Anh lên phòng mình mở cửa phòng ra thì thấy cô đang ngồi trên chiếc giường ngủ của mình. Hàn Cung Thần tiến đến đẩy cô xuống giường và hôn môi cô ngấu nghiến làm cô không phản ứng kịp.
- Ưm... ưm... đồ khốn mau thả tôi ra.
- Ưm ....đồ... biến thái... ưm
Cô vừa nói vừa đánh *bùm bụp* vào ngực anh: "Mau thả tôi ra"
- Còn giả bộ thanh cao cái gì không phải cô muốn gả cho tôi chỉ vì cái danh Hàn thiếu phu nhân này sao, bây giờ tôi thỏa mãn cho cô
Nói xong anh kéo chiếc váy của cô xuống để vùng cổ và lộ xương quai xanh đầy quyến rũ và mê hoặc.
Nhã Y không ngờ anh lại nói ra những lời như thế. Cô đẩy anh ra và tát cho anh 1 cái *bốp* cô cũng không chịu thua mà phản bác lại.
- Anh nghĩ là ai tôi cũng muốn gả cho anh lắm à. Một ông chú già như anh lại còn xấu tính tôi không thèm *Cô lúc này rất là tức giận và dở giọng trẻ con*
Anh bất ngờ khi không ngờ từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám cãi lại anh và còn chê anh là ông chú già, cô là người đầu tiên dám nói anh như vậy. Có biết bao nhiêu người phụ nữ si mê nhan sắc của anh và muốn trèo lên giường anh. Ấy vậy mà cô lại dám sỉ nhục anh. Hàn Cung Thần bắt đầu nổi trên trán 3 vạch đen sì *Cô cũng thật là to gan*
Anh tức giận vung tay làm cô ngã trên sàn nhà *bịp* rồi đuổi cô ra khỏi phòng, yêu cầu quản gia dọn dẹp sạch lại chỗ cô vừa đụng qua kể cả ga giường nó làm anh cảm thấy rất bẩn.
Cô bị anh đuổi ra ngoài và không có phòng ngủ nên quản gia bèn dẫn cô đến 1 căn phòng khác trên tầng 3 để nghỉ ngơi. Đến căn phòng trống đó cô không nghĩ nhiều liền cúi đầu cảm ơn quản gia và lên giường nằm ngủ. Vì ở đây cô cũng yên tâm khi không phải đụng mặt với tên ác ma mặt lạnh kia.
***
Buổi sáng hôm sau cô dậy rất sớm và thay 1 bộ đồ đơn giản ở nhà, vì lạ giường không ngủ được nên Nhã Y chạy xuống bếp xem có việc gì ko để giúp đỡ mọi người
- Thiếu phu nhân sao cô dậy sớm vậy sao ko ngủ thêm chút nữa đi
- Tại tôi không quen giường nên muốn xuống phụ giúp mọi người cho đỡ buồn thôi.
- Phu nhân không cần phải làm gì đâu ạ cô cứ ngồi đó để chúng tôi làm là được rồi (một cô người hầu lên tiếng)
- Không sao đâu bình thường tôi cũng hay giúp mẹ mình nấu bữa sáng mà mọi người cứ để tôi giúp cho *cô làm bộ mặt nũng nịu dễ thương nên không ai có thể từ chối được.*
Hoàn thành xong bữa sáng lúc cô bê món súp ra thì thấy anh đang đi từ trên cầu thang xuống *mọi người đều cúi chào anh nhưng riêng cô thì lại chả quan tâm*
Thấy thái độ của cô không vừa mắt anh bắt đầu nổi giận:
- Cô bị mù à thấy tôi mà không chào, cô đừng tưởng mình làm thiếu phu nhân rồi thì không coi ai ra gì. Trong cái nhà này tôi là cao nhất cô chẳng là cái thá gì cả.
Nói xong cô cũng không thèm trả lời mà cũng chào anh 1 cách cho có lệ.
- Chào Hàn thiếu giaaa! .....Được chưa?
Mới sáng sớm cô với anh lại như nước với lửa. Người hầu cũng ngạc nhiên không ngờ cô lại dám nói với cậu chỉ như vậy.
