Kể từ khi biết chơi bài thì thời gian ở sòng bạc của Diệp Viên Hy còn nhiều hơn ở công ty, nhưng cũng mai mắn là cô luôn giữ sự công bằng giữa chơi bài và làm việc.
Trong công việc cô rất tận tình chỉ dẫn những kinh nghiệm làm ăn của mình cho Diệp Tử Kiệt. Vừa hợp xong thì cô cùng cậu về phòng làm việc.
"Chị tính khi nào sáp nhập Hàn thị vào Mạn Hy Dạ"
Nếu như người còn sống thì đã về rồi, hai năm nay cậu luôn biết cô vẫn nhớ đến anh. Phong Dạ hay Hàn thị cô cũng đều để lại, mọi thứ của anh cô vẫn luôn giữ như vậy vì Diệp Viên Hy vẫn chờ đến một ngày nào đó anh sẽ trở về.
"Khi nào rảnh thì sẽ sáp nhập"
"Chị đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi"
"Cũng không nhớ nữa, mà này màu trắng không hợp với nhóc lắm nhỉ"
"Chị nói tóc em"
"Ừ"
"Màu này là bạch kim chứ có phải màu trắng đâu"
"Nó là màu trắng hay bạch kim đều không hợp với em"
"Chị đừng có mà đi theo túng tâm lý để em nhuộm tóc màu xanh giống chị"
"Xì, chị em chúng ta có chung một màu tóc không phải đẹp lắm sao?"
"Dù chị có nói thế nào thì em vẫn thích màu tóc hiện tại của mình"
"Em thích màu gì thì kệ em"
''..."
Từ trận sốt ở căn hộ ngoài biển thì cô như trở thành một con người khác vậy, cô không còn dè dặt hay sợ một cái gì cả. Một con người phóng khoáng, kiêu ngạo, ngang tàn và luôn làm theo những gì mình thích.
Chỉ có khi ở chung với người thân thì cô mới thu liễm bản thân của mình lại. Mái tóc dài đen lúc trước được thay bằng một mái tóc ngắn ngang vai màu xanh, cách ăn mặt cũng trở nên thời thượng và cá tính.
Diệp Viên Hy bây giờ giống như một học sinh đang trong tuổi nổi loại vậy. Nếu như có người làm không vừa ý hay muốn kiếm chuyện thì cô sẽ sẵn sàng đấu võ mồm và thậm chí có thể đánh người. Cô hiện giờ cứ là bản thân mình, không sợ ai hay phải dè dặt ai cả.
Trong giới thương trường đa số ai cũng kính trọng vì hiện tại cô là một trong số ít những người phụ nữ có sự nghiệp kinh doanh thành công một cách rực rỡ khi chưa đến ba mươi tuổi.
Vừa mới bước vào phòng làm việc của mình thì cô đã thấy một bó hoa hồng đỏ đang nằm trên bàn, không hiểu sau khi nhìn nó cô lại thấy cực kỳ gai mắt.
Thế là Diệp Viên Hy không ngừng ngại mà đem nguyên một bó hoa quăng vào thùng rác rồi quay người lại nhìn Diệp Tử Kiệt:
"Sao này còn nhận hoa nữa thì đừng trách chị đây đuổi việc nhóc"
"Người ta đã nhọc công theo đuổi vậy mà sao chị phũ phàng quá vậy"
"Sao, chị có bảo anh ta theo đuổi chị không"
"Mà em chẳng hiểu anh ấy có bị mù hay không nữa mà lại đi theo đuổi chị"
"Vậy em đi mà bảo anh ta khám mắt"
"Haiz... đúng là tính nóng như kem mà"
"Nói gì thế"
"Em nói chắc là mắt của anh ta bị mù thật rồi nên mới nhìn trúng chị"
"Nhóc mà nói nữa thì có tin một lát bà đây ném nhóc vào thùng rác luôn không"
"Tin"
Trước giờ người ta nói sốt đến hỏng não cậu còn không tin nhưng khi nhìn thấy bà chị của mình thay đổi 360 độ kể từ khi bị sốt thì cậu tin cụm từ này chính xác một trăm phần trăm.
"Hình như ở phía Tây thành phố, gần một chi nhánh của Mạn Hy Dạ mới mở một sòng vài mới, nghe nói nơi đó chỉ mới mở được một năm nhưng lại cực kì phát triển"
"Chị lại muốn đến đó quậy phá việc làm ăn của người ta à"
"Ây da, bà chị của em chỉ muốn đến đó chơi vài ván để ủng hộ việc làm ăn của người ta thôi mà"
"Ủng hộ???, theo em thấy thì chị đi đến đó để phá chuyện làm ăn của người ta thì có"
"Có cần phải nói những lời làm tổn thương đối phương như vậy không"
"Em thấy chị đây mà đi ủng hộ người ta thì cái danh đệ nhất sòng bài vứt sọt rác được rồi đấy"
Có ai không biết Diệp Viên Hy có một vận mai vô hạn, một khi bước vào sòng bài chỉ được vài tiếng là bị người ta đuổi ra vì cứ chơi thắng mãi.
Cô mà đến sòng bài nào thì chủ sòng bài đó thiếu đều chỉ muốn đốt phong lông để đuổi người đi. Trong vòng hai năm qua cũng có rất nhiều người chơi bài nổi tiếng muốn cá cược với đệ nhất sòng bài.
Nhiều người vì chỉ muốn thắng được cô mà đánh cược rất nhiều tiền thậm chí là toàn bộ tài sản mình có được và cuối cùng thứ họ nhận lại được chỉ là sự thua cuộc.