Sở gia là nhà huân quý, mừng thọ lão phu nhân, vậy tất nhiên không thể làm nhỏ được.
Sáng sớm, các phu nhân tiểu thư thế gia nối đuôi nhau tới lui không dứt. Chuyện ở đằng trước đưa đón tiễn người đều là mấy tức phụ lo liệu. Lão phu nhân ngồi ở chính đường, nói cười với các tỷ muội.
Xuyên qua hành lang cửu khúc, phòng ở cuối hành lang chính là Minh Nguyệt Lâu.
Bọn tỳ nữ canh giữ ở bên ngoài, nghe trong mành bằng vải dệt vọng ra từng tiếng cười hoặc thanh thúy hoặc nhàn nhã.
Lầu này dùng để tiếp đãi khách, cao sáu tầng, thành hình chữ “Hồi” (回), ở giữa là chữ “Khẩu” (口) lộ thiên, cảnh sắc ở giữa đẹp tuyệt vời.
Ở giữa là một cái ao vuông, phía trên có một chiếc cầu hình vòm bằng bạch ngọc. Trong ao vô số có đóa hoa súng, thời tiết này, hoa súng chưa nở nhiều lắm. Điểm đặc biệt là trong nước có cá, một đàn cá chép gấm đang bơi sát bên nhau, nhìn thấy có người ở bên bờ, lập tức bơi qua thành đàn chờ được cho ăn.
Có câu khúc thủy lưu thương(*), và khoảng sân này là khung cảnh được tạo ra để ứng với câu này. Những hòn non bộ, cây tùng bách được xây lên và trồng ở trong sân, xung quanh còn có dòng suối chảy uốn lượn.
(*) Là một phong tục truyền thống của người Hán ở Trung Quốc cổ đại và sau đó đã phát triển thành một chuyện tao nhã để các văn nhân hát thơ và uống rượu. Vào ngày Thượng Tứ của tháng 3 âm lịch, sau khi tổ chức lễ phất hễ, người ta ngồi hai bên bờ kênh và đặt ly rượu ở thượng nguồn, ly rượu của ai dừng lại trước sông sẽ lấy phần thưởng là một ly để uống, có nghĩa là để thoát khỏi những điều xui xẻo.
Hôm nay ngồi nơi này đều là quý nữ đang tuổi thanh xuân, ở đây uống rượu mua vui. Có người chơi ném thẻ vào bình rượu, có người làm thơ, làm câu đối, cũng có người chơi trò uống rượu thách đố các loại.
“Triệu tỷ tỷ, mặt tỷ đã khỏi rồi.”
Ở chỗ ngồi, một quý nữ mặc váy lưu tiên màu đỏ son vừa ngẩng đầu đã thấy được tiểu tỷ muội, vui mừng nói: “Ta vốn còn tưởng rằng hôm nay không thấy tỷ chứ.”
Vị quý nữ này không phải người khác, đúng là Ngu Dao ngày đó náo loạn bị chê cười ở cung yến. Nàng ta bị cấm túc đến hôm nay, cuối cùng vẫn được thả ra dự tiệc. Lúc ra cửa, Ngu mẫu dặn đi dặn lại, bảo nàng ta nhất định cách nữ nhi Triệu gia xa một chút, nhưng mà Ngu Dao vẫn không nhớ, vừa ra khỏi cửa đã quên sạch.
Tỳ nữ theo sau nàng ta âm thầm kêu khổ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, buổi sáng phu nhân...”
Ngu Dao nào nghe lọt? Đẩy tỳ nữ ra, rất tự nhiên đổi chỗ ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Thiều.
Triệu Thanh Thiều chải búi tóc Thùy Vân Kế nhã nhặn, chỉ cài đơn giản hai cây trâm ngọc. Một bộ váy dài màu xanh khói nhạt, tay cầm quạt tròn bát giác cán dài, khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh.
Dù cho mặt mày hơi mộc mạc, cũng có một phần khí chất khác.
Nàng ta cười dịu dàng, nhìn về phía Ngu Dao: “Ngu Tam muội muội cũng ở đây à, khéo thật đấy.”
Triệu Thanh Thiều nhìn Ngu Dao đi tới, trên mặt cười dịu dàng, trong lòng lại giật thót. Không phải Ngu Dao này bị trong nhà nhốt rồi à, sao lại ra được?
