Chương 174 Những người khác thấy Tổng Giám Đốc bị đánh thì im lặng trốn vào một góc nhìn mọi chuyện phát triển.
“Thời gian đã đến, đập cho tao!” Đỗ Phi nhìn vào đồng hồ sau đó hét lớn.
“Đập con mẹ nó nát cho tao!” Dưới sự lãnh đạo của Hồ Bưu, mọi người đều nhao nhao xông vào tòa cao ốc đập phá.
Lục Trần dựa người vào nóc xe, lấy ra một điếu thuốc, Tống Hải vội vàng châm lửa cho anh.
Lục Trần hít một hơi, Tống Hải hỏi lại: “Lục Trần, có muốn tự mình đập không?”
“Không cần, người của các anh chưa tới đúng không?” Lục Trần lắc đầu hỏi.
“Bên kia hơi xa, phải tầm mười phút nữa.” Tống Hải nói.
“Vịnh Bích Thủy có phải là dự án của Trương gia không?” Lục Trần không nhớ rõ lắm nên hỏi lại.
“Để tôi điều tra thêm.” Trống Hải cầm điện thoại lên mạng tra.
“Đúng vậy, còn đang lắp đặt thiết bị.” Tống Hải kiểm tra một chút rồi nói.
“Ừ, bảo người của anh cho nổ tất cả các công trình ở Vịnh Bích Thủy cho tôi.” Trong mắt Lục Trần lóa lên một tia tàn nhẫn.
Dù sao hôm nay cũng phải đánh với Trương gia một trận, đã muốn chơi thì chơi hẳn một trận.
“Mẹ ơi, cậu quá tàn nhẫn, tôi nghe nói Trương gia đầu tư hơn một tỷ hai vào dự án Vịnh Bích Thủy kia, giờ cậu cho nổ chỗ đó, ít nhất phải khiến cho họ thiệt hại một tỷ trở lên.” Đỗ Phi nghe vậy thì cười nói.
“Cậu cảm thấy Trương gia thiệt hại một tỷ là nhiều lắm sao?” Lục Trần thản nhiên nói.
Đỗ Phi khẽ giật mình, một tỷ còn không nhiều?
Nhưng nghĩ đến thân phận của Lục Trần, cậu ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một tỷ này đối với người bình thường thì chính là con số trên trời, đối với Trương gia mà nói thì nó là một con số rất lớn, nhưng đối với với Lục Trần thì nó chỉ là mưa bụi mà thôi.
Cho nên Lục Trần chắc chắn không hài lòng với việc Trương gia chỉ thiệt hại mỗi một tỷ.
Lần này, anh muốn làm Trương gia thiệt hại đến tận xương tủy, để cho Trương gia ngồi trên vị trí của tứ đại gia tộc có tiếng mà không có miếng.
“Hãy chắc chắn rằng đã đưa toàn bộ nhân viên ra ngoài.” Lục Trần nói với Tống Hải.
“Vâng.” Tống Hải gật đầu, trong lòng hơi sợ hãi, một lần nữa thấy được sự tàn nhẫn của Lục Trần, trong lòng của anh ta đều là lông.
Lúc này, Trương Hưng Quyền cuối cùng cũng chạy đến, sau lưng là bốn vệ sĩ riêng của ông ta.
“Trương đổng, ngài tới rồi!” Tổng Giám Đốc vừa thấy Trương Hưng Quyền xuống xe thì vội vã chạy tới, những giám đốc điều hành khác cũng nhao nhao chạy theo.
Trương Hưng Quyền gật đầu, quay sang nhìn Lục Trần đang dựa người vào xe hút thuốc, có chút sững sờ.
Trong chớp mắt ông ta đã hiểu rõ vì sao cảnh sát muốn trì hoãn ông ta.
Thằng nhóc này chắc chắn đã nói qua với Tạ Vĩ Hào.
“Cậu Lục, sao cậu lại làm thế?” Trương Hưng Quyền kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi Lục Trần.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Hưng Quyền, cười nhạt nói: “Ông thật sự không biết vì sao tôi lại muốn đập công ty của ông?”
Trương Hưng Quyền nghệt mặt, ông ta thật sự không biết vì sao Lục Trần muốn đập phá công ty của ông ta.
Ông ta rất ít khi tương tác qua lại với các con của mình, cũng rất ít khi quản lý chuyện của cụ ông trong nhà, cho nên ông ta không biết việc Trương Đạo Nhân đập phá siêu thị của Lục Trần cũng là bình thường.
“Ông gọi điện cho con trai Trương Đạo Nhân của ông, hỏi hắn xem rốt cuộc có chuyện gì.” Lục Trần nói.
Cái thằng khốn nạn kia!
Trương Hưng Quyền không nói gì nữa, cầm điện thoại đi sang một bên gọi điện cho Trương Đạo Nhân.
Cảnh sát không ra mặt, vụ này bọn họ chỉ có thể giải quyết riêng.
“Thằng khốn nạn, tại sao mày lại đi khiêu khích Lục Trần?” Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, Trương Hưng Quyền đã tức giận quát lên.
“Lần trước thằng đó lừa chúng ta năm mươi triệu, còn làm cho bãi tắm của con bị niêm phong, hôm nay con mang người đến đập phá siêu thị của nó, bố, không phải nó tìm bố kể khổ đấy chứ? Bố cứ tìm đại một cái cớ đuổi nó đi là được rồi. Với lại bọn con đập phá siêu thị của nó chủ yếu là sợ buổi tối nó không dám đến thi đấu, miễn là buổi tối nó đến thi đấu, con chắc chắn từ nay về sau nó sẽ biến thành một kẻ tàn phế.” Trương Đạo Nhân lơ đễnh nói.
“Tàn phế? Thằng khốn nạn mày, tao sợ không đợi được đến tối thì Trương gia tao đã muốn bại ở trên tay mày!” Trương Hưng Quyền tức đến mức cả người đều run lên, lớn tiếng quát mắng.
“Bố, rốt cuộc bố làm sao vậy? Bố nổi giận như vậy làm gì?” Trương Đạo Nhân không hiểu nói.
“Lục Trần dẫn theo mấy trăm người đến đập phá tập đoàn, mày nói xem là làm sao?” Trương Hưng Quyền tức giận nói.
“Hả, nó, nó kiếm ở đâu ra nhiều người như vậy?” Trương Đạo Nhân kinh hãi, mấy trăm người, đây là muốn đập nát toàn bộ tập đoàn của Trương gia.
Trương Đạo Nhân đột nhiên nhớ đến Đỗ Phi.
Hắn ta nhớ rõ Đỗ Phi có đưa mấy tên đàn em cho Lục Trần để coi siêu thị, chẳng nhẽ là Đỗ Phi dẫn người tới?
Bọn họ dẫn theo nhiều người như vậy, không sợ chọc giận cảnh sát sao?
“Ông đây làm sao biết nó kiếm ở đâu ra nhiều người như vậy, nếu chuyện này là do mày gây ra thì lập tức cút ngay đến công ty giải quyết cho xong, bằng không đừng nghĩ đến quyền thừa kế.” Trương Hưng Quyền gào lên, bụp một phát tắt điện thoại.
Ông ta hít sâu một hơi trước khi đi đến chỗ Lục Trần lần nữa.
“Cậu Lục, tôi rất tiếc về chuyện thằng con khốn nạn Trương Đạo Nhân đập phá siêu thị của cậu, tôi thật sự không biết về ân oán cá nhân của cậu với nó, như vầy đi, cậu bảo người của cậu dừng tay lại, tôi bồi thường cho cậu một khoản tương đương.” Trương Hưng Quyền cầu hòa.
Lục Trần nhìn Trương Hưng Quyền, mỉa mai: “Siêu thị của tôi có thể quyên góp cho khu vực bị thiên tai một trăm triệu, ông nghĩ tôi sẽ quan tâm đến khoản bồi thường của Trương gia sao?”
Trương Hưng Quyền khẽ giật mình, khuôn mặt hơi khó coi.
Nhưng ông ta không thể không thừa nhận, Lục Trần thật sự là loại người ngang tàn, tùy tiện quyên góp một trăm triệu, tất nhiên sẽ không thèm chút tiền bồi thưởng cỏn con.
“Vậy anh Lục muốn xử lý thế nào? Cứ đập phá như vầy đối với cậu cũng không có ích lợi gì.” Trương Hưng Quyền trâm giọng nói.
“Tại sao lại không có lợi ích gì, có thể hả giận chứ. Bọn họ đập một phát, tâm trạng tôi sảng khoái một phần.” Lục Trần khiêu khích nói.
“Cậu dừng tay, tôi sẽ bảo Trương Đạo Nhân đến xin lỗi cậu, tùy cậu xử trí.” Trương Hưng Quyền cắn răng, nếu cứ để mặc cho Lục Trần đập nữa thì toàn bộ cao ốc sẽ bị đập nát mất.
Quan trọng nhất là bên trong công ty còn có rất nhiều văn kiện cơ mật, bị đập hỏng rồi thì phải làm sao giờ?
’Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát tới làm gì?” Lục Trần giễu cợt nói.
“Cậu! Lục Trần, cậu thật sự muốn một mất một còn sao?” Trương Hưng Quyền cuối cùng cũng không thể kiềm chế được sự tức giận trong lòng, nói.
“Một mất một còn?” Lục Trần nhìn Trương Hưng Quyền, cười ha ha nói: “Trương gia các ông có tư cách gì để một mất một còn với tôi?”
“Hừ, vậy chúng ta thử một phen.” Trương Hưng Quyền hất tay, đi sang một bên gọi điện thoại.
Không phải chỗ dựa của Lục Trần là Tạ Vĩ Hào sao, chỉ cần đối phó được với Tạ Vĩ Hào thì Lục Trần chẳng là cái thá gì.
“Chú Lê, Trương gia của cháu gặp một ít rắc rối, đối phương có quan hệ với Tạ Vĩ Hào, xin chú hãy gây áp lực cho Tạ Vĩ Hào, nếu không thì thằng nhóc này quá kiêu ngạo.” Trương Hưng Quyền nói.
Ngay khi Trương Hưng Quyền đang vận dụng các mối quan hệ của mình, Trương Đạo Nhân cuối cùng cũng trở lại, Hắn ta vừa xuống xe đã lập tức chạy đến trước mặt Lục Trần.
“Lục Trần, mày dám đập công ty nhà tao, mày chán sống rồi à?” Trương Đạo Nhân tức giận quát.