Kể từ khi cô trốn ra biển quậy thì dường như đã trở lại bình thường, mọi người ở gần cô ai cũng biết tuy bên ngoài cô vẫn đi làm, vẫn sinh hoạt và sống như bình thường nhưng ai cũng ngầm hiểu cô chỉ là không muốn để mọi người lo lắng nên mới như thế.
Ngoại trừ dòng tin nhắn ngắn gọn từ hôm trước Diệp Viên Hy nhắn cho Diệp Tử Kiệt ra thì chẳng còn một tin tức nào khác, mọi người sự cô sẽ nghĩ quẩn nên bắt đầu lo lắng.
Chiếc vòng tay mà Lâm Mạn Mạn tặng cho cô có gắn định vị nhưng nó không mai đã bị cô đánh rớt và chìm dưới biển. Trong lúc mọi người ai cũng lo sốt vó chạy đi tìm cô thì Diệp Tử Kiệt mới nhớ ra một chuyện.
Lúc trước để phòng trừ những trường hợp như thế này nên khi đi mua điện thoại mới cho cô thì Mạn Mạn đã lén kêu cậu gắn định vị vào điện thoại.
Chuyện này chỉ có một mình cậu và Lâm Mạn Mạn biết thôi, sống trong một môi trường như thế này thì sự cẩn trọng là trên hết, bất kì những người bạn thân thiết nào xung quanh ta cũng có thể đâm ta một nhát.
Không có sự tin tưởng và cẩn trọng nào là tuyệt đối cả nên trong lúc mấy người kia đang đi tìm ở những địa điểm khác nhau thì cậu và Mạn Mạn đi theo định vị.
Theo chỉ dẫn hai người đến một căn hộ không lớn ở nằm ở gần bờ biển. Diệp Tử Kiệt đứng trước cửa gọi tên cô được một lúc nhưng không nghe tiếng động gì cả.
Lâm Mạn Mạn thấy vậy thì gõ cửa nhưng tay chỉ vừa mới chạm vào thì cánh cửa liền hé ra. Cứ vậy người người vào nhà, cánh cửa phòng được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài kết hợp với đèn ngủ kẽ hắt vào người nằm trên giường.
Vừa chạm vào người của cô thì Mạn Mạn khẽ giật mình vì độ nóng của bạn mình, ngay lập tức cô nàng la lên:
"Tử Kiệt, Viên Hy ở trong đây, nhanh lên chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện"
3 ngày sau, khi cô mới vừa tỉnh dậy thì điều đầu tiên không phải là trong căn phòng ngủ của mình mà là một nơi có đầy đủ ánh sáng.
Đợi các bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe xong thì ba với mẹ cô hai người ngồi ở hai bên giường bắt đầu giảng đạo, những câu từ đại loại như là chửi cô ngu ngốc vì không chăm lo được cho bản thân và làm cho mọi người lo lắng.
Ở bệnh viện được nữa tháng thì cô khôi phục lại tình trạng sức khỏe hoàn toàn mới được xuất viện và cuộc sống cũng quay trở lại nhịp sinh hoạt bình thường.
Hôm nay đang trên đường đi công tác thì Diệp Viên Hy mới nhớ lại hình như lâu rồi mình chưa có đi khảo sát tình hình các sòng bạc.
Hôm nay cô không lấy danh là một bà chủ hay gì cả mà cô chỉ lấy danh khách hàng mới đến chơi thôi.
Vừa mới bước vào sòng bài thì cô đã lao vào chơi hết mấy ván nhưng lần nào cũng thua thảm hại. Cái cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng làm cho cô có chút khó chịu.
Diệp Tử Kiệt đứng kế bên ủng hộ hết mình vậy mà nhìn bà chị thua một cách thảm hại thì cậu lại cảm nhục nhã. Cuối cùng cậu không chịu được nữa mà bay vào nhập cuộc cùng với bà chị của mình.
Dưới sự giúp đỡ của cậu thì chẳng bao lâu Diệp Viên Hy đã tiếp thu được không ít kỹ thuật chơi bài mới và thắng đậm. Ôi ôi cái cảm giác thắng bài đúng thật tuyệt vời.
Kể từ hôm ấy dù là lúc buồn, lúc vui, lúc chán nản hay mệt mỏi cô cũng đều đến sòng bài của mình giải khuây, thỉnh thoảng còn giả dạng rồi đến sòng bài của đối thủ gớp vui.
Nhưng có một đều kì lạ là kể chuỗi thua liên hoàng khi mới gia nhập vào chơi thì những lần sau cô liền thắng đậm, có nhiều sòng bài phải cho người đuổi cô ra và áp chế không cho vào chỉ vì lý do thắng qua nhiều.
Có nhiều người nói cô gian lận nhưng chẳng tìm ra được cô gian lận chổ nào nên cuối cùng cũng đành thôi. Nhưng mà con người ta quá tài giỏi cũng khiến cho người khác ganh tỵ rồi kiếm chuyện.
Mấy kiểu người muốn làm hại cô đều bị Diệp Tử Kiệt cho người cảnh cáo rồi đã văng ra chuồng gà, lâu dần người trong giới bài bạc người ta thường gọi cô với cái tên là đệ nhất sòng bài.
2 năm sau:
Hôm nay vẫn như mọi khi, cô đang ở trong sòng bài thì có tiếng điện thoại reo:
"Có chuyện gì thì nói nhanh lên, bà chị của em đang bận đấy"
"Chị đang chơi bài"
"Ừ, đang thắng đậm"
"Còn nữa tiếng nữa là công ty của chúng ta có cuộc hợp"
"Sao nữa"
"Chị biết có cuộc hợp vậy mà giờ này vẫn đang ở sòng bài"
"Được rồi, được rồi chị về đây, em đừng có giống như ông cụ non tối ngày cứ lảm nhảm mãi nữa"
"Chị chơi như vậy không sợ có ngày thua đến sạt nghiệp"
"Bà đây mà thua thì cái danh đệ nhất sòng bài đã sớm bị văng ra chuồng gà rồi"
Nói xong thì cô cúp điện thoại, chờ cho đến khi hoàn thành xong ván bài này rồi thì đi thẳng ra ngoài chạy thẳng đến công ty.