Đêm nay Vân Thư Hoa cùng Lý Vân San đính hôn? Lâm Tuyết có chút ngoài ý muốn. Nếu Vân Thư Hoa thực sự tìm được hạnh phúc của mình, cô thực tình vui mừng cho anh ta, nhưng …
“Xem ra hai cái tin tốt này khiến em cao hứng đến choáng váng.” Lương Tuấn Đào cưng chiều chấm chấm vào chóp mũi cô, hắn ôn nhu nói: “Đi thôi, ba mẹ muốn gặp em.”
**
Lương Tuấn Đào chờ Lâm Tuyết ở thư phòng bên ngoài, cô theo lính cần vụ đi vào bởi Lương Trọng Toàn muốn nói chuyện với mình Lâm Tuyết.
Vào thư phòng, cô đã thấy Lưu Mĩ Quân ở trong, xem ra hai vợ chồng định bụng thừa nhận nàng dâu này rồi nên trước tiên họ muốn răn dạy chỉ bảo cô.
Lâm Tuyết không nhanh không chậm đi qua, nhìn bọn họ khẽ gật đầu nói: “Bác trai, bác gái …”
“Đã trở thành vợ của Tuấn Đào rồi, sao còn chưa đổi cách xưng hô?” Lương Trọng Toàn hiền lành dặn dò: “Sau này phải gọi chúng ta là ba mẹ.”
“Ba, mẹ.” Lâm Tuyết lễ phép mà sơ đạm .
“Ừ.” Lương Trọng Toàn vừa lòng gật đầu.
Lưu Mĩ Quân hừ lạnh một tiếng: “Gọi cô đến quả thực là có dăm ba câu muốn nói, việc đã đến nước này, cái khác không nói nhiều nữa. Cô đã là người của Tuấn Đào, sau này phải quan tâm nó nhiều một chút, bất cứ việc gì cũng phải nghe theo nó, đừng có làm một cô vợ hay làm nũng…”
“Khụ!” Lương Trọng Toàn ho lên một tiếng.
Lưu Mĩ Quân đành phải sửa lời: “Chờ sau này cô mang thai, chúng tôi sẽ chính thức tổ chức hôn lễ. Cho nên nếu cô muốn mau chóng được Lương gia thừa nhận phải nhanh có thai đi, nghe chưa?”
**
Người giúp việc đã quét dọn trang trí lại phòng của Lương Tuấn Đào, phòng ngủ đơn giản tràn đầy hơi thở nam tính hiện tại tràn ngập không khí ấm áp vui mừng. Đồ ngủ thêu tay màu đỏ thẫm, đầu giường dán hỉ tự, một đôi đèn bàn lóe sáng đầy mộng ảo.
Lâm Tuyết vừa vào liền cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể bảo người giúp việc đi chuẩn bị phòng khác,đành miễn cưỡng tiếp cận.
Cô tự giác ôm chăn mỏng từ giường đến sô pha, lại lấy thêm cái gối, sau đó ngay cả tắm cũng không tắm, cứ vậy mà nằm xuống ngủ.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm ẩn hiện khiến Lâm Tuyết có một trận khẩn trương. Không sao, cô tự nói với chính mình, Lương Tuấn Đào tuy lưu manh nhưng hắn là người có nguyên tắc … lớn nên hắn sẽ không ép buộc mình.
Trong lòng kì thực không chắc, cô thập phần thấy rõ Lương côn đồ có bao nhiêu chỗ đáng ghét. Hắn muốn làm chuyện gì đều có thể đạt được, bất luận là hắn dùng biện pháp nào.
Bình tĩnh, đừng để lộ lo lắng. Lâm Tuyết hạ quyết tâm không nghĩ đến nữa, loại chuyện tình này phải có tình cảm tự nguyện mới có thể làm được, nếu không có tự nguyện, dù đã kết hôn cũng tính là cưỡng gian trong hôn nhân. Phỏng chừng Lương côn đồ thúi hẳn là khinh thường loại “cưỡng gian” này, vừa không phong độ lại không hàm dưỡng, còn không có kỹ thuật.
Đang rối rắm chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười nhạo phát ra từ yết hầu đàn ông, “Giữ chặt như vậy để làm gì, anh cũng không kéo chăn của em đâu.”
Lâm Tuyết máy móc ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc cùng người nào đó bốn mắt nhìn nhau, cô sợ tới mức kêu A thật to, “Anh đi kiểu gì mà không có tiếng động, giống y như quỷ!”
Bên hông Lương Tuấn Đào quấn chiếc khăn tắm, thân hình to lớn màu xích đồng (đồng đỏ) hoàn mỹ như tượng mỹ nam điêu khắc Hy Lạp, cơ thể rắn chắn đẹp đẽ tràn ngập hơi thở nam tính, bạc môi đỏ tươi hơi mím lại như cánh hoa tường vi đầu tháng tư mới hé, tuấn nhan như đúc, lúc này đồng tử sáng chói như sao đêm đốt lên luồng sáng nóng rực, ánh hào quang ấy khiến nhịp tim người khác tăng nhanh.
“Thảm dày như vậy đi đường mà phát ra âm thanh mới là quỷ.” Người đàn ông tựa hồ không chút để ý , liếc Lâm Tuyết một cái ra lệnh: “Đi tắm đi!”
Lâm Tuyết như gặp đại địch, cô vội vã lắp bắp bày tỏ lập trường: “Tôi, tôi không đi … còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cắt!” Lương Tuấn Đào tùy tiện ném khăn lau tóc sang một bên, hắn ngồi vào ghế sô pha đối diện bằng mây tre, tự mình rót một ly rượu đỏ. Nhấp một ngụm mới trêu trọc nói: “Hiểu sai sao? Anh chỉ bảo em đi tắm rửa. Tránh để trên người có mùi khó ngửi khiến anh không ngủ được.”
“…” Người nào đó nghĩ ngợi. Cho dù không tắm rửa thân thể cô cũng không có mùi thúi nha. Cho dù có hơi khó ngửi cũng không đến nỗi khiến hắn ta không ngủ được. Tên bại hoại này đúng là tuyệt phẩm!
“Mau lên!” Lương Tuấn Đào cầm một cái gối ôm ném về phía Lâm Tuyết, đồng thời cường điệu hóa bịt bịt cái mũi.
Đứng ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, không có cách nào khác, Lâm Tuyết đành đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hóa ra bên trong đã sớm vì cô mà chuẩn bị dép đi trong nhà, áo choàng tắm và đồ ngủ, dầu gội và sữa tắm cũng có vài nhãn hiệu, ngoài ra còn có mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da đẳng cấp quốc tế.
Tuy cô đến đây có chút gấp gáp nhưng những người giúp việc sắp xếp chuẩn bị tất cả thật thỏa đáng.
Vội vàng tắm rửa, Lâm Tuyết không dám mặc áo choàng tắm và đồ ngủ mà mặc quần áo cũ của mình. Ở trước gương chỉnh đốn cẩn thận, xác định được Lương côn đồ thấy mình sẽ không có ý nghĩ sai trái, cô mới ra khỏi phòng tắm.
Vào phòng ngủ, khi phát hiện chăn và gối mình mang tới đã không cánh mà bay, Lâm Tuyết “oa” lên một tiếng. Quay đầu chăm chú tìm kiếm, quả nhiên đã bay trở lại trên giường lớn của Lương côn đồ.
Thấy cô trợn mắt , Lương Tuấn Đào đang dựa vào đầu giường hút thuốc không nhịn được cười rộ lên, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn thủy tinh, hắn ngoắc ngoắc tay với cô, tà tứ trêu chọc: “Bảo bối, lại đây.”
Từng trận buồn nôn ập đến, trên cánh tay Lâm Tuyết nổi da gà, cô nghiêm mặt cảnh cáo: “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên khế ước thôi, anh bớt mưu ma chước quỷ đi, tôi không đồng ý.”
“Hả?” Đại khái đã sớm đoán được phản ứng của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào không vội vã cũng không giận dữ, cánh môi vẽ ra nhợt nhạt, hắn như con báo lim dim ngủ gật, nheo mắt lại đánh giá cô, tựa hồ suy nghĩ phải làm thế nào để thưởng thức con cừu nhỏ mềm mại ngon miệng này đây?
Được rồi, thứ lỗi cho lá gan của Lâm Tuyết quá nhỏ, cô không thể dưới ánh nhìn của dã thú đưa dê vào miệng cọp, đành nhẫn nại quyết định bỏ lại chăn gối, hầm hừ trở lại sô pha, nằm xuống co mình lại chuẩn bị qua đêm tại đây.
Đáng tiếc, quyết định của Lâm Tuyết đã thất bại.
Nguyên tắc của động vật ăn thịt là: địch bất động ta bất động, địch chuyển động, ta hành động trước! Con mồi càng chạy càng kích thích ham muốn chinh phục và dục vọng của dã thú, nếu có thể để cô an an ổn ổn ngủ ở sô pha nghiêm chỉnh một đêm, hắn sẽ không phải là Lương Tuấn Đào!
Quyển 1 – Chương 28: Còn thích cô ta không?
Nhận ra kẻ bại hoại gạt người kia đang tới gần, Lâm Tuyết mở to mắt cảnh giác, trái tim cơ hồ đập thình thịch, hai tay theo bản năng bảo vệ trước ngực, giọng cô run lên: “Lương Tuấn Đào, anh dám xằng bậy!”
“Ngoan, đây là đêm động phòng hoa chúng của chúng ta thôi, đừng có biến thành giống như cưỡng bức.” Vẻ mặt Lương côn đồ vô tội, đồng thời hắn thò ra vuốt sói không tốt lành gì vừa vặn đặt trên nơi no đủ của cô.
“Sắc lang!” Lâm Tuyết không ngừng đẩy vuốt sói ra, phẫn nộ trách cứ: “Đừng chạm vào tôi! Tôi nói rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên khế ước…”
“Trên khế ước cũng đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng.” Ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, động tác của hắn thong thả nhưng không để cô phản kháng, Lương Tuấn Đào ôm lấy thân thể mềm mại đang sợ run, trên cánh hoa tươi nhuận kia, hắn hôn xuống ấn hạ lửa nóng. “Ngoan nào, anh sẽ để em tận hưởng thụ.”
Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ lên như thấm huyết, đồng thời cô vô cùng hối hận, chính mình ngàn vạn lần không nên vì xúc động nhất thời mà kí vào khế ước bất bình đẳng ấy, lại còn bị hắn bỏ đá xuống giếng lừa hôn. Bụng đột nhiên quặn đau, Lâm Tuyết ôm bụng dưới cuộn mình lại, bộ dạng mệt mỏi như con mèo nhỏ mắc bệnh.
“Sao thế? Anh còn chưa chạm vào em.” Lương Tuấn Đào có chút mất hứng, thấy cô không giống như đang giả bộ, tay liền dò xét đặt lên trán cô, hỏi: “Bệnh à?”
“A.” Lâm Tuyết lẩm bẩm thành thật trả lời: “Tôi đến nghỉ lễ (1)”
**
Giằng co đến nửa đêm, cuối cùng cũng có thể nằm xuống ngủ.
Lâm Tuyết thay đồ dùng vệ sinh, ôm túi chườm nóng quấn chăn cuối cùng cũng thiếp đi. Khi cô ngủ trông cực đáng yêu, chọc người nào đó bên cạnh thiếu chút nữa bộc phát thú tính.
Nhớ lại những gì đã trải qua đêm nay, Lương Tuấn Đào suýt thì ói ra, còn chú rể nào so với hắn còn xui xẻo hơn không? Đêm tân hôn, đại di mụ (2) của tân nương đến đã đủ xui, còn muốn hắn tự mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô nữa.
Vì không muốn huyên náo khiến người ở Lương gia đều biết “việc vui” này, hắn đành phải tự mình làm. Nghĩ đến mình – Lương Tuấn Đào một đời uy phong, một người đàn ông tài giỏi lại lúng túng lau mồ hôi đứng trước giá hàng bán đồ dùng vệ sinh phụ nữ, đúng là hắn phá lệ vì cô.
Lâm Tuyết đau bụng, dạ dày lại co rút, Lương Tuấn Đào vừa mang thêm túi chườm nóng, còn có nước đường mật, hầu hạ cả nửa ngày, vất vả lắm mới khiến bà cô nhỏ này vừa lòng, khi không lên tiếng hắn mới phát hiện cô đã ngủ rồi.
Nằm cạnh cô, người nào đó rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy chính mình thực suy đến bà ngoại! Người tính không bằng trời tính, hắn rốt cuộc vẫn không tính đến một khâu, ai có thể ngờ thời khắc mấu chốt Lâm Tuyết lại “đến hỉ”!
Thôi thì, trước thả cho cô một chút, chờ qua ngày đặc thù xem cô còn lấy cớ gì được nữa. Khi đó … một tên cầm thú nào đó lộ ra ánh mắt mê đắm, cười thật tà ác.
**
Có lẽ tối hôm qua được Lương Tuấn Đào chăm sóc tốt, đến hôm sau, tật xấu đau bụng kinh của Lâm Tuyết cũng không còn cảm thấy rõ ràng. Sau khi rời giường rửa mặt, cô liền gọi cho Mã Đồng Đồng, muốn hỏi nội tình việc Vân Thư Hoa đính hôn một chút.
“Lâm Tuyết, cậu nha, cũng theo sát trào lưu thiểm hôn (3) đang là mode!” Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói cao vút của Mã Đồng Đồng: “Đi theo lãnh đạo chấp hành nhiệm vụ, lại có thể hiến mình dâng lên, thực thâm sâu!”
Thiểm hôn? Lâm Tuyết nhanh chóng nghĩ đến những ánh đèn huỳnh quang lộn xộn từ máy ảnh hôm qua, phỏng chừng báo chí sáng nay đã đưa đủ tin tức bay loạn đầy trời. Xoa nhẹ ấn đường, cô nói ngắn gọn: “Chuyện này mình sẽ giải thích với cậu sau, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, tối hôm qua Thư Hoa và Lý Văn San…”
“Bọn họ đính hôn thôi, Chuyện này Thư Hoa đã sớm nói với mình … Ai, anh ấy cũng không dễ dàng gì, để có thể chấn hưng danh vọng gia tộc, tự mình lại đi kết duyên với người mình không yêu. Lâm Tuyết, cậu biết trong lòng anh ấy yêu ai, cũng nên hiểu lựa chọn của Vân Thư Hoa là thân bất do kỷ (4).”
Lâm Tuyết cắn chặt môi trầm mặc trong chốc lát, “Vân Đóa đã về nước rồi sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở cùng với Vân Thư Hoa. Nghe nói sau khi anh ấy cùng Lý Văn San đính hôn, bọn họ liền cùng nhau chuyển đến Lý gia ở.”
**
“Cái gì? Vừa mới đăng kí kết hôn đã gào to cho toàn bộ thế giới biết, mặt mũi của Lương gia đều bị hai đứa chúng nó làm mất hết rồi!”
Sáng sớm, Lưu Mĩ Quân đã nổi giận lôi đình, trên bàn bày một chồng báo buổi sáng, trang nhất hoặc ở các vị trí bắt mắt đều là tin tức Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết cao giọng tuyên bố thiểm hôn, còn có ảnh chụp sắc nét từ các góc độ, thật là muốn chọc bà tức chết mà.
Lương Trọng Toàn vẫn như cũ không hờn không giận hỏi: “Dù sao đây đều là sự thật, báo chí cũng không viết loạn, bà việc gì phải nóng nảy như vậy?”
“Tôi chỉ không cam lòng thôi. Đứa con ưu tú của chúng ta, phóng tầm mắt khắp thành phố, khuê nữ nhà quyền quý danh giá muốn gả cho nó nhiều như tóc trên đầu, Lâm Tuyết là cái quái gì…”
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đã xuống lầu dùng bữa sáng, vừa lúc nghe được một nửa lời của Lưu Mĩ Quân, Lương Tuấn Đào cười nói: “Mẹ đừng có thay con nắm chặt tay than tiếc, không cần làm vậy, kẻ bất hảo như con cuối cùng cũng có người thu nhận, mẹ nên vui mừng mới đúng.”
“Hừ.” Lưu Mĩ Quân phẫn nộ, nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Tuyết không vừa lòng. “Gia thế xuống dốc còn chưa tính, hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi hai lần, người không biết còn tưởng Lương gia chúng ta nhặt người đàn bà hư hỏng về!”
“Mẹ, nói chuyện khách khí chút đi! Cô ấy là vợ con, bất luận là ai con cũng không cho phép khi dễ cô ấy dù là ở trước mặt hay sau lưng con!” Lương lão nhị cùng với mẹ mình trừng mắt với nhau.
“Này, đồ xú tiểu tử vô lương tâm! Uổng công ta hoài thai mười tháng lại vất vả nuôi dưỡng lớn như vậy, cưới vợ đã quên mất mẹ ….”
Lâm Tuyết hờ hững ngồi xuống, mặc cho hai mẫu tử kia đấu võ mồm, cô vẫn lặng yên tập trung gắp đồ ăn mình thích.
Bữa sáng ở Lương gia rất tốt, tất cả đều đa dạng giàu dinh dưỡng, nhìn là đã muốn ăn. Lâm Tuyết tự tay múc mấy thìa cháo, hoặc gật đầu khen ngợi hoặc lạnh nhạt phê bình kín đáo, ở trong lòng tự đánh giá.
Ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có hai ánh mắt khác thường không cùng phương hướng phóng tới, một là từ Lương Trọng Toàn, một từ Lương Thiên Dật.
Lương Trọng Toàn hơi gật gật đầu với cô, tỏ ra rất vừa lòng khi người con dâu này vẫn giữ được thái độ êm dịu.
Lương Thiên Dật thì chớp chớp mắt, âm thầm giơ ngón tay cái lên, dùng khẩu hình khen ngợi: “Em thật mạnh.”
**
Phòng bệnh cao cấp vip của bệnh viện quân khu bộ đội đặc chủng xa hoa như phòng Tổng thống quốc tế. Trong phòng ngủ tráng lệ rộng như vậy, Mạc Sở Hàn ngồi một mình ngơ ngác.
Trước mặt hắn bày ra trang sức hình trái tim nhặt lên từ thùng rác, hình trái tim bị bóp nát được ghép lại lần nữa, đáng tiếc vừa chạm vào lại vỡ vụn ra.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, hơi thở hổn hển có chút loạn, đôi mắt của Mạc Sở Hàn âm u lạnh lẽo như đôi mắt tối tăm của dã thú.
Thật vất vả mới đuổi được Thư Khả đi, cuối cùng hắn cũng có thể thanh tĩnh trong chốc lát. Từ sau khi tỉnh dậy, cả người Mạc Sở Hàn trở nên trầm mặc khác thường.
Lý Ngạn Thành len lén đi vào, nhìn hắn chăm chú hồi lâu mới mở miệng: “Còn thích cô ta không? Cha thay con đem cô ta tới.”