Nói đến cái này nàng ta cũng khổ. Ngu Dao này to mồm kêu gào quá biết gây chuyện, lại rất ngu ngốc. Ngu Dao còn có ý qua đây, ngày này chọc cho nàng ta biết bao nhiêu là chuyện!
Nếu không phải do đồ yêu tinh gây chuyện này, sao nàng ta đến nỗi trêu chọc phải Sở Ngọc Lang, cái đồ... Phát rồ này!
Triệu Thanh Thiều âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, hôm nay nha đầu này ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho nàng ta.
Ngu Dao ngồi xuống, còn nghiêng đầu nhìn mặt Triệu Thanh Thiều. Nàng ta vừa nhìn vừa nhíu mày: “Triệu tỷ tỷ, trên mặt tỷ còn có chút dấu vết, nhưng mà không nhìn kỹ cũng không nhìn ra. Sao tỷ không đánh thêm ít phấn?”
Đây nghe thì là lời quan tâm, trong lòng Triệu Thanh Thiều lại đang rỉ máu, vô cùng tức giận. Nếu không phải biết Ngu Tam là đồ không có đầu óc, nàng ta đã hoài nghi có phải nha đầu này cố ý muốn làm nàng ta xấu mặt xấu hổ hay không.
Vì để Ngu Dao không chĩa mũi thương vào mặt nàng ta, Triệu Thanh Thiều đành phải cười gượng đổi chủ đề: “Hôm nay Ngu Tam muội muội mặc bộ váy này thật đẹp như đóa thược dược vừa nở rộ ở ngoài phòng, nhưng mà thược dược kia cũng không đẹp bằng muội.”
Ngu Dao vừa nghe, lập tức hơi ngượng ngùng, nàng ta nhìn Triệu Thanh Thiều: “Nào có, Triệu tỷ tỷ mới thật sự đẹp đó, bộ độ này quả thực chính là... Ôi, còn đẹp hơn cả trúc xanh ở bên ngoài đó!”
Đây là so sánh kiểu quỷ gì thế? Nụ cười của Triệu Thanh Thiều cứng đờ, nàng ta cúi đầu nhấp một ngụm rượu che giấu.
Thấy Triệu tỷ tỷ hình như không quá vui vẻ, Ngu Dao nỗ lực muốn nói lời chân thành. Nàng ta ngẩng đầu lặng lẽ liếc Sở Ngọc Lang ở phía trên vài lần, nói: “Ta nói thật, hôm nay Sở Ngọc Lang cũng mặc màu xanh lơ, nàng không biết xấu hổ à? So sánh với nhau, Triệu tỷ tỷ chính cây trúc xanh kia, còn nàng ấy à, chẳng qua chính là đồ lá rách...”
Triệu Thanh Thiều nắm chặt cốc, nụ cười trên mặt gần như duy trì không được. Bên tai truyền tiếng cười hi hi ha ha, nghe vào trong tai nàng ta đầy ý trào phúng.
Tiếng cười khẽ này tất nhiên là của các quý nữ ngồi gần xung quanh, các nàng cách gần nên tất nhiên nghe rõ ràng, quay đầu lập tức che miệng nhỏ giọng nở nụ cười với nhau.
Ngu Tam này... Quá ngu rồi, cái gì cũng dám nói, không có đầu óc.
So sánh Triệu Thanh Thiều với Sở Ngọc Lang? Đây không phải cố ý làm nhục Triệu Thanh Thiều à?
Có người không kiềm được nhìn về phía Sở Ngọc Lang ngồi ở trên cùng, trong lòng tiếc nuối vị chính chủ kia không nghe được lời Ngu Tam vừa nói.
Sở Ngọc Lang ngồi ở trên cùng không biết những quý nữ này nói gì với nhau. Nàng búi kiểu tóc Phi Thiên Kế, cắm nghiêng bộ diêu Thanh Loan, mặc một bộ váy màu xanh khoác áo tơ màu xanh, giống như Lạc Thần trong bức tranh sống sờ sờ bay ra.
Bàn tay trắng nõn, mảnh dài của nàng cầm cung phiến sáu góc cán dài, che mặt cười, đôi mắt hẹp dài cong thành trăng non.
Ánh mắt lưu chuyển, trong phút chốc ánh trăng rực rỡ.
Dung mạo khuynh thế vừa nhìn đã say, phồn hoa cẩm tú xung quanh cũng chỉ để làm nền.
Sở Ngọc Lang không chút để ý cầm chén rượu, thật ra lòng đã bay tới tiền viện.
Hôm nay phụ thân đưa Trĩ Nhi tới tiền viện, chuẩn bị công khai chuyện Trĩ Nhi đã bình thường. Hiện tại đã mở tiệc lâu vậy rồi, cũng không biết thế nào rồi.
Mạnh Ngưng Hương ngồi ở bên cạnh Sở Ngọc Lang. Tuy nàng ấy đang nói chuyện với các tỷ muội, nhưng vẫn chú ý đến phía Triệu Thanh Thiều.
“Ui da, sao hai người kia lại ngồi với nhau rồi?” Mạnh Ngưng Hương lặng lẽ đẩy Sở Ngọc Lang: “Ngươi xem Ngu Tam kia cười còn ngốc hơn Trĩ Nhi nhà ngươi...”
Sở Ngọc Lang nhíu mày, mỉm cười nhìn tỷ muội tốt của mình: “Ngươi nói gì?”
Mạnh Ngưng Hương nhận ra mình nói sai, vội sửa lời, cười mỉa nói: “Không có, không có! Ngu Tam nào so được với cục cưng kia nhà ngươi. Trĩ Nhi đáng yêu như vậy mà...”
Sở Ngọc Lang thong thả ung dung chạm cốc với nàng ấy, nói: “Trĩ Nhi không ngốc.”
“Phải, phải, phải, Trĩ Nhi đương nhiên không ngốc.” Mạnh Ngưng Hương hiển nhiên không để trong lòng, uống rượu còn chưa nuốt xuống lại tỷ muội tốt nhà mình nói thêm câu gì đó nữa, thiếu chút nữa bị sặc rượu.
Nàng ấy vội hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Ngọc Lang nở nụ cười, nói lại một lần: “Ta nói hiện tại Trĩ Nhi thật sự đã khỏe. Lần đó sau khi sốt cao thì thằng bé đã tốt hơn một nửa rồi. Sau đó ta đưa Trĩ Nhi đi lễ tạ thần, Trĩ Nhi lén đi ra ngoài, được Lánh Hạc đạo trưởng tặng thuốc. Hiện giờ đã toàn khỏe mạnh. Phụ thân chuẩn bị nhân ngày hôm nay, công khai đấy.”
“Thật hay giả, Trĩ Nhi đâu?” Mạnh Ngưng Hương nóng lòng muốn thử, muốn nhìn tiểu ngọc đồng kia sẽ có dáng vẻ gì sau khi khỏe lại.
Sở Ngọc Lang mím môi cười: “Phụ thân đưa người đi tiền viện, có lẽ một lát nữa sẽ có tin tức.”
Lần đầu tiên Trĩ Nhi đến chỗ đông người như vậy, cũng không biết có thể thích ứng không, có sợ hãi không.
Hy vọng Bạch Li và Vu Thù có thể chăm sóc tốt, đừng ra việc gì ngoài ý muốn.
Sự thật chứng minh Sở Ngọc Lang lo lắng hơi thừa rồi. Tiền viện, đúng là náo nhiệt.
Tiền viện đều là nam khách, Sở Hùng ngồi ở chủ tọa, phía dưới đều là các nhân vật trung tâm quyền quý thế gia, còn có các đại nhân thân phận tôn quý.
Sở Nam công khai ngay vào lúc này, ông ấy vốn đang lo lắng nhiều người như vậy Trĩ Nhi sẽ sợ hãi. Kết quả Trĩ Nhi lại không sợ tí nào, ổn định vững chắc đi làm tổ phụ vui mừng.
Hôm nay Sở Hùng rất vui. Ông cụ không ngờ sẽ có một ngày Trĩ Nhi khỏi bệnh, cũng trăm triệu lần không nghĩ tới sau khi khỏi, Trĩ Nhi thông minh, mồm miệng lanh lợi như vậy, nhiều người vậy cũng không luống cuống chút nào.
