Đó là một ngày khi Diệp tổng và Tiểu Xuyên về chung một nhà ————-
Buổi sáng, 7:30, Bắc Kinh, cao ốc của Thịnh Thế.
Lạc Văn Xuyên khẽ mở mắt, mặc dù là buổi sáng nhưng trong phòng ngủ vẫn tối om, màn ngủ kéo sát rạt, phủ lấp cửa sổ, chặn đi những tia nắng đầu tiên. Cậu khẽ động, đưa tay lên hơi vuốt mặt mình. Lạc Văn Xuyên định ngồi dậy, bên eo lại bị một cánh tay đè xuống trở lại, rất có lực kéo cậu trở lại vào trong lồng ngực. Diệp Lâm Anh hôn lên khoé mắt cậu, mang theo giọng mũi nói.
- Ngủ thêm một chút.
Lạc Văn Xuyên đẩy cánh tay hắn, khóc ngất. Rỡ ràng cậu cũng đều đặn tập thể hình, nhưng mà sao đối với con báo này, vẫn là nhỏ như một cây nấm vậy. Lạc Văn Xuyên đường đường đại nam nhân cao mét tám, bị Diệp Lâm Anh cường đại ôm vào lòng liền giống như bé trai vậy. Cậu đẩy vai người kia, cáu gắt.
- 7:30 rồi
Diệp Lâm Anh vẫn không mở mắt, đáp
- Thì sao.
Lạc Văn Xuyên bất mãn, chặn lại đôi môi đang lấn tới
- 9:00 em có cuộc họp quan trọng. Ngủ ở phòng ngủ dự phòng ở công ty thì thôi đi, anh còn muốn nướng hả?
Diệp Lâm Anh không bỏ cuộc, vẫn ngoan cố
- Mấy cái dự án đó còn không bằng làm một hợp đồng với Diệp gia. Em bỏ hết đi, dù em có nghèo thì vẫn còn có anh. Tiền của anh cũng là tiền của em
Lạc Văn Xuyên cạn lời, búng một cái rõ đau lên trán người kia
- Nằm mơ đi, ngồi dậy mau.
Cuối cùng Diệp Lâm Anh cũng ngoan ngoãn ngồi dậy, để Lạc Văn Xuyên đi làm. Mấy năm gần đây công ty đều hoạt động rất ổn, Lạc gia và Diệp gia đã có một hợp đồng quan hệ lâu dài, hiện giờ đều giống như sáp nhập làm một, là tập tập đoàn đứng đầu về công nghệ quốc tế lẫn trong nước, gặt hái được vài thành tựu nhất định.
Lạc Văn Xuyên họp xong ở lại công ty làm việc đến chiều, theo giờ tiêu chuẩn tan ca lúc 5:30. Lúc Lạc Văn Xuyên về đến nhà, một mùi thức ăn thơm ngát liền xộc ngay vào lỗ mũi. Diệp Lâm Anh đứng trong bếp, tay trái tay phải đều đang bận xào nấu, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời. Lạc Văn Xuyên cảm giác như là vợ đang nấu ăn chờ chồng về vậy. Cậu buồn cười dựa phịch vào thành cửa, chăm chú nhìn dáng vẻ bận rộn của Diệp Lâm Anh trong bếp
- Em tắm trước đi, anh sắp xong rồi
Lạc Văn Xuyên bước lại gần khẽ nếm, gật gù
- Anh lên tay nhiều rồi
Diệp Lâm Anh tháo găng tay, kéo eo của Lạc Văn Xuyên, nhíu mày khẽ xoa xoa
- Em ốm nhiều rồi.
Lạc Văn Xuyên chặn lại cái tay đang luồn vào trong áo mình, buồn cười
- Đừng có mà giở trò, ốm khi nào chứ.
Diệp Lâm Anh làm ra bộ dạng thật thà, kéo kéo áo của Lạc Văn Xuyên
- Thật mà, em nhìn xem, eo của em còn sắp nhỏ hơn mấy em gái người mẫu rồi đó, con gái nhìn thấy sẽ ghen tị chết mất
- Anh đang khen hay đang chê đó.
Diệp Lâm Anh bỏ tay ra khỏi áo của Lạc Văn Xuyên, hôn lên khoé miệng cậu
- Không sao, càng nhỏ càng tốt, như vậy nắm rất vừa tay, làm chuyện đó sẽ dễ dàng
Diệp Lâm Anh ám muội nói, Lạc Văn Xuyên liền vỗ lên vai hắn, nhíu mày. Cái này có phải tên mặt lạnh trước đây không, cậu liền cảm giác đây chính là hai con người khác nhau, từ khi nào nói câu nào là bậy bạ câu đó vậy chứ.
Lạc Văn Xuyên đi tắm, Diệp Lâm Anh vẫn đứng dưới bếp hoàn thành bữa tối. Cỡ hơn nửa tiếng sau, Lạc Văn Xuyên mang dép Lê loẹt xoẹt bước xuống, mặc một chiếc áo thun đen và quần thể thao. Mái tóc rũ xuống, có hơi dài che khuất đuôi mắt. Khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên bao phủ trong hơi nước ấm áp, tóc còn chưa có khô hẳn, nhỏ tóc tóc xuống vai. Lạc Văn Xuyên vừa mới tắm xong là điểm yếu trí mạng đối với Diệp Lâm Anh.
- Ăn thôi, em đói quá
Diệp Lâm Anh vừa mới bưng canh ra bàn, nhìn thấy Lạc Văn Xuyên liền xém rớt mất tô canh trên tay. Lạc Văn Xuyên tiến lại gần, ngắm nghía bàn ăn
- Giỏi thật đó, em còn nhớ lần đầu tiên anh nấu liền cháy mất 3 cái chảo của em, bây giờ lên tay nhiều rồi.
Diệp Lâm Anh đột ngột kéo người kia vào lòng
- Anh giỏi như thế, em không định thưởng cho anh hả
Lạc Văn Xuyên buồn cười nhìn gương mặt yếu nghiệt đẹp trai hết phần thiên hạ trước mắt, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ. Diệp Lâm Anh đột ngột kéo gáy cậu, để nụ hôn càng thêm sâu. Môi lưỡi giao nhau, cả hai như mất lí trí, lao vào nhau như thiêu thân. Diệp Lâm Anh cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, khiến Văn xuyên hơi run lên, hắn để răng mình cạ với môi của cậu, khẽ cắn. Hôn một lúc lâu, Diệp Lâm Anh liền buông đối phương ra. Lạc Văn Xuyên xém nữa đứng không vững ngã ngồi dưới đất, ánh mắt cậu mờ đục, bám lấy vai của Diệp Lâm Anh để đứng vững.
- Một lần thôi. Được không
Diệp Lâm Anh nâng nhẹ cằm của Lạc Văn Xuyên, cắn vào vành tai cậu. Lạc Văn Xuyên không còn đủ sức để trả lời, cả người đều dựa vào Diệp Lâm Anh. Hắn coi như là lời đồng ý, lập tức nhấc bổng người kia đặt lên bàn trà, hôn loạn xạ. Diệp Lâm Anh kéo cao áo thun của người kia, để lộ da thịt dưới ánh đèn vàng. Hắn không đùa, eo của Lạc Văn Xuyên nhỏ thật, hình như toàn là cơ, không có một chút mỡ nào. Diệp Lâm Anh không đợi được, bản thân cũng cởi quần áo, khoá cậu dưới thân.
- Tiểu Xuyên, nhìn rõ xem, ai đang làm với em
Lạc Văn Xuyên không thể để não hoạt động, mơ màng nhìn người trước mặt. Diệp Lâm Anh hôn vút từ cằm cậu xuống đến thắt lưng, Mân mê đến từng đốt ngón tay. Dưới ánh đèn, da của Lạc Văn Xuyên càng trắng, Diệp Lâm Anh đi đến đâu, dấu hôn để lại rõ ràng đến đó.
Khi hắn luồn tay vào quần trong của người kia, Lạc Văn Xuyên lập tức cong eo, nước bọt tràn ra cả khoé miệng. Diệp Lâm Anh làm một loạt thao tác nới lỏng, song liền lập tức đưa của mình vào. Hắn cắn răng, khẽ nhìn người dưới thân. Lạc Văn Xuyên cũng nhìn hắn, bốn mắt giao nhau. Mái tóc Lạc Văn Xuyên bị vò đến rối loạn, che phủ đôi mắt của cậu. Diệp Lâm Anh liền đưa tay vuốt sang hai bên, vén qua vành tai cậu, khẽ thì thầm
- Văn Xuyên, em đẹp thật.
Lạc Văn Xuyên đỏ mặt, ôm lấy cổ của người kia, thúc giục
- Nhanh lên
Diệp Lâm Anh hôn lên khoé môi cậu
- Được
Khi ** *** vừa tiến vào cơ thể, Lạc Văn Xuyên liền cảm giác như bị xé toạc thành hai nửa, nước mắt trào ra khỏi mi mắt, cào một đường dài trên bả vai của Diệp Lâm Anh đến rước máu, nhưng hắn không nhíu mày dù chỉ một cái, khẽ nâng gáy của người kia tiếp tục hôn sâu
- Bám vào anh này.
Từng cú thúc vừa mạnh vừa có lực, Lạc Văn Xuyên như thoát ly khỏi hơi thở bình thường, gắt gao ôm chặt bả vai của Diệp Lâm Anh. Dường như lúc này toàn bộ suy nghĩ đều bị ăn sạch, Lạc Văn Xuyên nhíu mày, cắn cổ hắn. Diệp Lâm Anh đỡ lấy gáy của cậu, càng thâm nhập sâu hơn
- Ha,,, đừng… dừng lại, nhanh, nhanh quá rồi.. a hức….
Lạc Văn Xuyên không kìm được kêu lên, đánh bả vai của Diệp Lâm Anh. Hắn cười xấu xa, đột nhiên làm chậm hết cỡ
- Em đang kêu ai đấy, kêu cho rõ ràng chứ.
Lạc Văn Xuyên bị khi dễ, nhìn khuôn mặt của Diệp Lâm Anh, đỏ mặt
- Kêu anh đó.
Diệp Lâm Anh không nhịn nỗi hôn mấy cái liền lên mặt của Lạc Văn Xuyên. Con người này, khiến hắn yêu chết mất.
- Gọi ông xã
Lạc Văn Xuyên trợn mắt, cáu gắt đáp trả
- Cái gì mà ông xã. Anh xem em là vợ anh đấy à
Diệp Lâm Anh thúc mạnh một cái, lập tức đỉnh sâu vào noi tận cùng của cậu. Lạc Văn Xuyên bị bất ngờ không kịp phòng bị liền kêu lên thảm thiết, ôm chặt đối phương.
- Có kêu không?
Diệp Lâm Anh không ngừng hỏi, từng câu hỏi lại là một lần đỉnh sâu.
- A hức… dừng lại…. Quá nhanh. Ông … ông xã
Lạc Văn Xuyên gắt gao cắn chặt môi, khuôn mặt vốn đỏ lại càng đỏ hơn. Vốn trước cổ đông là một bộ dạng lạnh lùng đẹp trai ngạo mạn, nếu có ai nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nhất định phải há hốc mồm. Lạc Văn Xuyên không ngừng khóc, lỗ mũi cũng đỏ ửng, đôi môi mấp máy, một cảnh tượng đẹp đến hút hồn.
Diệp Lâm Anh biết mình sắp tới, hôn cậu
- Ngoan, ông xã thương em.
Giai đoạn nước rút, Diệp Lâm Anh đẩy nhanh tốc độ, khiến người dưới thân càng khóc thẳm thiết hơn. Tiếng hóc hoà lẫn cùng tiếng rên rỉ như cướp lấy sợi dây lí trí của hắn. Diệp Lâm Anh hận, chính là hận không thể nhận ra tình cảm này sớm hơn, Lạc Văn Xuyên là của hắn, chỉ có thể là của mình hắn. Mấy giây cuối, Diệp Lâm Anh thở hắt, hai người gần như lên đỉnh cùng lúc.
- Cút xuống người em
Lạc Văn Xuyên che mặt, nhỏ giọng nói
- Xấu hổ hả, cái gì của em anh cũng nhìn thấy hết rồi, còn xấu hổ cái gì
Lạc Văn Xuyên không đáp, vẫn cật lực che mặt.
- Tiểu Xuyên
Diệp Lâm Anh kéo bàn tay kia, hôn lên mấy cái.
- Tiểu Xuyên, anh yêu em
Lạc Văn Xuyên cắn môi, khẽ lí nhí
- Em cũng yêu anh
- Nói lại lần nữa đi-
- Nói gì?
- Tiểu Xuyên, anh yêu em
- Em cũng yêu anh.
- Lần nữa nhé!
- Cút đi!!!!!!