Đây là cửa hàng quần áo nên chắc chắn không thiếu vãi nhưng mà quan trọng là làm sau anh có thể đi nhún nước được trong khi anh và cô chỉ có thể cách nhau khoảng 5m chứ.
Nghĩ nghĩ một hồi sau đó anh bay ra ngoài cửa hàng sau đó xác nhận xung quanh không có ai chú ý đến ở đây nên anh đống cửa lại.
Sau đó anh tiếng tới phía đằng kia lấy lấy đại một cái áo nhỏ màu đen rồi anh bay lại ôm cô rồi bay đi.
Đến cửa nhà tắm thì anh để cô ngồi xuống rồi bay vào vặn cho nước vào cái áo. Vắt vắt cái ao nó khô nước rồi anh mới phát hiện một đều đó chính là hình như ở đây không có máy nước nóng.
Thở dài một hơi rồi anh lại bế cô qua nhà bếp. Hàn Chiêu Dạ lấy cái nồi rồi vặn khóa. Nước đổ vào đến khoảng nữa nồi rồi anh mới khóa vòi lại.
"Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ"
Sau đó anh cũng bắc chước hành động ngày thường của cô là để nồi nước lên bếp ga. Đến đây thì anh mới sựng lại.
"Bắt lửa lên như thế nào đây ta"
Thú thật trước giờ anh là người hoàn toàn mù mịt về nấu ăn, đồ ăn của anh chỉ toàn là do người hầu nấu hoặc đi ăn các nhà hàng chứ anh chưa bao giờ phải tự mình động tay vào bếp nút.
Với cái IQ vô cực của mình thì cuối cùng anh cũng bật được cái bếp nhưng chờ mãi thấy nước chưa sôi mà mặt cô càng ngày lại càng hồng và chứng tỏ là cô đang càng ngày càng nặng.
Một lát sau thì cuối cùng nước cũng sôi. Anh vội tắt bếp rồi lấy thêm một ít nước lạnh đổ vào đến khi anh cảm thấy nước đã ấm rồi thì mới bắt đầu nhúng cái áo lúc nãy vào vắt cho khô nước.
Cảm thấy người bệnh không nên ngồi như vậy nên anh đã cầm thep cái áo rồi bế cô lên phòng sau đó mới đắp khăn ấm lên tráng.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh chăm sóc và bế một người phụ nữ. Đến trưa trưa thì Lâm Mạn Mạn về thì thấy cửa hàng đã đóng.
"Kì lạ lúc nãy trước khi mình đi thì Viên Hi ở lại đây mà ta."
Mở cửa bước vào thì cô thấy phía trên bàn có một số giấy tờ lại nhớ đến gương mặt mệt mỗi lúc nãy của cô nên Mạn Mạn đoán chắc là do cô mệt quá nên đã lên phòng nghĩ rồi.
Đi thẳng lên phòng thì thấy Viên Hi đâng nằm trên giường với cái áo để trên trán.
"Cậu ngủ mà lấy cái áo để lên trán chi vậy"
Hàn Chiêu Dạ vừa thấy Lâm Mạn Mạn thì anh thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có người phát hiện ra cô.
Không nghe Diệp Viên Hi trả lời thì cô nàng nhíu mày lại rồi đi thẳng đến chổ cô.
"Viên Hi, Viên Hi trời ạ cậu bị sốt rồi"
Rất nhanh sau đó Lâm Mạn Mạn đã đưa cô đến bệnh viện.
"Bệnh nhân chỉ bị sốt với cảm lạnh thôi còn về ngất xĩu là do mấy ngày nay bệnh nhân làm việc quá nhiều lại công thêm thiếu ngủ nên cơ thể mới chịu không nổi. Bệnh nhân chỉ cần nghĩ ngơi một thời gian là là sẽ ổn thôi"
"Cám ơn bác sĩ"
Nhìn Viên Hi với đôi mắt nhắm nghiền năm trên giường bệnh mà cô nàng khẻ thở dài:
"Haiz... vốn dĩ cuộc sống đang yên đang lành vậy mà đột nhiên đùng một cái lại nỗi lên đầy sống gió.
Tôi nói gì chắc anh hiểu chứ hồn ma đi bên cạnh Viên Hi. Hai người vốn dĩ chỉ là một con người và một hồn ma nên thôi bỏ đi.
Ngày hôm qua chắc là cậu đã mệt và hoản sợ lắm có đúng không, thật là cực khổ cho cậu"
Tin tức hôm qua tại bệnh viện có một cuộc nổ súng xảy ra và cả tám thi thể trước cổng bệnh viện đang là một tin tức hot. Lâm Mạn Mạn có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết chuyện này nhất định có liên quan đến Hi Hi.
Đối với một người đơn thuần như cô ấy chắc chắn đã chịu đã kích sợ hãi không nhỏ những chuyện này có thể trách ai được chứ.
Đây là con đường cô ấy chọn nên cô ấy phải đi, thời gian lúc đầu có lẻ sẽ hơi khó khăn nhưng một thời gian sau cô ấy sẽ dần trở nên mạnh mẽ và sẽ quen với những chuyện này thôi.
Con đường Viên Hi chọn cô không có quyền ngăn cản, việc cô làm được chỉ là ủng hộ và giúp cô ấy trong khả năng của mình mà thôi.
"Viên Hi cậu nhất định phải nhanh khỏe lại nha, còn rất nhiều việc dang dỡ cần phải làm đấy. Cậu yên tâm dù cậu có như thế nào thì sau lưng cậu sẽ vẫn luôn có tớ, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu và tớ sẽ dùng hết năng lực của mình để giúp đỡ cậu"
Đến chiều thì Viên Hi mới dần dần tỉnh lại, bây giờ thứ cô cảm nhận được là bản thân của mình ê ẩm.
"Ở đây là đâu"
Dường như nhân thức được nơi đây không phải là phòng ngủ của mình nên cô mới lên tiếng.
"Bệnh viện"
Hàn Chiêu Dạ ngồi ở một bên nghe cô hỏi thì anh cũng lên tiếng trả lời lại.
"Tại sau tôi lại ở đây"
"Cô bị bệnh đến ngất xĩu và Mạn Mạn là người đã đưa cô vào đây"
"Àk"