Trong cơn say, ông ấy nhìn mấy đứa con trai ngồi dưới, trong lòng lại khơi dậy suy nghĩ lập Thế tử.
“Tổ phụ, con có thể đi tìm tổ mẫu chơi không?” Tư Mã Tĩnh lay cánh tay Sở Hùng.
“Đúng, đúng! Đi nói với tổ mẫu của con để bà ấy cũng vui vẻ.” Sở Hùng xoa đầu có phần choáng váng, còn không quên dặn hạ nhân đưa Tư Mã Tĩnh đi tìm tổ mẫu.
Trên mặt Tư Mã Tĩnh mang theo vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ, vui vẻ rời đi. Bạch Li và Vu Thù đi theo phía sau hắn.
“Tam đệ, đang nhìn gì đấy?” Sở Nam nhìn về phía Sở Hoa mặt mày tối tăm cách đó không xa, treo lên nụ cười hồ ly ôn hòa, nâng chén với ông ta: “Qua mấy ngày, Trĩ Nhi cũng phải đi tộc học. Đến lúc ấy, còn phải nhờ người làm đường huynh là Nham Nhi chăm sóc thêm.”
Sở Hoa thu tầm mắt về, cố gắng treo nụ cười trên mặt, nâng chén: “Đây là đương nhiên.”
Sở Nam cười uống hết chén rượu.
Dĩ nhiên ông ấy không cần chăm sóc gì cả, chỉ muốn cho tam đệ này xem sắc mặt mà thôi.
Chỉ là đứa con của thiếp thất, cũng dám nhớ thương muốn kế thừa toàn bộ Sở gia? Trước đó không đến lượt ông ấy vào vị trí Thế tử này thì đấy cũng là việc mà nhị đệ phải nhọc lòng.
Lão nhị Sở Phong là người không có dã tâm. Lúc này ông ấy thật lòng vui mừng cho đại ca, nâng chén kính rượu: “Chúc mừng đại ca. Thằng nhóc nhà đệ nhất định đòi đi học võ, cả ngày ngâm mình ở quân doanh, nếu không cũng có thể ở thêm hai năm ở tộc học, đi học với Trĩ Nhi.”
Nụ cười của Sở Nam thật hơn vài phần, nâng chén đáp lễ: “Vũ Nhi là đứa có bản lĩnh.”
Trên mặt Sở Hoa nở nụ cười, trên tay lại nắm chặt chén rượu kia, tim đều rỉ máu. Rõ ràng chỉ kém có một bước xa, vì sao đứa ngốc kia lại đột nhiên khỏi chứ.
Ông trời bất công, ông ta làm nhiều chuyện cho Sở gia như vậy, lập vô số công lao, vậy mà có làm thế nào cũng không vượt qua nổi khác biệt đích thứ!
Cùng là huyết mạch Sở gia, đích thứ quan trọng vậy sao!
Đáng tiếc không có người nào nghe được suy nghĩ của ông ta, nếu không nhất định sẽ đứng ra, châm biếm ông ta. Con thiếp thất ở trong gia tộc chẳng qua chỉ là nô bộc thôi. Lúc trưởng tử còn, thứ tử, thứ nữ chính là tồn tại lót đường cho huyết mạch con của chính thất. Chỉ có dưới tình huống con của chính thất không còn, con của thiếp thất mới có khả năng kế thừa gia nghiệp.
Nói cho cùng chỉ là lốp xe dự phòng mà thôi.
Bên kia, Tư Mã Tĩnh bước ra khỏi cửa, đã lập tức thay đổi dáng vẻ lạnh nhạt. Đáng tiếc Bạch Li và Vu Thù đều đứng ở phía sau, không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
“Tiểu công tử, không phải nói đi đến chỗ lão phu nhân à? Hẳn nên đi bên này.” Vu Thù kinh ngạc chỉ về một con đường khác.
“Đợi lát nữa lại đi vấn an tổ mẫu.” Tầm mắt Tư Mã Tĩnh chuyển về bên nhị phòng: “Về Quan Sư Viện xem Lánh Hạc đạo trưởng tặng gì cho ta trước đã?!”
Cách nhiều ngày như vậy, Lánh Hạc đã gửi thư trả lời cho hắn, cũng không biết ông ấy có thành công không.
Đúng lúc này, một cục đá bay qua, bốp một tiếng thành công nện vào cạnh chân hắn.
Sáng sớm, các phu nhân tiểu thư thế gia nối đuôi nhau tới lui không dứt. Chuyện ở đằng trước đưa đón tiễn người đều là mấy tức phụ lo liệu. Lão phu nhân ngồi ở chính đường, nói cười với các tỷ muội.
Xuyên qua hành lang cửu khúc, phòng ở cuối hành lang chính là Minh Nguyệt Lâu.
Bọn tỳ nữ canh giữ ở bên ngoài, nghe trong mành bằng vải dệt vọng ra từng tiếng cười hoặc thanh thúy hoặc nhàn nhã.
Lầu này dùng để tiếp đãi khách, cao sáu tầng, thành hình chữ “Hồi” (回), ở giữa là chữ “Khẩu” (口) lộ thiên, cảnh sắc ở giữa đẹp tuyệt vời.
Ở giữa là một cái ao vuông, phía trên có một chiếc cầu hình vòm bằng bạch ngọc. Trong ao vô số có đóa hoa súng, thời tiết này, hoa súng chưa nở nhiều lắm. Điểm đặc biệt là trong nước có cá, một đàn cá chép gấm đang bơi sát bên nhau, nhìn thấy có người ở bên bờ, lập tức bơi qua thành đàn chờ được cho ăn.
Có câu khúc thủy lưu thương(*), và khoảng sân này là khung cảnh được tạo ra để ứng với câu này. Những hòn non bộ, cây tùng bách được xây lên và trồng ở trong sân, xung quanh còn có dòng suối chảy uốn lượn.
(*) Là một phong tục truyền thống của người Hán ở Trung Quốc cổ đại và sau đó đã phát triển thành một chuyện tao nhã để các văn nhân hát thơ và uống rượu. Vào ngày Thượng Tứ của tháng 3 âm lịch, sau khi tổ chức lễ phất hễ, người ta ngồi hai bên bờ kênh và đặt ly rượu ở thượng nguồn, ly rượu của ai dừng lại trước sông sẽ lấy phần thưởng là một ly để uống, có nghĩa là để thoát khỏi những điều xui xẻo.
Hôm nay ngồi nơi này đều là quý nữ đang tuổi thanh xuân, ở đây uống rượu mua vui. Có người chơi ném thẻ vào bình rượu, có người làm thơ, làm câu đối, cũng có người chơi trò uống rượu thách đố các loại.
“Triệu tỷ tỷ, mặt tỷ đã khỏi rồi.”
Ở chỗ ngồi, một quý nữ mặc váy lưu tiên màu đỏ son vừa ngẩng đầu đã thấy được tiểu tỷ muội, vui mừng nói: “Ta vốn còn tưởng rằng hôm nay không thấy tỷ chứ.”
Vị quý nữ này không phải người khác, đúng là Ngu Dao ngày đó náo loạn bị chê cười ở cung yến. Nàng ta bị cấm túc đến hôm nay, cuối cùng vẫn được thả ra dự tiệc. Lúc ra cửa, Ngu mẫu dặn đi dặn lại, bảo nàng ta nhất định cách nữ nhi Triệu gia xa một chút, nhưng mà Ngu Dao vẫn không nhớ, vừa ra khỏi cửa đã quên sạch.
Tỳ nữ theo sau nàng ta âm thầm kêu khổ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, buổi sáng phu nhân...”
Ngu Dao nào nghe lọt? Đẩy tỳ nữ ra, rất tự nhiên đổi chỗ ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Thiều.
Triệu Thanh Thiều chải búi tóc Thùy Vân Kế nhã nhặn, chỉ cài đơn giản hai cây trâm ngọc. Một bộ váy dài màu xanh khói nhạt, tay cầm quạt tròn bát giác cán dài, khuôn mặt dịu dàng điềm tĩnh.
Dù cho mặt mày hơi mộc mạc, cũng có một phần khí chất khác.
Nàng ta cười dịu dàng, nhìn về phía Ngu Dao: “Ngu Tam muội muội cũng ở đây à, khéo thật đấy.”
Triệu Thanh Thiều nhìn Ngu Dao đi tới, trên mặt cười dịu dàng, trong lòng lại giật thót. Không phải Ngu Dao này bị trong nhà nhốt rồi à, sao lại ra được?
Nói đến cái này nàng ta cũng khổ. Ngu Dao này to mồm kêu gào quá biết gây chuyện, lại rất ngu ngốc. Ngu Dao còn có ý qua đây, ngày này chọc cho nàng ta biết bao nhiêu là chuyện!
Nếu không phải do đồ yêu tinh gây chuyện này, sao nàng ta đến nỗi trêu chọc phải Sở Ngọc Lang, cái đồ... Phát rồ này!
Triệu Thanh Thiều âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, hôm nay nha đầu này ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho nàng ta.
Ngu Dao ngồi xuống, còn nghiêng đầu nhìn mặt Triệu Thanh Thiều. Nàng ta vừa nhìn vừa nhíu mày: “Triệu tỷ tỷ, trên mặt tỷ còn có chút dấu vết, nhưng mà không nhìn kỹ cũng không nhìn ra. Sao tỷ không đánh thêm ít phấn?”
Đây nghe thì là lời quan tâm, trong lòng Triệu Thanh Thiều lại đang rỉ máu, vô cùng tức giận. Nếu không phải biết Ngu Tam là đồ không có đầu óc, nàng ta đã hoài nghi có phải nha đầu này cố ý muốn làm nàng ta xấu mặt xấu hổ hay không.
Vì để Ngu Dao không chĩa mũi thương vào mặt nàng ta, Triệu Thanh Thiều đành phải cười gượng đổi chủ đề: “Hôm nay Ngu Tam muội muội mặc bộ váy này thật đẹp như đóa thược dược vừa nở rộ ở ngoài phòng, nhưng mà thược dược kia cũng không đẹp bằng muội.”
Ngu Dao vừa nghe, lập tức hơi ngượng ngùng, nàng ta nhìn Triệu Thanh Thiều: “Nào có, Triệu tỷ tỷ mới thật sự đẹp đó, bộ độ này quả thực chính là... Ôi, còn đẹp hơn cả trúc xanh ở bên ngoài đó!”
Đây là so sánh kiểu quỷ gì thế? Nụ cười của Triệu Thanh Thiều cứng đờ, nàng ta cúi đầu nhấp một ngụm rượu che giấu.
Thấy Triệu tỷ tỷ hình như không quá vui vẻ, Ngu Dao nỗ lực muốn nói lời chân thành. Nàng ta ngẩng đầu lặng lẽ liếc Sở Ngọc Lang ở phía trên vài lần, nói: “Ta nói thật, hôm nay Sở Ngọc Lang cũng mặc màu xanh lơ, nàng không biết xấu hổ à? So sánh với nhau, Triệu tỷ tỷ chính cây trúc xanh kia, còn nàng ấy à, chẳng qua chính là đồ lá rách...”
Triệu Thanh Thiều nắm chặt cốc, nụ cười trên mặt gần như duy trì không được. Bên tai truyền tiếng cười hi hi ha ha, nghe vào trong tai nàng ta đầy ý trào phúng.
Tiếng cười khẽ này tất nhiên là của các quý nữ ngồi gần xung quanh, các nàng cách gần nên tất nhiên nghe rõ ràng, quay đầu lập tức che miệng nhỏ giọng nở nụ cười với nhau.
Ngu Tam này... Quá ngu rồi, cái gì cũng dám nói, không có đầu óc.
So sánh Triệu Thanh Thiều với Sở Ngọc Lang? Đây không phải cố ý làm nhục Triệu Thanh Thiều à?
Có người không kiềm được nhìn về phía Sở Ngọc Lang ngồi ở trên cùng, trong lòng tiếc nuối vị chính chủ kia không nghe được lời Ngu Tam vừa nói.
Sở Ngọc Lang ngồi ở trên cùng không biết những quý nữ này nói gì với nhau. Nàng búi kiểu tóc Phi Thiên Kế, cắm nghiêng bộ diêu Thanh Loan, mặc một bộ váy màu xanh khoác áo tơ màu xanh, giống như Lạc Thần trong bức tranh sống sờ sờ bay ra.
Bàn tay trắng nõn, mảnh dài của nàng cầm cung phiến sáu góc cán dài, che mặt cười, đôi mắt hẹp dài cong thành trăng non.
Ánh mắt lưu chuyển, trong phút chốc ánh trăng rực rỡ.
Dung mạo khuynh thế vừa nhìn đã say, phồn hoa cẩm tú xung quanh cũng chỉ để làm nền.
Sở Ngọc Lang không chút để ý cầm chén rượu, thật ra lòng đã bay tới tiền viện.
Hôm nay phụ thân đưa Trĩ Nhi tới tiền viện, chuẩn bị công khai chuyện Trĩ Nhi đã bình thường. Hiện tại đã mở tiệc lâu vậy rồi, cũng không biết thế nào rồi.
Mạnh Ngưng Hương ngồi ở bên cạnh Sở Ngọc Lang. Tuy nàng ấy đang nói chuyện với các tỷ muội, nhưng vẫn chú ý đến phía Triệu Thanh Thiều.
“Ui da, sao hai người kia lại ngồi với nhau rồi?” Mạnh Ngưng Hương lặng lẽ đẩy Sở Ngọc Lang: “Ngươi xem Ngu Tam kia cười còn ngốc hơn Trĩ Nhi nhà ngươi...”
Sở Ngọc Lang nhíu mày, mỉm cười nhìn tỷ muội tốt của mình: “Ngươi nói gì?”
Mạnh Ngưng Hương nhận ra mình nói sai, vội sửa lời, cười mỉa nói: “Không có, không có! Ngu Tam nào so được với cục cưng kia nhà ngươi. Trĩ Nhi đáng yêu như vậy mà...”
Sở Ngọc Lang thong thả ung dung chạm cốc với nàng ấy, nói: “Trĩ Nhi không ngốc.”
“Phải, phải, phải, Trĩ Nhi đương nhiên không ngốc.” Mạnh Ngưng Hương hiển nhiên không để trong lòng, uống rượu còn chưa nuốt xuống lại tỷ muội tốt nhà mình nói thêm câu gì đó nữa, thiếu chút nữa bị sặc rượu.
Nàng ấy vội hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Ngọc Lang nở nụ cười, nói lại một lần: “Ta nói hiện tại Trĩ Nhi thật sự đã khỏe. Lần đó sau khi sốt cao thì thằng bé đã tốt hơn một nửa rồi. Sau đó ta đưa Trĩ Nhi đi lễ tạ thần, Trĩ Nhi lén đi ra ngoài, được Lánh Hạc đạo trưởng tặng thuốc. Hiện giờ đã toàn khỏe mạnh. Phụ thân chuẩn bị nhân ngày hôm nay, công khai đấy.”
“Thật hay giả, Trĩ Nhi đâu?” Mạnh Ngưng Hương nóng lòng muốn thử, muốn nhìn tiểu ngọc đồng kia sẽ có dáng vẻ gì sau khi khỏe lại.
Sở Ngọc Lang mím môi cười: “Phụ thân đưa người đi tiền viện, có lẽ một lát nữa sẽ có tin tức.”
Lần đầu tiên Trĩ Nhi đến chỗ đông người như vậy, cũng không biết có thể thích ứng không, có sợ hãi không.
Hy vọng Bạch Li và Vu Thù có thể chăm sóc tốt, đừng ra việc gì ngoài ý muốn.
Sự thật chứng minh Sở Ngọc Lang lo lắng hơi thừa rồi. Tiền viện, đúng là náo nhiệt.
Tiền viện đều là nam khách, Sở Hùng ngồi ở chủ tọa, phía dưới đều là các nhân vật trung tâm quyền quý thế gia, còn có các đại nhân thân phận tôn quý.
Sở Nam công khai ngay vào lúc này, ông ấy vốn đang lo lắng nhiều người như vậy Trĩ Nhi sẽ sợ hãi. Kết quả Trĩ Nhi lại không sợ tí nào, ổn định vững chắc đi làm tổ phụ vui mừng.
Hôm nay Sở Hùng rất vui. Ông cụ không ngờ sẽ có một ngày Trĩ Nhi khỏi bệnh, cũng trăm triệu lần không nghĩ tới sau khi khỏi, Trĩ Nhi thông minh, mồm miệng lanh lợi như vậy, nhiều người vậy cũng không luống cuống chút nào.
Trong cơn say, ông ấy nhìn mấy đứa con trai ngồi dưới, trong lòng lại khơi dậy suy nghĩ lập Thế tử.
“Tổ phụ, con có thể đi tìm tổ mẫu chơi không?” Tư Mã Tĩnh lay cánh tay Sở Hùng.
“Đúng, đúng! Đi nói với tổ mẫu của con để bà ấy cũng vui vẻ.” Sở Hùng xoa đầu có phần choáng váng, còn không quên dặn hạ nhân đưa Tư Mã Tĩnh đi tìm tổ mẫu.
Trên mặt Tư Mã Tĩnh mang theo vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ, vui vẻ rời đi. Bạch Li và Vu Thù đi theo phía sau hắn.
“Tam đệ, đang nhìn gì đấy?” Sở Nam nhìn về phía Sở Hoa mặt mày tối tăm cách đó không xa, treo lên nụ cười hồ ly ôn hòa, nâng chén với ông ta: “Qua mấy ngày, Trĩ Nhi cũng phải đi tộc học. Đến lúc ấy, còn phải nhờ người làm đường huynh là Nham Nhi chăm sóc thêm.”
Sở Hoa thu tầm mắt về, cố gắng treo nụ cười trên mặt, nâng chén: “Đây là đương nhiên.”
Sở Nam cười uống hết chén rượu.
Dĩ nhiên ông ấy không cần chăm sóc gì cả, chỉ muốn cho tam đệ này xem sắc mặt mà thôi.
Chỉ là đứa con của thiếp thất, cũng dám nhớ thương muốn kế thừa toàn bộ Sở gia? Trước đó không đến lượt ông ấy vào vị trí Thế tử này thì đấy cũng là việc mà nhị đệ phải nhọc lòng.
Lão nhị Sở Phong là người không có dã tâm. Lúc này ông ấy thật lòng vui mừng cho đại ca, nâng chén kính rượu: “Chúc mừng đại ca. Thằng nhóc nhà đệ nhất định đòi đi học võ, cả ngày ngâm mình ở quân doanh, nếu không cũng có thể ở thêm hai năm ở tộc học, đi học với Trĩ Nhi.”
Nụ cười của Sở Nam thật hơn vài phần, nâng chén đáp lễ: “Vũ Nhi là đứa có bản lĩnh.”
Trên mặt Sở Hoa nở nụ cười, trên tay lại nắm chặt chén rượu kia, tim đều rỉ máu. Rõ ràng chỉ kém có một bước xa, vì sao đứa ngốc kia lại đột nhiên khỏi chứ.
Ông trời bất công, ông ta làm nhiều chuyện cho Sở gia như vậy, lập vô số công lao, vậy mà có làm thế nào cũng không vượt qua nổi khác biệt đích thứ!
Cùng là huyết mạch Sở gia, đích thứ quan trọng vậy sao!
Đáng tiếc không có người nào nghe được suy nghĩ của ông ta, nếu không nhất định sẽ đứng ra, châm biếm ông ta. Con thiếp thất ở trong gia tộc chẳng qua chỉ là nô bộc thôi. Lúc trưởng tử còn, thứ tử, thứ nữ chính là tồn tại lót đường cho huyết mạch con của chính thất. Chỉ có dưới tình huống con của chính thất không còn, con của thiếp thất mới có khả năng kế thừa gia nghiệp.
Nói cho cùng chỉ là lốp xe dự phòng mà thôi.
Bên kia, Tư Mã Tĩnh bước ra khỏi cửa, đã lập tức thay đổi dáng vẻ lạnh nhạt. Đáng tiếc Bạch Li và Vu Thù đều đứng ở phía sau, không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
“Tiểu công tử, không phải nói đi đến chỗ lão phu nhân à? Hẳn nên đi bên này.” Vu Thù kinh ngạc chỉ về một con đường khác.
“Đợi lát nữa lại đi vấn an tổ mẫu.” Tầm mắt Tư Mã Tĩnh chuyển về bên nhị phòng: “Về Quan Sư Viện xem Lánh Hạc đạo trưởng tặng gì cho ta trước đã?!”
Cách nhiều ngày như vậy, Lánh Hạc đã gửi thư trả lời cho hắn, cũng không biết ông ấy có thành công không.
Đúng lúc này, một cục đá bay qua, bốp một tiếng thành công nện vào cạnh chân hắn.