Chương 296
Lục Thần không nói gì, anh rít thêm một hơi thuốc nữa, lần này đến Myanmar, anh nhất định phải giành được nguồn cung đá thô.
Myanmar có rất nhiều bên cung cấp đá thô nhưng theo điều tra của họ, chỉ có đá thô ở chỗ Hắc Long có độ thuần khiết cao nhất, đây là cũng nguyên nhân mà rất nhiều người thích hợp tác làm ăn cùng Hắc Long.
Tất nhiên, việc hợp tác này cũng tạo nên thành công của Hắc Long, khi thực lực của Hắc Long càng lúc càng mạnh thì quân đội chính phủ Myanmar sẽ không dám tùy tiện ra tay đối phó với hắn.
“Có dám chơi một vố lớn không.” Lục Thần hút thuốc, nheo mắt nói.
Đỗ Phi chấn động, không khỏi hít ngược một hơi.
Anh đã hiểu được đại khái suy nghĩ của Lục Thần.
Nhưng như thế quá điên rồ.
Đây là địa bàn của Hắc Long đấy.
“Liệu có… nguy hiểm quá không? Bây giờ cậu không chỉ vì bản thân cậu nữa, dưới trướng có mấy công ty không thể thiếu cậu được, còn biết bao nhiêu anh em muốn theo cậu hưởng phú quý đấy, e rằng không một ai trong số họ dám để cậu mạo hiểm đâu.” Đỗ Phi trầm ngâm nói.
Trong tay Lục Thần không chỉ có công ty Công nghệ Di Kỳ mà còn có hai cái siêu thị, một công ty điện tử và tập đoàn đá thô Khai Thiên cho họ vận hành.
Dưới trướng Đỗ Phi có bốn năm trăm anh em đều sống dựa vào Lục Trần, đi theo Lục Trần, họ không những làm lại cuộc đời một cách thành công, mà còn sống một cách hết sức thoải mái. Cuộc sống như vậy đâu phải điều mà những người lăn lộn theo các thế lực ngầm dám mơ tưởng đến, nên tất nhiên họ không thể để Lục Trần mạo hiểm được.
“Tôi cảm thấy cơ hội thành công phải trên sáu phần, nếu không làm như thế, chúng ta chỉ có thể từ bỏ nguồn cung cấp đá thô này thôi!” Trong ánh mắt của Lục Trần thoáng lóe lên vẻ tàn độc.
Anh dám khẳng định, Tả Thanh Thành chắc chắn sẽ hợp tác cùng Hắc Long để bóp chết anh, thậm chí rất có khả năng muốn anh và Đỗ Phi mãi mãi không thể về nước.
Nếu đã như thế, vậy anh có gì để mà do dự chứ, người ta muốn chèn ép anh, tất nhiên anh không thể nương tay rồi.
“Vậy cậu định làm thế nào?” Đỗ Phi trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi.
Lục Thần ghé vào tai Đỗ Phi nói nhỏ điều gì đó, Đỗ Phi vừa nghe vừa gật đầu.
“Tôi đi đổi phỉnh trước đã, tiện thể quan sát địa hình một lượt.” Đỗ Phi nói nhỏ, sau đó anh gom chỗ phỉnh trên khay, đi về phía tầng một.
Lúc này, ở một phòng riêng khác.
“Tướng quân Hắc, chính là hai người ở phía bên kia.” Tả Thanh Thành cũng đã phát hiện ra Lục Trần và Đỗ Phi.
Phòng riêng ở nơi này thiết kế theo lối mở, cho nên chỉ cần là người quen sẽ dễ dàng phát hiện ra đối phương.
Hắc Long đánh giá Lục Trần và Đỗ Phí một hồi, nhìn thấy số phỉnh trong khay của Đỗ Phi, hắn nở nụ cười trêu chọc: “Xem ra hai người họ cũng thắng được không ít nhỉ.”
Tả Thanh Thành châm chọc: “Hai người họ có thẳng nhiều hơn thế nữa cũng không mang ra ngoài được.”
Câu nói này của hắn mang hàm ý thăm dò Hắc Long, xem xem tối nay có ra tay ở đây không.
Hắn rất hi vọng có thể thấy Hắc Long ra tay ngay tại đây.
Có lẽ vì số lần bị Lục Trần chơi xỏ quá nhiều, nên mỗi lần Tả Thanh Thành nhìn thấy Lục Trần, hắn luôn có cảm giác nhấp nhổm không yên, cứ sợ nếu thời gian kéo dài quá lâu, Hắc Long cũng không xử nổi Lục Trần nữa.
Quan trọng nhất là, hắn nghi ngờ Lục Trần có khả năng đã đoán ra được quan hệ hợp tác giữa hắn và Hắc Long rồi.
Hắn xuất hiện ở đây vào lúc này, còn thân thiết với Hắc Long đến vậy, chỉ cần Lục Trần không bị ngu, chắc chắn có thể đoán được giữa hắn và Hắc Long có giao dịch gì đó.
Nếu như Lục Trần có tâm lý đề phòng và không tới doanh trại của Hắc Long nữa, hắn cảm thấy Hắc Long cũng chưa chắc đã xứng làm đối thủ của Lục Trần.
“Ha ha, cũng phải, hôm nay lên đây giúp cậu giải quyết hai cục nợ phiền phức, nào, cạn ly!” Hắc Long rất thích nghe Tả Thanh Thành nịnh hót, hắn ta nâng cốc rượu cụng ly cùng Tả Thanh Thành.
Tất nhiên họ đang uống rượu vang đỏ chính tông.
Khi nhìn thấy Lục Trần và Đỗ Phi, Hắc Long đã coi hai người này như người chết.
Bởi vì hắn không cảm thấy hai người này có gì giỏi giang.
Cho nên hắn dự tính tối nay sẽ ra tay.
Tả Thanh Thành dốc một hơi cạn sạch ly rượu, sau khi nịnh đầm Hắc Long đã đời, hắn mới hướng về Lục Trần.
Lục Trần ơi là Lục Trần, dù anh ở Du Châu có thể coi một tay che trời, nhưng nơi này là Myanmar, là địa bàn của Hắc Long, tôi rất muốn nhìn xem tối nay anh với Đỗ Phi có thể hô mưa gọi gió như khi ở Du Châu nữa không!
“Tướng quân Hắc, nào, ly này tôi xin kính anh! Chúc chúng ta một lần nữa hợp tác vui vẻ!” Tả Thanh Thành nhìn Lục Trần mà cười lạnh, sau đó quay người sang kính rượu với Hắc Long.
Ở bên khác, chưa được bao lâu, Đỗ Phi đã đổi xong phỉnh và quay lại, họ thắng tổng cộng một triệu bốn trăm nghìn, anh không đưa cho Lục Trần, anh cũng biết Lục Trần không thiếu gì tí tiền tiêu vặt này.
“Biện pháp tốt nhất là xông từ trên lôi đài lên, nếu không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ!” Đỗ Phi cố tình ngồi xuống bên cạnh Lục Trần, nói nhỏ với anh.
Lục Trần liếc nhìn lôi đài, nơi đó cách tầng hai chỉ khoảng hai mét, dù là anh hay Đỗ Phi đều có thể nhẹ nhàng nhảy vọt lên, vả lại phòng riêng mà Tả Thanh Thành đang ngồi cùng Hắc Long vừa khéo đối diện với lôi đài, chỉ cần nhảy lên, nhân lúc Hắc Long không chú ý, có thể chế ngự được hắn.
“Ừm, lát nữa tìm cơ hội lên lôi đài đi, lúc thách đấu ấy.” Lục Trần gật đầu.
Khi trận đánh cuối cùng hoàn thành, bên thắng có thể tiếp nhận thách đấu của người ở bên dưới, nếu không có ai thách đấu thì trận đấm bốc của hôm nay sẽ kết thúc ngay, nếu có người thách đấu thì tiếp tục thêm mười vòng đấu nữa.
Đỗ Phi gật đầu, đây cũng là cơ hội duy nhất của họ.
Vấn đề chủ yếu nhất là họ không có súng, nếu không cũng không cần phải phiền hà như vậy.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng đến lượt Vua Tán Thủ Trung Quốc – Tiêu Chiến và Vua Muay Thái – Kao, ra sân.
Hai người vừa ra sân, dưới đài bỗng chốc nổi lên những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, trong những phòng riêng ở tầng hai cũng có không ít người đứng dậy cổ vũ cho hai người này.
Trận đấu này là trận đấu quan trọng của tối nay, cũng là trận sau cùng có thể đặt cược, rất nhiều người đặt hết tiền, thắng thua chỉ trông chờ vào ván cuối cùng này thôi.
Khi người chủ trì giới thiệu của đôi bên, bên dưới lôi đài vang dậy những tiếng hoan hô, nhất là khi giới thiệu đến Tiêu Chiến, gần như toàn bộ mọi người đều cược anh ta thắng.
Ngược lại, với ông vua Muay Thái Kao, không mấy nổi tiếng.
“Cậu thấy trong hai người họ ai có khả năng thắng hơn?” Lục Trần hỏi.
“Khao, bởi vì Tiêu Chiến bị nội thương.” Đỗ Phi nhìn chằm chằm vào hai người kia một lúc rồi đáp.
“Ừm, nếu tôi đoán không nhầm, khi Tiêu Chiến không bị thương, chắc hẳn Khao không phải đối thủ của anh ta, cho nên lát nữa sau khi Khao thắng, cậu lập tức lên lôi đài thách đấu với hắn, sau cùng phải để hắn đánh cho cậu bay ngược lên, như thế tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn.” Lục Trần lẩm bẩm phân tích.
Đỗ Phi quay người nhìn về phía lôi đài, sau đó gật gật đầu.
Lúc đầu hai người trên đài đã bắt đầu trận chiến, Đỗ Phi bèn đi xuống dưới tầng.
Ở một phòng khác.
“Tướng quân Hắc, có lẽ họ sẽ bỏ đi trước.” Tả Thanh Thành thấy Đỗ Phi xuống tầng nên lên tiếng nhắc nhở với vẻ sốt ruột.
“Yên tâm đi, tôi đã dặn chúng nó đóng cửa vào rồi, bây giờ họ không thể ra ngoài được đâu.” Hắc Long lắc đầu, hắn thích xem thi đấu đấm bốc, nhất là những trận đấu có cao thủ thật sự, cho nên hắn dự tính đợi xem Tiêu Chiến và Kao đánh xong mới ra tay.
Nhưng để khiến Tả Thanh Thành yên lòng hơn, hắn vẫn vẫy vẫy tay với hơn mười tên vệ sĩ đang đứng sau lưng mình.
“Phái hai người sang bên đó trông chừng thằng nhãi kia, chỉ cần nó dám xuống tầng thì giết nó luôn.” Hắc Long dặn dò.
Sở dĩ hắn không ra lệnh vệ sĩ ra tay luôn với Lục Trần, chủ yếu vì không muốn ảnh hưởng tới trận đấu.