Chương 288
Buổi khai trương vô cùng thành công, cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thế nên Lục Trần có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mười một rưỡi, sau khi hoàn thành xong tất cả các quy trình, mọi người chuẩn bị sắp xếp đi ăn.
Những người đi ăn khá đông, Lục Trần cũng mời cả nhóm phóng viên đi ăn cùng nữa, nên anh đặt luôn hai mươi phòng tại Phỉ Thúy 36.
Lúc xuống núi, Lục Trần, Tạ Vĩ Hào, Khương Trường Thanh, Trần Quang Hưng, Trần Sơ Nhiên, Lam Linh, còn có cả Lâm Di Quân cùng ngồi xe thứ nhất, lái xe là Lâm Thông.
Khách được mời hôm nay đều do bên khoa học Di Kỳ tiếp đón, hơn hai mươi chiếc xe, mỗi xe một bàn chắc cũng đủ rồi.
Bởi vì đường lên núi đang được sửa lại, nên chỉ có thể đi đường cũ, đường cũ là đường vừa nhỏ vừa hẹp, nếu miễn cưỡng thì có thể đi qua.
Bỗng dưng có một chiếc xe tải cách đó vài mét lao nhanh tới, hơn nữa còn không giảm tốc độ, may mắn là tài nghệ lái xe của Lâm Thông khá tốt, mà cậu ta cũng không hề hoảng loạn, trong thời điểm nguy cấp đã kịp thời đánh tay lái tránh được, nếu không chắc chắn sẽ bị đâm trúng.
Những người trên xe chứng kiến cảnh này đều sợ toát cả mồ hôi, đặc biệt là Trần Sơ Nhiên và Lâm Di Quân, hai người sợ hãi tới mức bất giác la lên một tiếng.
“Mẹ mày, có biết lái xe không hả!” Gã tài xế thò đầu ra khỏi xe chửi đổng.
Lâm Thông cau mày nghiêng đầu nhìn qua.
Đúng lúc này có một gã đàn ông ăn mặc nhà quê xuất hiện trước đầu xe, cố ý đụng vào xe.
“Cẩn thận!” Lục Trần ngồi ở ghế phó lái hét lên.
Lâm Thông bị giật mình bất giác đạp phanh xe, nhưng đã muộn, gã kia đập mạnh đầu vào xe rồi cả người ngã xuống đất.
Chiếc xe tải kia cũng dừng lại.
Ánh mắt Lâm Thông xuất hiện sự sợ hãi, cậu muốn xuống xe nhìn xem, trên xe vẫn còn Tạ Vĩ Hào và những người khác, cậu ta cũng không thể không xuống.
“Mặc kệ ông ta đi” Lục Trần kéo Lâm Thông lại.
Những người phía sau cau mày, đâm phải người ta rồi sao có thể không quan tâm chứ, hơn nữa lại còn là một ông già, mọi người bối rối nhìn Lục Trần.
“Sao lại mặc kệ được, dù cho có là đụng trúng phải đồ vật thì theo lý chúng ta cũng vẫn nên xuống xem thử” Lâm Di Quân nói.
“Anh nói thế nào thì cứ làm thế đi, ông già này có vấn đề” Lục Trần lắc đầu nói.
Lâm Di Quân cau mày, không biết tại sao Lục Trần lại như thế được.
“Lục tổng, sao anh lại vô lí như thế, đụng trúng người ta lại còn định ngoảnh mặt làm ngơ? Linh nhi, cậu mau gọi xe cấp cứu, tớ đi báo cảnh sát” Trần Sơ Nhiên khó chịu nói, trong mắt cô Lục Trần vốn dĩ là người đẹp trai ga lăng, nhưng lúc đụng trúng người khác, không ngờ anh lại trốn tránh trách nhiệm, thật sự khiến cô rất thất vọng.
Lam Linh cũng không hiểu ý của Lục Trần, coi như anh vô tình vô nghĩa, nhưng cũng không thể không nể mặt Vĩ Hào và thị trưởng, mọi người vẫn còn ngồi trên xe của anh mà.
Hai người đều lôi điện thoại ra gọi điện.
Tạ Vĩ Hào và Khương Trường Thanh chỉ biết cau mày, không nghĩ ra cách gì.
“Lái xe đi, quay lại đường cũ, vòng qua ông ta” Lục Trần nói với Lâm Thông.
Lâm Thông vừa định khởi động xe, thì trông thấy tài xế xe tải kia đi qua gõ lên cửa sổ.
“Mẹ nó, đụng trúng người ta lại định bỏ mặc?” Gã thanh niên kia đập vào cửa sổ hét lên.
Tạ Vĩ Hào và mọi người trong xe có hơi xấu hổ.
“Mẹ nó mấy người có còn là người không vậy, đụng trúng người ta còn muốn bỏ chạy?” Gã ta tiếp tục nói Trần Sơ Nhiên không nghe nổi nữa, cô mở cửa xe bước xuống nhìn gã đàn ông bị đâm kia.
Đúng vào lúc này, trong mắt gã tài xế kia xuất hiện sát khí, gã ta thình lình rút ra một con dao găm, định đâm về phía trán của Trần Sơ Nhiên, trong nháy mắt hình ảnh con dao găm như phóng to lên trong con ngươi của Trần Sơ Nhiên.
