Một lúc lâu, chỉ nghe Mạc Sở Hàn cười lạnh: “Tôi chỉ thích nhìn thấy Lương Tuấn Đào chết.”
“Muốn mạng của Lương Tuấn Đào khó như lên trời, cha khuyên con sớm thu tay lại, nếu không … một ngày nào đó con sẽ hối hận!” Lý Ngạn Thành nghiêm mặt khiển trách: “Nam tử hán đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, thất bại là thật bại, cái này không đáng xấu hổ! Năm đó Hắc nha nổi tiếng Châu Á bị Lương Tuấn Đào đuổi khỏi biên giới, cho đến nay nguyên khí vẫn không cách nào chấn hưng, con còn hơn hắc nha bị thương nặng, còn hơn con thứ hai của Hoắc Gia Tường bị hạ gục, mối hận đoạt vợ đó kém xa so với nỗi đau mất con, Hoắc Gia Tường không phải vẫn nén giận sao? Huống chi nha đầu kia là con vứt bỏ không cần đến, Lương Tuấn Đào lấy đi con lại đỏ mắt, để ta nói cho con biết cái gì tốt? Thực sự là càng sống càng thụt lùi trở lại!”
Mặc cho Lý Ngạn Thành nói gì, Mặc Sở Hàn vẫn trầm mặc, nham hiểm hung ác và lạnh lẽo trong đôi mắt không giảm đi chút nào.
Lý Ngạn Thành ngừng nói, ông ta nhìn chăm chú vào Mạc Sở Hàn, đột ngột hỏi: “Gan của con sao lại bị cắt đi đến một phần ba? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao không nói cho ta biết?”
Mạc Sở Hàn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười châm chọc đùa cợt: “Khi ở Thái Lan, tôi đến ngay cả cơm cũng không đủ ăn, mẹ thì bệnh sắp chếp, ngoại trừ bán nội tạng tôi còn cách nào khác? Nói cho ông biết? Ha ha, khi mẹ con tôi cùng đường, ông bảo tôi phải tìm ông ở đâu?”
“….” Thân thể Lý Ngạn Thành chấn động, sắc mặt hết xanh lại trắng, rốt cục ông ta thở dài một tiếng: “Là ta phụ lòng hai mẹ con con, bây giờ con muốn gì? Cha sẽ giúp con thực hiện!”
**
Lâm Tuyết tuyệt đối không nghĩ rằng gả cho Lương Tuấn Đào đã thật sự bình yên, mười năm tình cảm có thể trong một buổi tối ân đoạn nghĩa tuyệt, trên đời này còn cái gì đáng tin đây?
Cô coi trọng quân hàm và địa vị trong quân đội hơn thân phận Thiếu phu nhân Lương gia. Đó mới là thật, nếu cô cố gắng trong quân ngũ, dựa vào bản thân tin rằng có thể tạo ra bầu trời và lãnh địa của riêng mình.
Trên đường trở về quân khu, Lâm Tuyết rầu rĩ cúi đầu trên quyển sổ ghi chép công việc, tiện tay viết nguệch ngoạc. Tiểu Cao lái xe, Lương Tuấn Đào và cô sóng vai ngồi ở ghế sau, thấy Lâm Tuyết đầy bụng tâm sự, nhìn đã biết là không có hứng thú nói chuyện.
Mắt chim ưng sắc bén liếc về quyển sổ đang viết lung tung nhưng Lương Tuấn Đào nhanh chóng nhận ra những gì cô viết là một bài thơ nhỏ:
“Nếu có kiếp sau, muốn làm một thân cây, mãi mãi đứng yên, không có dáng vẻ bi thương.
Một phần trong đất an tường, một phần trong gió tung bay, một phần rơi vào râm mát, một phần tắm ánh mặt trời, rất trầm mặc rất kiêu ngạo, không dựa dẫm cũng không tìm kiếm chi.”
Chậm rãi nheo mắt, Lương Thượng tá rất không hài lòng. Hắn tán thưởng sự độc lập và cá tính của Lâm Tuyết nhưng cũng phải có mức độ, nếu quá mức lại không ưa thích nữa. Nữ nhân ấy mà, khi thích hợp thì giả bộ làm nũng nhu nhược càng kích thích mong muốn bảo vệ và chiếm hữu của nam nhân!
Khụ lên một tiếng, Lương Tuấn Đào phá vỡ sự trầm mặc trong xe, không biết hắn đã tìm được đề tài gì để nói. Đương nhiên đề tài đó tuyệt đối khiến Lâm Tuyết hứng thú và đồng tình, “Có muốn tranh thủ lập công không?”
Quả nhiên, cô lập tức ngẩng đầu lên, mắt trong trẻo như suối hướng về phía hắn, rõ ràng cảm thấy hứng thú.
Lương Tuấn Đào nhàn nhã dựa lưng vào ghế, lộ ra một chút tin tức quân sự cơ mật với cô: “Sắp tới anh đích thân chuẩn bị tới Tam Giác Vàng thăm dò ổ nhóm Hắc nha, cần một nữ binh đi theo, cảm thấy các phương diện em đều thích hợp, nhưng ….”
Hăn dừng lại, im miệng đúng thời điểm, chờ cô chủ động đặt câu hỏi.
Biết rõ là Lương Tuấn Đào cắt ngang hứng thú của mình nhưng vì lần này là một cơ hội tốt, Lâm Tuyết đành phải nể mặt hắn, “Nhưng cái gì, thủ trưởng nói ra, tôi sẽ cố gắng làm được.”
Lương Tuấn Đào cười vô lại ghé sát vào cô, nhu mị thì thầm: “Khi không có ai em có thể gọi anh là lão công không?”
“Có người đấy.” Lâm Tuyết không tránh né mà thản nhiên nhắc nhở hắn: “Tiểu Cao lái xe ở phía trước, chẳng lẽ anh ta là người sống mà thủ trưởng không nhìn thấy?”
“Phì.” Tiểu Cao đang lái xe cười rộ lên, từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt không vui của thủ trưởng lại vội vàng nhịn xuống.
“Cắt!” Thủ trưởng đại nhân thật mất hứng, có vẻ dứt khoát giải quyết công việc: “Thành tích cơ bản của em anh tự mình nghiệm thu còn chưa đạt yêu cầu, cần phải đào tạo lại lần nữa. Mặt khác em mắc chứng sợ độ cao, cái này phải vượt qua. Quân nhân chân chính không được có bất kì nhược điểm nào, hiểu không?”
Vô ích, Lâm Tuyết cũng muốn khắc chế chứng sợ độ cao, vấn đề là sợ hãi quá sâu không khỏi bị ý thức chi phối, lại càng không thể vì vài câu phát biểu của Lương Tuấn Đào mà vượt qua được. Về phần quay lại nữ binh huấn luyện lần nữa thì không làm khó được cô. “Được, hết thảy đều nghe thủ trưởng an bài.”
“Yên tâm, anh sẽ giúp em.” Lương Tuấn Đào vỗ vỗ vai cô cổ vũ, đồng ý nói: “Trước khi tham gia hành động, anh nhất định chữa được bệnh sợ độ cao cho em.”
“Cám ơn thủ trưởng.” Nếu Lâm Tuyết biết Lương Tuấn Đào bại hoại quyết định “trị liệu” căn bệnh của cô thế nào, chỉ sợ lúc này sẽ tặng hắn một cước “từ chối”.
**
Đến quân khu, xe riêng của thủ trưởng đại nhân chạy thẳng đến tòa nhà hành chính, bởi Lâm Tuyết là tiểu binh nhận nhiệm vụ quang vinh “đào tạo lại” nên khi đi qua khu nữ binh, xe đã dừng lại bỏ cô ở đó.
Trên đời sự tình trùng hợp đến vậy, Lâm Tuyết trở lại nữ binh vừa đúng lúc đội trưởng Đỗ Hâm Lôi nhận được lệnh chuyển tới nhậm chức ở đội vệ sinh.
Thời gian biết Đỗ Hâm Lôi chưa lâu nhưng Lâm Tuyết thích tính cách công bằng thẳng thắn của cô nên có chút không đành lòng, liền hỏi: “ Sao đột nhiên cô lại tới đội vệ sinh?”
Đỗ Hâm Lôi ngược lại thấy thông suốt, cũng không có nhiều rối rắm, sang sảng cười nói: “Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, chỗ nào yêu cầu thì liền tới đó. Dù sao cũng không rời khỏi Phi Ưng đoàn, chúng ta vẫn là chiến hữu.”
Lâm Tuyết bị lây sự lạc quan trong sáng của cô, hé miệng cười rộ lên.
Đỗ Hâm Lôi cất bước, đội trưởng mới nhanh chóng liền tới. Lần này quân đoàn điều động rất lớn, chẳng những thay đổi đội trưởng ngay cả phó đội trưởng và hai vị trí nữa cũng đổi, đều là sinh viên vừa tốt nghiệp trường quân đội, rời khỏi trường đã mang quân hàm.
Toàn bộ đại đội tập hợp khẩn cấp, được huấn luyện xếp thành hai hàng trong sân rộng chào đón hai vị tân đội trưởng và hai vị trung đội trưởng. Bốn cô gái trẻ tuổi quả nhiên như hoa như ngọc, hơn nữa đều là con gái nhà quyền quý trong thành phố, khí chất bất phàm.
Có thể được điều tới Phi Ưng đoàn hẳn là trưởng bối nhà các nàng đã bỏ ra không ít tâm tư quan hệ mới thực hiện được, bởi nơi này có vị anh hùng truyền kì mà đám con gái danh môn trong thành phố tha thiết mơ ước. Đáng tiếc, nhân tính không bằng trời tính, vắt hết óc hao hết thủ đoạn, vất vả lắm mới được điều đến quân khu, nhưng lại truyền tới tin tức kinh người Lương Thượng tá là “Danh thảo đã có chủ”
Hoặc nhiều hoặc ít có chút thất vọng, nhất là tân Đội trưởng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy buồn bực. Thấy Lâm Tuyết đứng ở đầu hàng, đầu tiên cô ta kinh ngạc, sau đó đôi mắt đẹp hiện lên ghen ghét, nhìn chằm chằm vào cô giống như kẻ thù.
Lâm Tuyết cũng giật mình không ít, cô không tưởng tượng được vị tân Đội trưởng này lại là Thẩm Doanh Doanh!
Ôi, Lương côn đồ thật lắm fan hâm mộ
Quyển 1 – Chương 30: Đơn độc chiến đấu
Ngày đó, giữa trưa tại Lâm gia, Thẩm Cẩm Xương nói chuẩn bị đưa Thẩm Doanh Doanh đến Phi Ưng đoàn, không ngờ trong vài ngày ngắn ngủn, người thực sự tới, còn thay thế vị trí của Đỗ Hâm Lôi,đảm nhận chức vụ lớn ở nữ binh.
Xem ra đã sớm có kế hoạch đến Phi Ưng đoàn, ngày đó tại Lương gia chỉ là đánh tiếng trước thôi, kì thật khi Thẩm Cẩm Xương nói chuyện, lệnh điều động Thẩm Doanh Doanh đã phê xuống dưới.
Lâm Tuyết lạnh lùng cười, thủ đoạn của quân môn quyền quý quả là không giống nhau.
“Lâm Tuyết!” Thẩm Doanh Doanh càng không tưởng tượng được mình vừa tới đã gặp Lâm Tuyết, lập tức thập phần ra oai, quát lên: “Bước ra khỏi hàng!”
Quân lệnh như sơn, cấp bậc quân hàm trong quân đội rất nghiêm khắc, quan lớn hơn một cấp đè chết người, huống chi Lâm Tuyết mới nhập ngũ, quân hàm binh nhì. Cô chỉ có thể nghe lệnh Thẩm Doanh Doanh, bước lên một bước, rời khỏi hàng.
“Không ngờ lại gặp người quen ở đây.” Thẩm Doanh Doanh thừa dịp cười cười, sau đó nói với mọi người và phó đội trưởng Triệu Huyên Kì mới đến cùng mình: “Các cô biết không? Cô ta chính là Lâm Tuyết, người vừa cùng Lương Đoàn trưởng lĩnh giấy hôn thú.”
Những lời này đã thành công biến Lâm Tuyết thành địch nhân chung của tất cả nhóm nữ binh có trái tim hướng về Lương Tuấn Đào được điều đến Phi Ưng đoàn. Nhất là vị phó đội trưởng và hai vị trung đội trưởng đi theo Thẩm Doanh Doanh, tất cả đều dùng ánh mắt của địch nhân nhìn Lâm Tuyết.
“Ha, tôi còn tưởng là nữ nhân sắc nước hương trời gì mê hoặc khiến Lương Đoàn trưởng thần hồn điên đảo, hóa ra cũng chỉ thế thôi!” Triệu Huyên Kì dẫn đầu gây khó dễ.
Hai Trung đội trưởng khác là Trác Liên Đình và Hạng Dung vội phụ hợp: “Đúng vậy, so với chúng ta mạnh hơn bao nhiêu chứ? Có chỗ nào xứng đôi với nam tử hiếm có như Lương Đoàn trưởng? Cô ta còn dở thủ đoạn hạ lưu đáng xấu hổ, lên xe trước mua phiếu sau!”
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Tuyết trầm xuống, mắt lạnh nhìn sắc mặt kiêu ngạo cay nghiệt của bọn họ, cô biết sẽ không có ai đứng ra vì mình nói chuyện.
Đỗ Hâm Lôi bị điều đi rồi, phó đội trưởng và hai vị trung đội trưởng cũ cũng đều đi, đại đội nữ binh đã hoàn toàn bị Thẩm Doanh Doanh khống chế. Chỉ có thể oán cô xúi quẩy, vừa tới “đào tại lại” đã gặp phải nhóm học sinh quân đội mới ra trường này.
Những nữ binh trong đại đội tuy rằng đều biết Lâm Tuyết cũng nhận ra đám sinh viên mới tới này và cô bất hòa nhưng tính ghen tị bẩm sinh của nữ nhân khiến bọn họ duy trì trầm mặc. Lâm Tuyết chẳng những chiếm được sự yêu thương của Lương Đoàn trưởng mà bọn họ sùnng bái còn có được danh phận đỏ mắt trông mong, trong lòng các nàng đều nghẹn một hơi, bây giờ là lúc để Lâm Tuyết trả giá chút ít.
“Các cô chính là những anh tài tốt nghiệp học viện quân sự phải không?” Lâm Tuyết không có một chút e ngại bối rối, trái lại khóe miệng hiện lên tia khinh miệt, giọng nói phản bác sắc bén mỉa mai: “Hóa ra là một đám phế vật vô dụng chỉ biết ghen tuông.”
“Hả? Cô dám mắng chúng tôi!” Triệu Huyên Kì khoa trương hét rầm lên đồng thời kích động đám bạn: “Này, các cô nghe thấy không? Nữ nhân không biết xấu hổ này dám chửi chúng ta là đám phế vật, cô ta bừa bãi như vậy, phải dạy dỗ cô ta thật tốt thôi!”
**
Lương Tuấn Đào đang ở trong phòng nghỉ quân dụng của mình thay đổi quân trang, Lưu Bắc Thành vội tới, nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Hắn tựa hồ cũng không kinh ngạc, môi hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
**
Thẩm Doanh Doanh cố ý không nói lời nào, nhìn Triệu Huyên Kì giật dây nhóm bạn muốn cho Lâm Tuyết một chút giáo huấn, cứ như vậy, vài vị học sinh quan đều lớn tiếng đứng lên, xắn tay áo giống như chuẩn bị quần ẩu (đánh hội đồng) Lâm Tuyết.
Vào thời khắc mấu chốt, một nữ binh đứng ra che chở trước mặt Lâm Tuyết, lăng nhiên nói: “Không được lấy đông hiếp ít!”
Nữ binh vừa hô tên Nhâm Thiến, cùng với Lâm Tuyết rất hợp ý. Khi Lâm Tuyết vừa mới vào đại đội nữ binh bị tụt huyết áp, chính Nhâm Thiến đã giúp cô lấy một bao đường trắng.
“Ha, sau khi Lâm Tuyết tới không lâu đã nuôi chó săn! Cô là cái gì mà muốn nhảy ra vì cô ta xuất đầu?” Trác Liên Đình điêu ngoa công kích, ra sức thể hiện khả năng chửi bới Nhâm Thiến dám bênh vực lẽ phải.
“Bản chất của cô mới thích hợp làm chó săn! Cái gì mà sinh viên tài cao tốt nghiệp học viện quân sự, đều là những thứ gì không biết!” Nhâm Thiến không quen thấy sự bừa bãi và bỉ ổi của bọn họ, tỏ ra bất bình thay cho Lâm Tuyết: “Vừa mới tới đã khi dễ người khác, các người cho rằng nhóm nữ binh chúng tôi là người chết hay sao?”
Nhâm Thiến là lão binh rất có uy tín ở đại đội. Hơn nữa nữ binh thấy đám học sinh quan mới đến kiêu ngạo như vậy đều không nhìn quen, không ngờ các nàng lại tán thành hành động của Nhâm Thiến, đứng lên quát: “Không được ỷ thế hiếp người, đơn độc đấu đi!”
Lâm Tuyết cảm kích Nhâm Thiến đã rút dao tương trợ, cũng vui mừng vì các nữ binh không còn im lặng để mặc đám người Thẩm Doanh Doanh khi dễ cô, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hóa ra trong lúc nguy nan, sự trợ giúp từ bất cứ nơi nào cũng khiến người ta khắc ghi trong lòng.
Lâm Tuyết giơ giơ tay với nhóm chiến hữu, ý bảo các nàng yên lặng, sau đó chuyển ánh mắt nhìn Thẩm Doanh Doanh cầm đầu mấy nữ nhân đang ngang ngược như … chim sẻ vỡ tổ kia. Cô nói châm biếm: “Các cô tính đánh theo bầy hay một mình đấu đây?”
“Đánh theo bầy? Cô ta dám mắng chúng ta là …” Trác Liên Đình lắc lắc cánh tay của Thẩm Doanh Doanh xúi giục: “ Ở đại đội không giáo huấn cô ta thật đúng là khiến cho học sinh quan chúng ta dễ bị coi thường.”
Hiện giờ, mấy nữ binh vừa tới đại đội lấy Lâm Tuyết khai đao, vừa báo thù riêng vừa ở trước mặt mọi người tạo uy tín, Thẩm Doanh Doanh đương nhiên không bỏ qua việc thuận lợi thế này. Nhưng cô ta cũng không thể cho người vây đánh Lâm Tuyết, thứ nhất sợ Lâm Tuyết thất bại mượn cớ, thứ hai sợ bị nhóm nữ binh ở đây khinh thường, thứ ba lọt vào tai Lương Tuấn Đào cũng không hay.
Thẩm Doanh Doanh lập tức xuất ra quan uy, vênh váo tự đắc hạ lệnh: “Tránh để sau này cô ta nói chúng ta lấy đông hiếp ít, cùng cô ta một chọi một đi.”
Triệu Huyên Kì kiêu ngạo hỏi Lâm Tuyết: “Đại đội trưởng nói một mình đấu với cô, cô dám nhận lời khiêu chiến không?”
Lâm Tuyết biết những nữ nhân này rất khó ứng phó, nói là đấu một chọi một, không chừng lại giở ra mánh khóe quỷ quái , cô liền nói: “Tất cả mọi người ở đây đều muốn được chứng kiến bản lĩnh cao siêu của sinh viên tốt nghiệp trường quân sự. Thẩm Đội trưởng vừa bắt đầu liền thắng, cũng sẽ không ai ý kiến cô chiếm được tiện nghi, mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Cô biết rõ thể chất và đánh nhau kịch liệt không phải điểm mạnh của mình, nếu những nữ nhân nay “đơn độc” thay phiên nhau ứng chiến với cô, khẳng định cô sẽ không chiếm được gì tốt, trước hết cứ dùng lời nói phủ đầu để Thẩm Doanh Doanh không được hời cái đã.