- Lạc tổng, tôi ra ngoài đợi trước, chừng nào thay xong tôi sẽ đưa ngài về lại sảnh tiệc.
Lạc Văn Xuyên gật gật đầu, xách cái túi giấy bước vào trong. Bộ đồ mà trợ lí chuẩn bị là vest mà Lạc Văn Xuyên hay mặc để dự những bữa tiệc lớn. Áo sơ mi màu be, caravat, quần Âu cắt may tỉ mỉ và áo khoác ngoài có cài huy kiệu riêng của Lạc Gia. Khi Lạc Văn Xuyên lấy bộ đồ ra khỏi túi giấy thì đã được ủi phẳng phiu. Lạc Văn Xuyên chậm rãi cởi bỏ áo khoác ngoài, sau đó là áo len bên trong, nửa thân trên Trần trụi lộ ra dưới ánh đèn đơn sắc. Thật ra Lạc Văn Xuyên của trước đây là người ít khi nào chăm sóc thân thể, thậm chí một ngày còn không ăn đủ ba bữa, suy kiệt đến trầm trọng. Từ một tháng vừa mới xuyên qua, cậu lúc nào cũng bổ sung protein và ăn chế độ low carb, chưa bỏ tập thể dục một ngày nào, sáng nào cũng đều đặn chạy bộ ngoại trời. Hiện giờ trên cơ thể đã có chút thịt, mà nhiều hơn nữa chính là các múi cơ đã dần hiện rõ. Trước đây lúc còn ở thế giới thật, Lạc Văn Xuyên có ngoại hình thực sự khá đẹp do là dân chơi thể thao, cậu biết rõ làm sao để điều độ cơ thể và tập luyện hằng ngày.
Lúc Lạc Văn Xuyên đang định tháo bỏ thắt lưng, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng cồm cộp, cánh cửa gỗ chậm rãi mở, tiếng giày nện trên nền đất tiến vào trong. Lạc Văn Xuyên có hơi giật mình quay đầu, nhìn khuôn mặt của người đàn ông kia.
- Cậu nhìn tôi như thế làm gì, đồ tôi cũng ướt mà
Diệp Lâm Anh nhún vai, chậm rãi đóng cửa. Hắn giả bộ làm ra vẻ thản nhiên, nhưng tất cả sự chú ý đã rơi vào cơ thể của Lạc Văn Xuyên. Người này lớn len da trắng thiệt trắng, hoàn toàn đối nghịch lại với chiếc quần tối màu kia, càng làm nổi bật tone da trắng của Lạc Văn Xuyên, tưởng chừng như chỉ cần nhéo hơi mạnh, trên làn da đó sẽ lập tức xuất hiện dấu vết thâm tím. Còn có xương quai xanh nhô cao kia, cơ bụng và vong eo. Eo của Lạc Văn Xuyên không thô kệch như đám đàn ông thường thấy, ngược lại rất vừa tay, được bao bọc hoàn hảo bởi chiếc quần tây kia, đường nét rõ ràng, một tỉ lệ có thể sánh ngang với người mẫu quốc tế.
- Anh.. anh mới là người đang nhìn tôi chằm chằm đó
Lạc Văn Xuyên liếc nhìn, vô cùng chán ghét tiếp lời. Cậu chính là gặp phải người đàn ông này mới xui xẻo như thế, sau này liền tận lực tránh xa. Cậu không quan tâm mấy, chậm rãi cỡi quần sau đó tuần tự khoác lên bộ vest. Toàn bộ quá trình Diệp Lâm Anh đều chứng kiến, hắn đứng kế bên không nói một lời nào, cũng chậm rãi cởi bỏ áo khoác rồi tới áo trong. Lạc Văn Xuyên khẽ nhìn, trong tưởng tượng cũng không khác mấy. Cơ thể của Diệp Lâm Anh rất săn chắc và nóng bỏng, hoàn toàn trái ngược lại với dáng vẻ của Lạc Văn Xuyên mới vừa lên được có tí cơ bụng, cậu liền biết người đàn ông này ở đẳng cấp khác rồi.
Khi Diệp Lâm Anh tháo bỏ thắt lưng thì cậu đã thay xong, chậm rãi xách túi giấy lên và bước ra ngoài, để lại người đàn ông kia trong phòng thay đồ. Đôi mắt của Diệp Lâm Anh hơi nhíu, hắn nhấc điện thoại gọi điện cho thư kí.
- Cậu tìm hiểu Lạc Văn Xuyên dạo gần đây đi đâu, làm gì, còn có phái một đội bảo tiêu đi theo dõi cậu ta đi. Trong một tuần này bất kể cậu ta đi đâu đều phải bám sát, không được để lộ. Cậu trước tổng hợp thông tin của cậu ta, đem lên phòng làm việc cho tôi
Thư kí nghe một loạt chỉ thị của cấp trên, mặt hơi đơ ra, môi mấp máy.
- Lạc Văn Xuyên? NHưng tại sao lại phải theo dõi ạ?
Thư kí không nghe thấy bên kia trả lời, luông hơi lạnh dường như từ trong điện thoại phả ra ngoài, thổi vào con tim của cậu thư kí. Cậu ta liền run rẩy “Vâng: một tiếng, người bên kia lập tức cúp máy.
Lạc Văn Xuyên về lại sảnh tiệc, Sở Hạo vừa thấy cậu liền tiến lên, Tô Thanh bên cạnh cũng nhấc váy đi theo.
- Là phục vụ chỗ tôi không chuyên nghiệp, chuyện lần này làm cậu phải chê cười rồi.
- Tôi không có sao, anh cũng đừng chì chiết cậu ta, trên đời người ai mà chẳng có mắc sai lầm.
