Mục lục
Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 15: Sao không để ý đến tôi?

Vân Thư Hoa có chút ngượng ngập, lúng túng không biết nói gì.

Mã Đồng Đồng có chút bất mãn nhanh mồm nhanh miệng: “Ai, cái anh này, sao lại nói như vậy?”

“Tôi nói sai sao?” Lương Tuấn Đào hỏi lại Mã Đồng Đồng, trong lúc nói ánh mắt nhìn sang Lâm Tuyết.

Ở chung cùng nhau mấy ngày , Lâm Tuyết ít nhiều cũng được kinh qua tính tình hỉ nộ vô thường của vị Nhị gia kia, cô chỉ có thể giả vờ không thấy tà hỏa của hắn, lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy.”

“…” Việc này, mọi người đều không nói nên lời.

Không khí ôn chuyện tốt đẹp đã bị Lương Tuấn Đào phá hỏng không sót lại gì, chờ mãi cũng thấy xấu hổ, Vân Thư Hoa thức thời cáo từ: “Thấy Lâm Tuyết ở quân khu như vậy tôi rất an tâm. Không làm chậm trễ quân vụ của mọi người nữa, chúng tôi xin cáo từ.”

Mã Đồng Đồng sao chịu đi, vất vả lắm cô mới tới tìm được Lâm Tuyết nên nói gì cũng không đồng ý. Cô lập tức kéo tay Lâm Tuyết nói: “Cậu xin phép nghỉ một ngày thôi, mình còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.”

Kì thật Lâm Tuyết cũng không muốn bọn họ đi như vậy, trầm ngâm trong chốc lát cô liền tới trước Lương Tuấn Đào yêu cầu: “Thủ trưởng, tôi có thể xin nghỉ phép không?”

Lương Tuấn Đào liếc cô một cái, thản nhiên nhếch môi: “Có thể.” Nói xong, không đợi Lâm Tuyết và hai vị bằng hữu cất bước, hắn lại theo sát mà bổ sung một câu: “Mới vừa nhận được quân vụ khẩn cấp, cần một nữ binh đi theo, cô có muốn tham gia không?”

Lâm Tuyết dừng bước, cô có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Không phải cô muốn lập công sao? Quân hàm đại tá của bác tôi cũng không dễ dàng đạt được như ý, muốn thăng chức phải biểu hiện lập công trạng.” Lương Tuấn Đào nâng cằm dò xét cô.

Trong lòng Lâm Tuyết có chút kích động, kì thật cô vẫn muốn thể hiện, nhưng lại chưa có cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đến, đương nhiên phải nắm chắc trong tay. Lâm Tuyết liền xoay người nói với Vân Thư Hoa và Mã Đồng Đồng: “Thực xin lỗi, hôm nay mình có quân vụ, để hôm khác gặp lại hai người vậy.”

Mã Đồng Đồng có chút phẫn nộ buồn bã, bất mãn quan sát Lương Tuấn Đào nghi ngờ hỏi: “Trùng hợp quá đi, chúng tôi gặp mặt lại tình cờ có quân vụ, lừa gạt kẻ ngốc sao?”

“Đồng Đồng.” Vân Thư Hoa kéo Mã Đồng Đồng ngăn cô càn quấy, sau đó thấu tình đạt lý an ủi Lâm Tuyết: “Muốn biểu hiện lập công từ từ sẽ có dịp, em còn trẻ còn nhiều cơ hội, ngàn vạn lần nhớ kĩ an toàn là trên hết.”

Trong lòng Lâm Tuyết dâng lên một dòng nước ấm, nhìn người đàn ông cẩn thận săn sóc, môi cô nhướng lên nhẹ đáp: “Em biết rồi, Thư Hoa … cám ơn anh.”

**

“Nhà tắm hơi trung tâm vừa có mấy cô em mới đến, chị Tinh Tinh nói các nàng cũng không tệ, muốn tới xem không?”

Lưu Dương đầu nhuộm tóc vàng, khuôn mặt tà tứ, một thân lưu manh anh tuấn, cứ như vậy tùy tiện đi vào.