Trong nhà không ai dám cãi lời thiếu gia hoặc chỉ làm trái ý thì coi như người ấy số đen rồi. Vậy mà cô lại lớn gan lớn mặt đến dám chống đối lại với cả anh. Sau 1 hồi đối mắt với nhau thì người làm trong nhà bắt đầu dọn bữa sáng lên bàn cho anh. Cô thì không muốn vừa ăn cơm lại nhìn thấy bản mặt anh sợ nuốt không trôi, nên đã lên phòng.
Đang lúc ăn thì anh thấy món súp gà ngon lạ thường liền ăn 1 phát 2 bát quản gia thấy vậy liền lên tiếng: "Thiếu gia thấy món này thế nào, là do thiếu phu nhân làm đấy tôi không ngờ lại hợp khẩu vị của cậu."
Tại vì bình thường anh ăn rất ít chỉ 1, 2 muỗng là xong nhưng hôm nay anh lại ăn hết 2 bát súp thì hiểu rồi đấy.
Anh cau mày khi nghe 3 từ thiếu phu nhân: "Từ giờ trở đi tôi mà nghe thấy ai gọi cô ta là thiếu phu nhân thì chuẩn bị mà cuốn xéo khỏi đây đi." Hàn Cung Thần liền đứng dậy lái xe đến công ty.
Nhưng trên đường đến công ty anh nghĩ lại món súp vừa rồi quả thực là rất ngon.
Anh lái xe đến tập đoàn khi vừa bước vào đã có biết bao nhiêu người kính trọng và cúi chào: "Chào tổng giám đốc."
Nhưng mặt anh vẫn lạnh như băng mà đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành riêng cho anh.
Lên đến tầng cao nhất anh ngồi vào bàn làm việc chăm chú đọc tài liệu. Người ta thường nói 1 khi đàn ông họ chăm chút làm việc gì đó thì trông họ rất đẹp trai và quyến rũ. Anh cũng không ngoại lệ nhìn bề ngoài đã đẹp rồi nhưng khi anh tập trung vào việc gì đó thì không thể miêu tả hết vẻ đẹp ma mị của Hàn Cung Thần.
***
Tần Nhã Y ở nhà thì dọn dẹp lại căn phòng sắp xếp đồ đạc vào tủ. Trong đầu cô lúc này lại nghĩ "Không ngờ chỉ là căn phòng không có ai ở mà lại to hơn căn phòng trước kia của mình rất nhiều. Thật là người có nhiều tiền không biết tiêu gì mà haizzz"
Thu dọn đồ đạc và trang trí theo sở thích của mình xong thì Nhã Y xuống nhà dọn dẹp hộ mọi người, họ nói là không cần cô quét dọn nhưng cô 1 mực muốn làm.
- Mọi người cứ để cho tôi làm đi tổi chỉ là người ở nhờ ăn không ngồi rồi cũng chán lắm *Giọng nói làm nũng của cô cũng phải khiến mọi người bất lực mà phì cười.*
Một lúc sau quản gia mới đến và đưa cho cô cái kéo kêu cô ra vườn cắt hoa cắm vào bình
- Thiếu phu nhân hay bây giờ cô ra vườn cắt hoa rồi mang vào nhà cắm.
- *Cô vui vẻ trả lời* Được ạ! Trước khi đi cô cũng không quên nhắc mọi người:
- Từ nay mọi người đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa hay gọi tên của tôi đi Nhã Y hoặc Y Y đều được. Nếu mọi người cứ gọi tôi là thiếu phu nhân gì gì đó thì tên ác ma kia sẽ đuổi mọi người đấy.
Vì lúc anh dùng bữa sáng cô ở trên tầng đã nghe được anh cấm cho mọi người gọi mình là thiếu phu nhân.
Cô nói xong thì đám người hầu nhìn nhau mà gật đầu rồi đồng thanh gọi "Y Y"
- Vậy mọi người làm việc của mình tiếp đi tôi đi cắt hoa đây.
Nói xong cô chạy ra vườn cắt loài hoa mà cô yêu thích đó là hoa baby có màu hồng. Y Y mang vào nhà cắm thì ai cũng phải trầm trồ khen ngợi cô hết lời, nhìn thì trông thì đơn giản nhưng nó lại rất đẹp
Mọi người tấm tắc công nhận tài năng của cô: "Y Y/ Nhã Y à khi nào cô có thể dạy cho chúng tôi được không?"
- Được thôi!
Cô vui vẻ nhận lời và đồng ý!