Nói đến đây, Lạc Văn Xuyên nhấc mắt liếc Tô THanh. Phải rồi, cậu muốn nói thay thân chủ, sai lầm lớn nhất của cuộc đời mày chính là đi thích người như cô ta, có thể hay không chọn một nữ người mẫu nóng bỏng hơn, thông minh hơn, tốt hơn người này gấp trăm lần để cưới về làm vợ, cuộc sống sẽ là một thiên đường. Tô Thanh nhìn thấy cậu nhìn mình, nhưng không phải ánh mắt mà cô ta thường hay nhận được, trong đó chứa toàn ghét bỏ
Buổi tiệc kéo dài hơn 1 tiếng sau đó. Diệp Lâm Anh không biết đã đi đâu, Tô THanh nhận được một cuộc điện thoại cũng lập tức rời đi. Lúc kết thúc, Lạc Văn Xuyên dường như cũng thấm chút hơi men trên người, có hơi chóng mặt một chút. Lúc cậu gọi điện, trợ lí liền phân phó người đến, đưa xe của Lạc Văn Xuyên về trước, Cẩm Lễ đi đón cậu, khi uống rượu bia sẽ không thể lái xe. Lạc Văn Xuyên vừa lên xe, Cẩm Lễ đưa cho cậu một chai nước khoáng và thuốc con nhộng
- Anh, cái này để giải nhiệt.
- Cảm Ơn.
Cậu mở nắp, uống mấy hớp liền. Cổ họng của Lạc Văn Xuyên gần như khô khốc, cậu liền biết mấy ly rượu không phải rượu bình thường, nồng độ cồn rất cao, hình như ngay cả da mặt cũng hồng lên.
- Anh uống nhiều lắm hả
Lạc Văn Xuyên khẽ gật đầu
- Ừ, lúc cuối có vài người muốn kí thầu hợp tác, không uống không được.
Cẩm Lễ nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lạc Văn Xuyên, da của cậu vốn trắng, nên khi có men say, màu ứng hồng hiện lên đặc biệt rõ ràng, hai hàng lông mày nhíu chặt. Lạc Văn Xuyên đã thay ra bộ khác, áo ngoài vắt trên thành ghế, bên trong chỉ còn sơ mi và caravat. Vì khá nóng, Lạc Văn Xuyên giơ tay điều chỉnh máy lạnh, khẽ nới lỏng caravat rồi nhắm mắt dưỡng thần. Cẩm Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên, người này lớn lên thực sự rất tốt, đẹp trai lại nhã nhặn, còn có khuôn mặt kia, khi cười lên cũng thật quá câu nhân. Cẩm Lễ không biết nghĩ cái gì, cậu đưa tay, gạt mấy sợi tóc loà xoà qua hai bên thái dương của Lạc Văn Xuyên. Tóc của cậu là tóc tự nhiên, không có nhuộm, từ lúc nhỏ đã mang một màu vang rượu như thế. Ngón tay của Cẩm Lễ lướt qua trên lông mày của Lạc Văn Xuyên, thành công để nó giãn ra một chút. Cậu đã ngủ say hoàn toàn, hơi thở đều đặn. Cẩm Lễ không hiểu vì sao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mấy lần, nếu có thể, cậu còn muốn… chạm thêm nữa
Cẩm Lễ giật mình, rụt tay lại đặt trên vô lăng, hơi siết chặt.
Lúc về đến căn hộ, Lạc Văn Xuyên vẫn còn ngủ rất say. Cẩm Lễ đưa xe vào garage, thuần thục tắt máy xe. Cẩm Lễ vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ, khẽ lay người Lạc Văn Xuyên
- Anh Xuyên, ta đến nhà rồi
Lạc Văn Xuyên vẫn nhắm chặt mắt, ngón tay hơi nhúc nhích nhưng vẫn chìm trong mộng đẹp
- Anh Xuyên….
Cẩm Lễ khẽ lay, Lạc Văn Xuyên đột nhiên mất thăng bằng, trực tiếp nghiêng qua một bên, áp sát vào lòng của Cẩm Lễ. Cậu hơi cứng người, vội vàng đỡ lấy gáy Lạc Văn Xuyên, người kia vẫn thở đều đều, hình như là rất mệt mỏi. Trên người của Lạc Văn Xuyên luôn có một mùi hoa nhài thơm ngát dễ chịu, áp sát vào Cẩm Lễ, cậu liền cảm thấy áo thun của mình cũng vương luôn cả mùi của Lạc Văn Xuyên.
- Anh Xuyên, hay là, em cõng anh lên nhé
Lạc Văn Xuyên không đáp, cậu thở dài khẽ điều chỉnh tư thế, đưa người lên lưng mình. Lạc Văn Xuyên rất nhẹ, cậu không tốn mấy sức liền có thể đưa người lên lưng mình. Cẩm Lễ từng bước chậm rãi bước vào nhà, trên đường đi, mặt của Lạc Văn Xuyên luôn áp sát vào má của Cẩm Lễ, dường như chỉ cần quay sang một chút, cậu liền có thể chạm môi lên má của người kia. Cẩm Lễ không hiểu sao có chút thoải mái len lỏi trong trái tim, thật sự muốn con đường dài hơn một chút để được cõng người lâu hơn một chút. Lạc Văn Xuyên nói mớ cái gì đó, cảm nhận được hơi ấm lại càng sáp đến trên lưng của Cẩm Lễ. Cậu khẽ cười, vỗ vỗ chân của Lạc Văn Xuyên
- Anh Xuyên, siết cổ em như thế làm sao em thở nổi.
Lạc Văn Xuyên dường như nghe hiểu, khẽ thả lỏng
- Xin lỗi nhé
Lạc Văn Xuyên thì thào, Cẩm Lễ hơi xốc cậu lên, cười
- Dễ thương thật