Lương Tuấn Đào đang khó chịu, vừa thấy Lưu Dương cái kẻ không muốn sống tốt lành lại chạy đến đây còn nói còn nói một tràng càn quấy, mũi hắn thiếu chút nữa lệch khí, tức giận mắng: “Cút con bà nó đi!”

“Gì?” Lưu Dương lấy làm kì lạ lui về sau một bước mới phát hiện ở đây còn có người ngoài.

Nhưng Lương Tuấn Đào xưa nay thẳng thắn cũng đâu có giả vờ giả vịt làm người tốt, hôm nay thế nào đối với biểu đệ (em họ) thân thiết lâu ngày không gặp là mình lại lỗ mãng như vậy chứ? Anh ta nghiêng nghiêng đầu, xem xét thực trạng: “Cô gái này ở đâu ra? Ngại ngùng cái gì?”

Lâm Tuyết nhíu nhíu đôi mi thanh tú, đôi mắt trong veo lạnh lùng liếc về phía Lương Tuấn Đào chờ xem hắn giải thích thế nào.

Mã Đồng Đồng càng hướng về phía Lương Tuấn Đào nhất quyết không tha, cô gào lên: “Tôi thật thông minh, hóa ra đây chính là quân vụ hết sức khẩn cấp anh nói. Anh ở trong quân đội làm mấy chuyện bại hoại xấu xa còn kéo Lâm Tuyết theo làm gì? Cô ấy không hứng thú với mấy chuyện này.”

“…..” Lâm Tuyết nhướng mày.

“…..” Khóe mắt Vân Thư Hoa run rẩy.

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía người đang bị mất thể diện kia nhưng Lương lão nhị là kẻ nào chứ? Hắn gặp nguy không loạn, bình tĩnh giải thích: “Vì quân vụ khẩn cấp khi thực thi phải ngụy trang thân phận một chút … Lâm Văn thư!”

“Có.” Lâm Tuyết phản xạ theo điều kiện đứng nghiêm đáp lại.

“Bây giờ mau theo tôi đi làm nhiệm vụ!” Lương Tuấn Đào vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lưu Dương, đoạt lấy chìa khóa từ tay anh ta nói: “Hôm nay đi xe của cậu thử cảm giác mới mẻ một chút.”

“Hả?” Mới vừa nói về chiếc xe Posche số lượng có hạn, Lưu Dương không cam lòng để cho người khác sờ vào. Nhưng thân thủ anh ta không bằng được Lương Tuấn Đào chỉ có thể dùng miệng kháng nghị: “Tôi không cho phép!”

Kháng nghị không có hiệu quả, Lương Tuấn Đào thầm nghĩ phải mau đưa Lâm Tuyết đi đỡ để cô cùng vị hôn phu kia tiếp tục dây dưa khiến hắn ngứa mắt. “Dương Tử, cậu ở lại tiếp khách tâm sự, nói chuyện uống trà một chút, tôi và Lâm Tuyết đi thực thi quân vụ.”

Lưu Dương liên tục giậm chân: “Đào Tử, anh trọng sắc khinh bạn, em thỉnh thoảng mới tới anh không tiếp đón chu đáo thì thôi còn bắt em tiếp khách miễn phí, con mẹ nó, thực ghê tởm…”

“Phi! Anh đừng có nói miễn phí, cho dù có cho tiền tôi cũng không thèm nha.” Trực giác của Mã Đồng Đồng cho biết cái người tên Lương Tuấn Đào kia chỉ giả vờ có quân vụ để kéo Lâm Tuyết đi, nhưng cô không tìm được chứng cứ liền giận chó đánh mèo, đem tức giận với Lương Tuấn Đào trút lên người Lưu Dương.

Lưu Dương nâng mi, nhìn Mã Đồng Đồng đánh giá một phen, khinh thường cùng khinh bỉ. “Xem tính tình cô kìa, tên là gì?”

Mã Đồng Đồng càng nổi giận, chống nạnh nói: “Lão nương họ Mã tên Đồng Đồng, anh định làm gì?”

“Cắt!” Lưu Dương càng thêm khinh bỉ, “Quả nhiên người cũng như tên, cùng cái bồn cầu giống nhau (1).”

