉ có riêng người Sở gia, còn có một ít con cháu của những bên phụ thuộc vào Sở gia. Sở Nham và Sở Trĩ đều là dòng chính Sở gia, mà dòng bên khác và người khác họ căn bản không dám đắc tội dòng chính.

Bạch Li cùng Vu Thù vừa xuất hiện, Sở Nham cứng người rồi. Nhóc ta cân nhắc một chút rồi thu tay lại. Hiện tại nhận thua vẫn có thể diện hơn lát nữa bị hai nữ tử ấn trên mặt đất đánh đến không trả được. Bạch Li và Vu Thù không mất tí sức nào đã mời toàn bộ những người muốn ra tay đi ra ngoài, Tư Mã Tĩnh cũng đi theo.

Chờ đi ra bên ngoài, nhìn thấy Sở Ngọc Lang, Sở Nham mới hiểu được mình bị bẫy, lập tức phẫn nộ nhìn về phía Tư Mã Tĩnh.

Trong khoảng thời gian này, Tư Mã Tĩnh đi theo bên cạnh Sở Ngọc Lang học được không ít tinh túy, vẫn luôn cúi đầu làm ra vẻ tủi thân lại sợ hãi.

Hắn phát hiện chỉ cần tạm thời buông cao ngạo trước đó, chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.

Sở Ngọc Lang quả nhiên bị chọc giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK