Khi bôi nước thuốc lên, nó phát ra hết âm thanh này đến âm thanh khác, như thể đang rán thịt vậy.
Trịnh Sở kêu Trần Anh bôi ở trong đại sảnh biệt thự, còn anh lại trở về phòng.
Khi trở về phòng, tiếng tút tút tút vang lên.
Trịnh Sở nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh đoán là Hứa Thanh Vân gọi tới.
Anh nhấc điện thoại lên xem, là Tạ Phi Phi gọi.
“Anh rể, dạo này anh đi đâu vậy?”, Tạ Phi Phi vui cười nói.
Trịnh Sở lãnh đạm nói: “Ra ngoài có chút chuyện, có chuyện gì sao?”
Từ trong điện thoại, anh biết Hứa Thanh Vân không nói cho Tạ Phi Phi rằng anh đã đến nhà họ Trịnh Vân Châu.
Tạ Phi Phi nói: “Lão đạo sĩ kia trở lại rồi, đòi gặp anh, còn suốt ngày tìm em uống rượu nữa chứ, em uống hết nổi rồi”.
Nói đên đây, cô ấy không thể duy trì được nụ cười vui tươi nữa, trên mặt mang theo vẻ ảm đạm tiêu điều.
Nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, Trịnh Sở cười ha hả nói: “Nói với lão đạo sĩ, anh sẽ không thu nhận ông ta làm đồ đệ đâu”.
Tiếng ting ting reo lên.
Trịnh Sở biết đây là chuông báo thanh toán của đám người Trịnh Lượng Lượng.
Anh nói trò chuyện đôi câu với Tạ Phi Phi rồi cúp máy.
Sau đó hướng ra phía cửa, nói: “Vào đi”.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Trịnh Lượng Lượng một mình đứng đó.
Trịnh Sở lần đầu thấy Trịnh Lượng Lượng đi một mình, trước đây đều là ba người cùng nhau.
“Có một mình?”, Trịnh Sở bình thản hỏi, có chút thắc mắc Trịnh Vĩ Cường và Trịnh Minh Lượng sao không đi cùng.
Trịnh Lượng Lượng kính cẩn đáp: “Gia chủ, lần này tôi đến để thông báo, có quá nhiều hóa đơn, nhanh nhất cũng một tháng mới xử lý xong, hai người họ vẫn đang bận rộn”.
Trịnh Sở nghe vậy, nhíu mày: “Cứ nói thẳng cho tôi biết, hiện giờ nhà họ Trịnh nợ nần gì bên ngoài không?”
Trịnh Lượng Lượng gật đầu, trán toát mồ hôi.
“Sau khi trừ tiền nợ của nhà họ Trịnh, chúng ta còn nợ 20 tỷ”, Trịnh Lượng Lượng nói nhỏ nhất có thể, chỉ sợ Trịnh Sở nổi nóng.
Mặc dù võ đạo tông sư kiếm tiền rất dễ, nhưng 20 tỷ không phải con số nhỏ.
Trịnh Sở nghe xong, chỉ bình thản đáp: “Tôi biết rồi”.
Trịnh Lượng Lượng có chút hoang mang, thắc mắc sao Trịnh Sở không nổi nóng, nhưng vẫn không dám hỏi.
Trịnh Sở xua tay, ra hiệu Trịnh Lượng Lượng rời khỏi.
Sau khi Trịnh Lượng Lượng đi, anh gọi điện cho Hứa Thanh Vân.
Giờ là 8h sáng, Hứa Thanh Vân vừa thức dậy, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị tới chỗ khách sạn.
Mấy ngày nay cô đã bàn bạc với chủ khách sạn rất nhiều, nhưng vẫn chưa chốt được hợp đồng.
Hôm nay không hiểu sao chủ sở hữu khách sạn đột nhiên gọi điện cho cô, nói muốn bàn chuyện.
Hứa Thanh Vân một thân đồ đen, đi tới khách sạn Thiên Quan.
Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Trịnh Sở gọi.