Thừa dịp Mã Đồng Đồng và Lưu Dương đấu khẩu, Lương Tuấn Đào kéo Lâm Tuyết rời khỏi tòa nhà hành chính, ngồi trên xe Porche mới tinh. Hắn khởi động xe, đạp chân ga, nhanh như chớp rời khỏi quân khu bộ đội.

***

“Dương Tử thích đi chơi, thỉnh thoảng cũng hay kéo tôi đi cùng …làm bạn. Thật ra đa số thời gian tôi chỉ đứng ngoài quan sát chứ không tham gia.” Ngồi trong xe, Lương Thượng tá cứ như vậy giải thích với Văn thư của mình.

Đa số thời gian đứng xem. Vậy cũng có ít thời điểm hắn tham gia thực chiến!

Lâm Tuyết tựa vào bên cạnh ngắm những hạt mưa bụi đập vào cửa kính xe, im lặng như không tồn tại.

“Tôi là người thà thiếu chứ không làm bừa, cũng không kết giao bừa bãi, ở lâu cùng nhau cô sẽ hiểu tôi.” Lương Tuấn Đào cũng không hiểu vì sao hắn lại giải thích với cô, điều càng khiến hắn khó chịu hơn là tiểu nữ nhân kia giống như không nghe hắn nói hoặc là căn bản không để ý đến lời hắn nói.

Hết một tới hai, hết hai tới ba lần bị xem nhẹ, đổi lại là ai cũng thấy khó chịu, huống chi hắn xưa nay đều cảm thấy mình là Lương suất ca (anh Lương đẹp zai).

Lương Thượng tá chau mày, không vui chất vấn tiểu nữ nhân đang im lặng kia: “Rốt cuộc cô có nghe tôi nói không?”

Lâm Tuyết khó rời được ánh mắt về phía hắn, cô thản nhiên đáp: “Đang nghe.”

Thần sắc cô điềm tĩnh như vậy, giọng điệu lạnh nhạt như vậy khiến hắn không khỏi chán nản: “Nếu đang nghe sao không để ý đến tôi?”

“Anh thế nào mà tôi phải để ý đến anh?” Lâm Tuyết nghiêm túc hỏi ngược lại.

 

Quyển 1 – Chương 16: Tử lộ

“…” Lương Thượng tá nhíu mày, bĩu môi trừng mắt, tóm lại biểu tình thực phong phú, hắn muốn cùng cô tranh luận rõ ràng nhưng lại không tìm được lí do. Lâm Tuyết chỉ là Văn thư của hắn, bọn họ ngay cả là bằng hữu cũng không phải.

Hơn một tháng ở gần, Lương Tuấn Đào lại nảy sinh hứng thú với cô gái lãnh đạm lạnh lùng này nhưng hắn cũng không tìm hiểu xem hứng thú này vì sao mà có.

Đương nhiên già mồm át lẽ phải (1) là điểm mạnh của hắn, đã vô lý còn giảo hoạt, Lương Tuấn Đào đâu dễ dàng để cô chiếm thế thượng phong. Rũ bỏ tinh thần, vừa mới muốn cùng cô càn quấy thì điện thoại reo vang.

Cầm lên thì thấy là Lưu Bắc Thành gọi. Hơn phân nửa là có tình huống khẩn cấp bằng không bình thường Lưu Bắc Thành không dễ gì gọi cho hắn.

Dùng hands-free phone (2) nhận điện thoại, nghe Lưu Bắc Thành báo cáo sự kiện cơ mật, Lương Tuấn Đào dần dần chau mày, đôi mắt thâm thúy trở nên sắc bén, “…. Cái gì? Lần trước phi cơ trực thăng nửa đường đánh lén chúng ta có thể là của bộ đội đặc chủng sao?”

Tim Lâm Tuyết đột nhiên nhảy dựng, cô đương nhiên biết chuyện nửa đường bị tập kích tháng trước là do Mạc Sở Hàn làm. Hiện tại, Lương Tuấn Đào cũng biết, hắn có trách cô gây phiền hà khiến hắn thiếu chút nữa mất mạng hay không?

Quả nhiên, Lương Tuấn Đào rất nhanh đoán ra được lần trước là Mạc Sở Hàn dẫn quân tập kích mình, hắn cười lạnh phân phó Lưu Bắc Thành: “Lập tức điều tra việc này, phải tìm được chứng cứ.”

Ngắt điện thoại, hắn còn chưa kịp nói chuyện với Lâm Tuyết từ phía sau đã thấy vài chiếc xe tải hạng nặng chở quặng tinh luyện đang hối hả chạy tới, hung hãn phóng về phía xe Porsche có như muốn cùng nhau hủy diệt.

“Bám chắc vào!” Lương Tuấn Đào không thể tưởng tượng được Mạc Sở Hàn chuẩn bị xuống tay nhanh như vậy, hơn nữa vừa đến đã ra sát chiêu. Hắn vội vã tăng tốc kẽo giãn khoảng cách với xe tải. Đây là chiếc Porsche số lượng có hạn yêu quí của Lưu Dương, nếu bị đụng hư, hắn có thể bị Lưu Dương oán chết.

Nguy hiểm tránh thoát được xe tải va chạm bên phải, tuy rằng chưa bị “hôn” (đụng) nhưng thùng xe chở quặng đã chút hết quặng xuống, thiếu chút nữa đã vùi lấp được chiếc Porsche đang chạy nhanh.

Quặng tinh luyện như mưa rào rào bám vào thân xe phát ra tiếng đồm độp, tầm nhìn trước mắt nhất thời mờ mịt. Mấy chiếc xe tải tải trọng lớn phía sau nhân cơ hội phi lên bọc đánh, ý đồ thật rõ ràng — muốn kẹp chết chiếc Porsche ở giữa.

Lương Tuấn Đào nheo mắt, không sợ lâm nguy đánh mạnh tay lái, đồng thời chân nhấn ga đẩy cát bụi bay tung tóe, chiếc xe giống con báo săn chạy như bay, dựa vào ưu thế tăng tốc lạ thường,xe Porsche rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của mấy chiếc xe tải hạng nặng đang vây quanh.

Chết tiệt, chiếc xe thể thao xa hoa số lượng có hạn này lại không bằng Land Rover quân dụng chắc nịch của hắn, khiến Lương Tuấn Đào chỉ có thể đạp ga không dám cùng mấy xe tải kia lấy cứng đối cứng, nếu không đã để bọn họ nếm chút lợi hại của mình.

Lòng có chút căm tức nhưng trong lúc cấp bách, Lương Tuấn Đào vẫn không quên quay đầu lại đối mặt với cô gái ngồi phía sau sắc mặt đã tái nhợt, hắn còn lưu manh huýt sáo, cười xấu xa trêu chọc: “Cô rốt cuộc đã làm việc nhẫn tâm gì hại vị hôn phu cũ cứ quấn chặt quýt như vậy, chưa đánh chết được chưa chịu ngừng tay?”

Trong thời khắc sinh tử, may là Lâm Tuyết lạnh nhạt vẫn nở được nụ cười trắng bệch, lòng bàn tay nắm chặt thấm đẫm mồ hôi. Cô không tưởng tượng nổi vừa rồi mới nhặt được cái mạng về mà Lương Tuấn Đào vẫn còn tâm tư đùa cợt với mình.

Hắn không trách cứ cô liên lụy thiếu chút nữa đưa hắn đi gặp Diêm vương cũng không truy hỏi xem cô có biết việc bị tập kích lần trước hay không, người đàn ông mặt mày tuấn lãng mang theo tia lưu manh tà mị, dưới ánh mặt trời cười cười lộ ra tám cái răng trắng đều đặn, thật đẹp trai!

Hình như từ đám khói mù thấy được một luồng ánh sáng, Lâm Tuyết khẽ nhướng mi, cô yên lặng nhìn Lương Tuấn Đào. Sau một hồi trầm mặc, Lâm Tuyết tỉ mỉ nói với hắn: “Lần đó nửa đường bị tập kích cũng do Mạc Sở Hàn làm, nhưng trước đó tôi thật sự không biết.”

“Tôi tin cô.” Lương Tuấn Đào nói xong liền quay đầu, chuyên tâm lái xe chạy như bay. Chạy nhanh trên đường quốc lộ hẻo lánh vây quanh núi, xe tải đằng sau từ từ kéo ngắn khoảng cách giống như muốn uy hiếp.

Lương Tuấn Đào tin rằng Mạc Sở Hàn nếu quyết tâm hạ sát sẽ không để đầu voi đuôi chuột, khẳng định rằng thủ đoạn phía sau mới càng âm độc. “Phi Ưng gọi tổng bộ, Phi Ưng gọi tổng bộ, ước chừng vĩ độ Bắc xx, kinh độ Đông xx, lọt vào tập kích, đề nghị trợ giúp!”

Nếu trên xe chỉ có mình hắn, Lương Tuấn Đào sẽ không dễ dàng cầu viện tổng bộ nhưng lúc này còn có Lâm Tuyết, hắn không muốn để cô gặp nguy hiểm.

Không có ai phản ứng, không có câu trả lời.

Lại có thế không có tín hiệu, rốt cục Lương Tuấn Đào nhướng mày, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia ngưng trọng.

“Là do quặng tinh luyện!” Lâm Tuyết giật mình ngộ ra, “Trong quặng tinh luyện có gì đó ngăn cản tín hiệu, chúng ta phải xuống xe mới có thể gọi điện cầu cứu.”

Chiếc xe bị quặng tinh luyện hấp thụ từ tính, giống như bị đổ lên một lớp sơn bao phủ chặt chẽ che lấp tần sóng của vô tuyến điện. Xuống xe lúc này chẳng phải là tìm đường chết sao?

Chiếc xe phía sau vẫn đuổi tới, phía trước chợt xuất hiện chướng ngại, mấy chiếc xe tải lớn từ trước mặt đang chạy về đây.

Không ổn, muốn đâm xe! Phanh lại cũng không còn kịp, lui về sau thì không còn đường, Lương Tuấn Đào phản ứng trong chớp mắt. Hắn thả chân ga, đồng thời đánh tay lái về bên phải. Chiếc xe cơ hồ nhảy dựng lên, xoay một cái 90 độ đẹp mắt, quẹo về phía bên phải, vứt lại ngã ba phía sau.

**

Không có lời nào mô tả được Lâm Tuyết lúc này khiếp sợ và bội phục như thế nào. Bất luận là thân thủ gan dạ sáng suốt hay tốc độ phản ứng của Lương Tuấn Đào Lâm Tuyết đều được chứng kiến quá đủ, cho dù là Mạc Sở Hàn cũng không bằng một nửa hắn.

Trong thời khắc nguy cấp, hơi sai lầm một chút sẽ chết không có chỗ chôn nhưng Lương Tuấn Đào trong chớp mắt lại đưa ra lựa chọn chính xác. Không theo lẽ thường, từ tử địa đến hồi sinh, vì vậy hắn luôn là người chiến thắng cuối cùng.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, khi Lâm Tuyết thả lỏng cũng phát hiện tốc độ xe chậm lại. Cô giật mình, quay đầu lại đã thấy mấy chiếc xe tải lớn đang đuổi theo phía xa xa.

“Mau tăng tốc, vì sao lại giảm tốc độ?” Lâm Tuyết khó hiểu nhắc nhở hắn.

Rất nhanh Lương Tuấn Đào liền cho cô biết đáp án, ngắn gọn mà vô tình: “Bởi phía trước không có đường, đây là tử lộ.”

“…” Lâm Tuyết ngạc nhiên suốt ba giây đồng hồ, phục hồi lại tinh thần thì quả thực dở khóc dở cười. Lỗ vốn, trong lòng cô vừa rồi còn thổi phồng trên trời dưới đất đều khó tìm được người như hắn, hóa ra cái người này … chỉ thường thôi! Biết rõ là đường cùng còn lái xe vào đây nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lúc ấy ngoại trừ con đường này cũng không có cách nào khác, không thể lựa chọn cùng hủy diệt với mấy chiếc xe tải kia.

Xe tiếp tục giảm tốc độ, phía sau mấy chiếc xe tải truy đuổi càng nhanh, khoảng cách ngày một gần mà Lâm Tuyết đã thấy được phía trước là vách núi. Lương Tuấn Đào quả thực không nói dối, đây là tử lộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK