• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi muốn ăn cua, bẻ cho tôi đi!

Lạc Văn Xuyên xém nữa làm rớt cái kìm bẻ cua xuống đất, nghiêng đầu.

- Vừa nói gì thế

Diệp Lâm Anh không hề cảm thấy bối rối, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

- Tôi muốn ăn món nó, nhưng không biết làm sao để bẻ, cậu làm giúp tôi đi

Ở dưới bàn, nắm đấm của Lạc Văn Xuyên đã siết lại thành một cục, nếu có thể, cậu thật sự muốn cung một cú chí mạng vào bụng của tên này. Đã ăn trực thì thôi đi, bàn tay của cậu chính là để kí những hợp đồng trăm tỉ đó, bây giờ lại đi bẻ cua cho anh ta ăn, lại là người cậu không hề thích, dĩ nhiên khó chịu. Nhưng cậu nhìn qua khoé môi lạnh lùng của Diệp Lâm Anh, bất giác run lên nhè nhẹ. Ok… bẻ thì bẻ.

Lạc Văn Xuyên cầm lên một con cua trong dĩa, Cẩm Lễ liền đưa tay ngăn lại, nói nhẹ nhàng.

- Anh Xuyên đừng làm, để đó em bẻ cho.

Lạc Văn Xuyên khẽ liếc qua Cẩm Lễ chìa tay trước mặt, chần chừ một lúc rồi “Ừ “ một tiếng. Ngay lúc đó, giọng của Diệp Lâm Anh lại vang lên

- Làm sao đây, tôi chỉ ăn cua mà Lạc tổng đây tự tay bẻ thôi.

Cẩm Lễ dừng lại, mấp máy môi.

- Anh…

Lạc Văn Xuyên xua xua tay, lại một lần nữa thả con cua vào trong dĩa mình.

- Thôi thôi, để đó để đó anh làm cho, em cứ ăn đi.

Cẩm Lễ dừng lại định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, nhìn chằm chằm động tác bẻ cua của Lạc Văn Xuyên. Cậu chậm rãi dùng kìm cắt mấy cái chân, rồi đến yếm, thịt cua vét qua một bên, để qua chén sạch của Diệp Lâm ANh, còn có tâm rưới lên một tầng sốt chanh dây, nghiến răng ken két.

- Diệp tổng… Mời.

Diệp Lâm ANh cầm muỗng nĩa, thưởng thức cua trong chén. Thực sự tay nghề của Lạc Văn Xuyên rất tốt, cua ăn không bị ngấy, nước sốt cũng vừa miệng, nếu món này đưa vào thực đơn của nhà hàng thì cũng khá được. Diệp Lâm ANh dường như ăn rất ngon, cái chén nhanh lắm đã thấy đáy, đũa trên tay hắn không ngừng qua lại trên bàn ăn. Nếu không thân với Diệp Lâm ANh sẽ không biết, khẩu vị của hắn thực sự khó chiều, một tháng không biết phải đổi đầu bếp đến mấy chục lần, ăn uống được kiểm kê rất kĩ. Đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể ăn Hoài một món mà không ngấy.

Cẩm Lễ gắp miếng cà chua trộn trứng vào bát của Lạc Văn Xuyên, cười.

- Anh ăn nhiều một chút, anh ốm quá.

Lạc Văn Xuyên gật gù, nhẹ nhàng cảm ơn.

- Ừ, không thể hiểu được, anh là tạng người không thể mập lên nỗi mà.

Diệp Lâm Anh chống cằm, ánh mắt lại lướt xuống vai của Văn Xuyên, rồi lướt đến hông của cậu, hắn tự nhủ thầm, đúng là ốm thật, so với eo cũng đàn ông tiêu chuẩn thì eo của Lạc Văn Xuyên nhỏ đến bất ngờ. Hắn lại nhìn đến nụ cười của Văn Xuyên, lúc cười lộ ra cái lúm nhỏ xíu trên khuôn mặt đẹp trai, ngay cả lông mi cũng rung rung. Lúc nói chuyện với hắn có khi nào cười tươi thế đâu. Diệp Lâm Anh nghĩ nghĩ, song lại cũng gắp một miếng cà chua trộn trứng bỏ vào bát của Lạc Văn Xuyên khiến cậu giật mình, ngước lên nhìn hắn.

- Anh làm gì?

Diệp Lâm ANh nhún nhún vai

- Bồi cậu ăn. Đúng là cậu ốm thật đó, ốm thế này, chắc đến cơ bụng cũng không có đâu ha

Lạc Văn Xuyên dập mạnh đũa, liếc hắn

- Tôi cũng có đó nha, sao anh lại khinh thường tôi vậy.

Diệp Lâm Anh khẽ cười, gật đầu.

- Ừ ừ, vậy thì coi như cậu có đi.

Giọng nói của hắn tràn ngập vẻ châm biếm. Lạc Văn Xuyên lười nói chuyện, hừ một tiếng rồi cuối đầu tiếp tục ăn. Cẩm Lễ tiếp tục gắp đồ ăn vào bát của Lạc Văn Xuyên, Diệp tổng thấy thế cũng éo có chịu thua bố con thằng nào, cũng gắp đồ ăn vào bát của Lạc Văn Xuyên, chẳng mấy chốc bát của cậu đã đầy ắp. Lạc Văn Xuyên sầm mặt, trong bụng đang chửi thề rất dữ dằn. Cậu nén lại, nghiến răng ken két.

- Hai người thôi đi, tôi có phải em bé đâu.

Cẩm Lễ và Diệp Lâm Anh đồng loạt dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau. Cậu đỡ trán, nhanh chóng ăn để kết thúc bữa tối. Cẩm Lễ là người rửa bát, Lạc Văn Xuyên và Diệp Lâm Anh thì ngồi ngoài ghế sô pha cho tiêu bớt cơm. Đồng hồ điểm gần 9 giờ, cậu liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

- Diệp tổng, sao anh chưa về nữa.

Diệp Lâm Anh không trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm vào tin tức thời sự trên màn hình, không có phản ứng gì hết. Lạc Văn Xuyên khẽ thở dài, đành tuỳ hắn vậy. Cậu cũng hướng mắt về phía tv. Trên màn hình đang chiếu dự báo thời tiết, nghe nói tuần này sẽ có mưa rất lớn và giông bão trên diện rộng. Người biên tập viên đứng thẳng tắp, quần áo gọn gàng đọc lên từng chữ rõ ràng rành mạch. Lạc Văn Xuyên xem một hồi không biết làm sao mắt đã díu lại. Bên tai cậu vẫn vang lên tiếng rửa bát trong phòng bếp và tiếng trên tv.

- Này, chủ nhật tuần này cậu rảnh chứ, tôi sẽ đem hợp đồng đến “Thịnh thế”

Diệp Lâm ANh mắt vẫn hướng nhìn TV, hỏi cậu. Văn Xuyên không đáp lời, hắn liền quay sang, phát hiện người bên cạnh đã tựa vào thành ghế ngủ lúc nào không hay biết. Tuần này Lạc Văn Xuyên ngày nào cũng thức đến sáng, ngủ chỉ được vài ba tiếng mỗi ngày, nên lúc nào rảnh là cậu sẽ thiếp đi ngay. Diệp Lâm Anh nhìn mặt của Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn vàng, khuôn mày, đôi môi đỏ nhuận tự nhiên, vài lọn tóc phủ xuống che đi vầng trán nhẵn bóng, mắt nhắm chặt. Lạc Văn Xuyên hơi nhíu mày, hắn liền không biết bị gì liền đưa tay che lên mắt của cậu, bóng của bàn tay phủ lên đôi mắt của Lạc Văn Xuyên, che đi ánh sáng của bóng đèn. Lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua tóc mái của Lạc Văn XUyên, cảm giác rất lạ lùng.

- Lạc Văn Xuyênn, tỉnh.

Diệp Lâm ANh khẽ thì thầm bên tai cậu, nhưng cậu vẫn không động đậy. Hắn nhướn mày, chiếu thẳng tầm mắt lên lông mày của Lạc Văn Xuyên, khẽ gật gù công nhận. Cái tên này đẻ ra thực sự rất tốt. Lạc Văn Xuyên là kiểu người rất hút phụ nữ, chỉ cần đứng một chỗ cũng chói đến loá con mắt, vừa cao ráo lại đẹp trai ấm áp, còn nhiều tiền nữa, hỏi sao đám đàn bà lúc nào cũng bâu quanh cậu ta. Lạc Văn Xuyên ấy à, dĩ nhiên tốt hơn cái tên mặt lạnh như hắn rất nhiều lần. Diệp Lâm Anh cũng thuộc dạng hàng hiếm, nhưng nói về độ thu hút, chắc chắn đàn bà không chần chừ chạy theo sau cậu.

- Không tỉnh à?

Tiếng TV vẫn vang lên đều đều, nhưng bên tai của hắn toàn là tiếng thở đều đặn của Lạc Văn Xuyên. Cẩm Lễ vừa từ phòng bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy Diệp Lâm Anh đang áp sát vào người kia, bàn tay của hắn che lên đôi mắt đang nhắm nghiền của Lạc Văn Xuyên.