Mọi người trong xe đều sững sờ. Cho dù Trần Sơ Nhiên là người học võ, thì ở khoảng cách gần như vậy cô căn bản không thể phản ứng kịp, Lam Linh bên cạnh cô cũng không kịp phản ứng gì.
Ngay khi mọi người nghĩ Trần Sơ Nhiên chết chắc rồi, thì bỗng dưng có một bàn tay với ra nắm lấy cổ tay của gã thanh niên kia. Lúc này, mũi dao găm đã gần sát trán của Trần Sơ Nhiên. Chỉ một chút nữa thôi thì nó sẽ đâm thẳng vào trán cô.
Người bắt được cổ tay gã đó chính là Lục Trần. Trước đó anh đã phát hiện gã thanh niên này có gì đó không bình thường, anh vẫn luôn chú ý tới gã, nhưng không ngờ gã ta thật sự là sát thủ.
Răng rắ!
c Lục Trần dùng sức, bẻ gãy cổ tay của gã ta.
Gã thanh niên hét lên đau đớn, con dao trong tay rơi xuống chân của Trần Sơ Nhiên, mũi dao hướng thẳng về phía chân cô.
Vào thời điểm quan trọng, Lam Linh đứng bên cạnh cô vội ném chiếc điện thoại trong tay đi rồi bắt lấy con dao, tránh cho Trần Sơ Nhiên bị con dao găm đâm vào đùi.
Nhưng lúc đó, mọi người trong xe bỗng dưng nhìn thấy ông già vừa bị xe đâm đứng dậy cầm đao đâm về hướng Lục Trần.
“Cẩn thận!”
Lâm Di Quân sợ hãi hét lên.
Lúc này Lục Trần đang giữ lấy cổ tay của gã thanh niên, theo tình hình thì khó thể tránh khỏi.
Mọi người đều sợ hãi đến toát cả mồ hôi thay anh, ngay cả Lâm Thông trong buồng lái cũng không phản ứng kịp.
Con dao trong tay ông già sắp đâm phải Lục Trần.
Thì bỗng dưng Lục Trần buông cánh tay của gã thanh niên ra rồi nhanh chóng mở cửa xe.
Bộp!
Cánh cửa bị mở ra quá đột ngột, ông già đứng bên ngoài không phản ứng kịp, bị đụng phải cửa xe ngã ngửa ra.
Lục Trần cũng thuận thế nhảy xuống xe.
Bỗng lúc đó có một tiếng súng vang lên.
Lục Trần cũng không nghĩ nhiều, anh vội túm lấy gã thanh niên kia chắn trước mặt.
Xoẹt!
Viên đạn ghim thẳng vào trán của gã thanh niên, máu từ từ chảy ra.
“Khoá cửa xe lại, kéo cửa sổ lên!”
Lục Trần hét lớn rồi quẳng gã thanh niên lại, thuận tiện đoạt luôn dao găm trong tay gã ta, bóng dáng anh nhoáng cái đã chạy sang cửa hàng nhỏ bên cạnh.
Trong cửa hàng nhỏ lúc này có một gã đàn ông mặc đồ đen bắn liên tục về phía Lục Trần.
Nhưng thân thủ của Lục Trần quá nhanh, gã ta không thể nhắm chuẩn được, bắn liền năm viên đều trượt.
Bỗng dưng trước mắt gã ta xuất hiện một con dao găm, tốc độ của con dao quá nhanh đến nỗi gã không có thời gian để phản ứng lại.
Ngay khi hình ảnh mũi dao nhọn phóng to trong tầm mắt, thì con dao găm đã sượt qua lông mày gã.
Đồng tử của người đàn ông mặc đồ đen kia mở to, chết không nhắm mắt.
Giải quyết xong tay súng, Lục Trần không vội vã lao vào cửa hàng luôn, mà anh cẩn thận lẻn vào.
Nhưng anh cũng đa nghi quá. Trong tiệm chỉ có một người đàn ông trung niên, lúc này ông ta đang ngồi xổm run rẩy trong góc.
“Nếu sợ rước họa vào thân, thì tốt nhất đừng có đụng vào những thi thể này, mau báo cảnh sát đi.” Lục Trần nhìn người đàn ông trong góc rồi quay lưng rời khỏi cửa hàng.
Sau khi ra ngoài, anh quan sát bốn phía, thấy không có tên sát thủ nào nữa, tên sát thủ cải trang thành một ông già kia cũng đã bỏ trốn, thì mới quay lại lên xe.
“Đi thôi” Lục Trần lên tiếng.
Lâm thông gật đầu, lái xe xuống núi.
“Lục Trần, việc trước đó phải cảm ơn anh.” Trần Sơ Nhiên đứng phía sau anh, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, cũng có hơi hối hận.
Bởi vì bản thân cô đã nghi ngờ Lục Trần nên suýt chút nữa đã chết trong tay tên sát thủ.
Giờ nhớ lại cảnh vừa nãy, cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Không có gì.” Lục Trần lắc đầu.
“Tiểu Lục, đây là người của ai?” Tạ Vĩ Hào đứng sau hỏi, lúc tiếng súng vang lên, ông ta cũng bị doạ sợ một phen, có hai viên đạn vẫn còn găm trên cửa xe.
Tạ Vĩ Hào thật sự muốn biết liệu có phải là người của ba đại gia tộc không.