Thấy cô không có một chút đề phòng gì liền tiến lại muốn chọc ghẹo ai ngờ vừa định đưa tay ra thì Nhã Y cầm ngay vòi nước phun vào người anh làm cho quần áo ướt sạch
Cô vội vàng vứt bỏ vòi nước xuống sợ hãi nói:
- T.tôi xin….xin lỗi không biết là anh nên…nên
Tay chân luống cuống không biết làm gì cô sợ anh sẽ tức giận và nổi nóng với mình. Chưa nói hết câu Hàn Cung Thần cầm vòi nước lên phun vào người cô. Nhã Y cũng với lại vòi nước bên cạnh mà phun lại anh
Cả hai người cứ thế mà cười đùa vui vẻ ở vườn hoa, đuổi qua đuổi lại trêu đùa nhau làm căn nhà hiếm khi có tiếng cười đùa mà hôm nay lại có không khí hơn hẳn
Người làm từ trong nhà nghe thấy tiếng từ vườn hoa vội chạy ra xem thì không ngờ đập vào mắt bọn họ giống như một đôi vợ chồng trẻ đang chơi đùa với nhau. Nhưng điều ngạc nhiên hơn nữa là thiếu gia lạnh lùng của họ nay lại cười đùa với Nhã Y.
Quản gia Lý cũng phải ngạc nhiên khi lần đầu thấy thiếu gia nhà họ cười như vậy
- Từ khi tôi làm việc ở đây cũng được hơn 20 năm lần đầu tôi thấy thiếu gia cười như vậy thật là đáng ghi lại trong sử sách mà
- Thật sao tôi thấy thiếu gia cười lên trong thật đẹp mà
- Chắc chỉ có cô Nhã Y mới có thể làm cho cậu chủ cười tươi như vậy. Nhã Y đúng là thiên thần mà ông trời ban đến cho thiếu gia mà
Họ vẫn đứng ở ngoài nhìn hai người bọn họ nô đùa trong vườn hoa và trong lòng mừng thầm cảm ơn Nhã Y vì từ khi cô đến thiếu gia nhà bọn họ cũng đã thay đổi khá nhiều mặc dù đôi lúc có đối xử tệ bạc với cô nhưng cô kkhông để ý mà vẫn hồn nhiên như vậy khiến mọi người phải ngưỡng mộ.
- Hahaa anh đứng lại cho tôi
- Hahaaa….hahaaa
Hai người cứ như mèo đuổi chuột chạy khắp vườn hoa. Bây giờ nhìn bọn họ ướt như chuột lột không còn chỗ nào là không ướt
Không đuổi được anh cô bỗng dở chiêu trò
- Aaaaa…….
Hàn Cung Thần thấy cô đang đuổi theo minh rồi ngồi bịch xuống đất liền chạy đến
- Cô bị làm sao vậy?
Nhã Y làm vẻ mặt đáng thương
- Tôi bị trật chân rồi đau quá!
Anh vội vứt vòi nước xuống xem chân cô có bị làm sao không. Vừa vứt ống xuống cô chớp lấy thời cơ giật lại vòi phun vào người anh
- Cô….C.cô dám lừa tôi
Nhã Y đắc ý
- Haahaaaaaaaaaa
Hàn Cung Thần giật lại vòi nước từ tay cô vứt ra bên ngoài rồi kéo cổ cô lại gần mình hôn lên đôi môi mỏng nhẹ một nụ hôn ngọt ngào. Anh nhẹ nhàng tách miệng ra môi lưỡi chạm đến nhau hút hết mật ngọt từ khoảng miệng của cô
- Ư…..ưm…ưm
Nhã Y mặt đỏ bừng lên và không thở được liền đẩy anh ra
Buông ra thì anh thấy mặt của cô đỏ bừng lên liền trêu trọc
- Cũng không phải là lần đầu hôn ngại ngùng cái gì
- T. Tôi tôi….ai mà ngại chứ chẳng qua là tôi có chút nóng thôi
Anh nhướn mày cười
- Vậy à?
- Đương….đương nhiên rồi
Hàn Cung Thần bật cười trước sự nói dối mà cũng rất đáng yêu và dễ thương của cô
- Anh….A. Anh có chuyện gì mà đáng cười chứ
Hàn Cung Thần không nói gì đứng dậy cởi chiếc áo vest của mình ra khoác vào người cô
- Khoác vào đừng để người khác nhìn thấy những thứ không nên nhìn ngoài tôi ra thì không ai được phép nhìn
Nhã Y cúi người nhìn xuống thì thấy lộ nội y tại cô mặc váy ngủ màu hồng mà nội y lại màu đen nên rất dễ nhìn thấy. Đầu cô bốc khói, vội lấy tay che lại
- Aaaaaaa tên biến thái
Anh nhún vai nói:
- Tôi cũng đâu muốn nhìn tại nó cứ đập vào mắt của tôi thôi
Nhã Y cứng họng định nói ra nhưng lại quên
- Anh….a. Anh……
Hàn Cung Thần đi lên nhà cô cũng chạy theo sau trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người
Thay đồ xong thì cô xuống nhà giúp mọi người nấu bữa tối. Còn anh thì ra thư phòng giải quyết công việc
Đến bữa không thấy thiếu gia xuống dùng bữa thì quản gia gọi Nhã Y đến nhờ mang lên cho anh
- Nhã Y tiểu thư cô có thể mang cái này nên cho thiếu gia hộ tôi được không?
Cô vừa nhai bim bim vừa xem phim cổ trang mà yêu thích của mình mà từ chối
- Bác nhờ người làm khác đi tôi bận lắm
Quản gia không biết phải nói sao khi cô độc vừa ăn vừa xem mà cũng nói mình bận
Nên ông bèn lấy cớ bảo mọi người đều có việc bận:
- Nhưng mọi người đều có việc cần làm hết rồi. Thuý Vi thì dọn dẹp ngoài vườn, Ngọc Di quét dọn nhà cửa còn Kiều Hoa thì xin nghỉ phép hôm nay. Bây giờ còn có mỗi cô nên…..nên tôi….
Nhã Y đau đầu vì quản gia cứ lải nhải bên tai. Chưa kịp nói xong thì đã bị cô ngắt lời:
- Thôi được rồi tôi sẽ mang lên là được chứ gì
Quản gia đạt được mục đích của mình thì mừng thầm trong lòng