- Diệp tổng, anh về đi.

Cẩm Lễ lên tiếng, phóng mắt về phía người vẫn đang gật gù trên ghế sopha.

- Ông chủ mệt rồi, anh nên về đi.

Diệp Lâm Anh chậm rãi đứng dậy đút hai tay vào túi quần, mắt đối mắt với Cẩm Lễ, nhếch môi:” Thằng ranh con miệng còn hôi sữa”

- Tên?

Diệp Lâm ANh nói chuyện không đầu không đuôi, chiếu lên khuôn mặt Tuấn mỹ của người thanh niên trước mắt

- Tôi là Cẩm Lễ,phụ việc của anh Xuyên. Anh ấy đã mệt rồi, anh về đi.

Diệp Lâm Anh nhếch môi, như một người mang quyền năng tối cao chiếu ánh mắt lên con mồi, mở miệng: Nhóc, đừng có xen vào chuyện người lớn.

Hắn nói xong liền cầm áo khoác sải bước dài ra ngoài, đóng cửa. Diệp Lâm ANh giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán ý đó. Lăn lộn trên đời mấy mươi năm, vừa nhìn liền biết tên nhóc kia có dã tâm không nhỏ, cái gì đã nắm được, sống chết cũng không buông ra đâu. Trong đôi mắt của cậu ta ràn ngập ánh sáng thiếu niên, còn có ánh nhìn đối với Lạc Văn Xuyên, ha ha… rất thú vị. Trong suốt bữa ăn, đừng có tưởng Diệp Lâm ANh trông ngả ngớn cười cợt thế chứ hắn luôn âm thầm quan sát không khí trên bàn ăn. Cái cách mà tên nhóc kia nhìn Lạc Văn Xuyên, là một ánh mắt rất khác biệt, không đơn thuần chỉ là tình anh em.

Diệp Lâm ANh nhấc điện thoại, gọi điện cho trợ lí, thở ra một làn hơi lạnh.

- Alo, điều tra giúp tôi một người….

Trợ lí bên kia đã tiếp nhận xong thông tin, vâng dạ mấy tiếng rồi cúp máy. Diệp Lâm ANh về đến căn hộ đối diện không vội vào ngay, hắn đứng ngoài lan can rút một điếu thuốc để hút, ánh mắt chậm chạp chiếu lên căn nhà vẫn sáng đèn của Lạc Văn Xuyên. Đứng cho đến khi ánh thuốc gần cháy đến ngón tay hắn liền vứt điếu thuốc xuống đất, quay người đi vào trong, đóng cửa một cái” Phạch”.

Bên kia, Cẩm Lễ sau khi tiễn Diệp Lâm Anh liền đi lay người của Lạc Văn Xuyên, khẽ khàng gọi.

- Anh Xuyên… anh. Vào phòng đi.

Lạc Văn Xuyên chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh.

- Về rồi hả?

Cẩm Lễ: Vâng… Diệp tổng mới về thôi.

Lạc Văn Xuyên gật gật đầu, khoát tay.

- Bây giờ em về luôn chứ, để anh mở cửa cho

Cẩm Lễ gật đầu, thu dọn đồ đạc một chút rồi bước ra ngoài, Lạc Văn Xuyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi

- Em đi về bằng xe đạp hả?

Cẩm Lễ: Vâng ạ, anh có gì muốn nói sao?


Lạc Văn Xuyên xoa xoa tay, mở miệng.


- Đạp xe cục lắm, ngày mai em cứ lấy xe hợp đồng của công ty đi đi. Ngoại trừ ngày lễ thì em sử dụng thoải mái cũng được, anh không vấn đề gì.


Cẩm Lễ định xua tay từ chối, nhưng rồi lại nhìn đến ánh mắt chân thành của người đối diện, khẽ cười.


- Được ạ, em cảm ơn anh.


- Ừ, về vẫn thận nhé, nào về nhắn anh.


Nói xong, Lạc Văn Xuyên bước vào trong, thuận tay chốt cửa. Cẩm Lễ dắt xe ra về, không hiểu sao cứ cảm thấy phía căn nhà đối diện đang sáng đèn có người nhìn chằm chằm mình, cảnh giác quay đầu, nhưng không có ai cả. Ngay khi cậu chạy đi, Diệp Lâm Anh bên kia cửa sổ đang nghe điện thoại liền đóng rèm, nói khẽ qua đầu dây bên kia.


- Còn nữa, điều tra xem, tên kia và Lạc Văn Xuyên, là quan hệ gì thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK