Vù!
Làn sóng nhiệt kia nổ tung trên khàn đài, khiến nhiều người cảm thấy vô cùng khó chịu, cố hết sức chịu đựng, bọn họ đều cảm nhận được sự tức giận của Lâm Đào.
Người ngoài có thể hiểu được chắc chắn Lâm Nhất không muốn thua liên tục ba trận, dưới tình huống biết bản thân không thể chiến thắng hai kiểm khách còn lại, Lâm Nhất bèn đặt mục tiêu lên Lâm Đào.
Cho nên mới xem thường lời nói của hắn ta.
Đặc biệt là trước đó hắn ta đã rất nghiêm túc cảnh cáo, đến bây giờ dị tượng đáng sợ kia vẫn khiến người ta khó mà quên được.
Vốn cứ tưởng Lâm Nhất không để lộ phong mang, giữ thái độ bình tĩnh là đã lựa chọn chịu thua. Không ngờ rằng lúc thật sự chiến đấu, hắn vẫn bình tĩnh bước lên đài Thăng Long, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Lâm Đào vô cùng tự tin cho rằng Lâm Nhất sẽ chịu thua như vừa bị tát mạnh một cái.
Vù!
Gió mạnh nổi lên, Lâm Đào đáp xuống đài Thăng Long, làn sóng nhiệt kia lập tức biến mất khỏi khán đài, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải nhằm vào ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giành được danh ngạch hạt giống sao?”
Lâm Đào hoàn toàn không tin lời Lâm Nhất. Rõ ràng là đối phương nhằm vào hắn ta, không muốn thua liên tiếp ba trận, cho nên xem hắn ta như một điểm đột phá.
Chỉ có thể nói là Lâm Nhất đã đưa ra một quyết định chắc chắn sẽ khiến hắn hối hận!
“Có gì không ổn à?”
Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại thẳng thừng hỏi ngược lại.
Lâm Đào thoáng ngây người, sau đó nhìn Lâm Nhất như đang xem kịch, trên mặt lộ vẻ châm chọc, giễu cợt nói: “Thắng mấy con tép riu đã tưởng bản thân là vô địch, nếu ngươi có thể lấy được danh ngạch hạt giống, thì Quần Long tranh tài chẳng phải là một trò đùa sao, ngươi không xứng! Lâm Đào ta sẽ là người đầu tiên thấy không phục!”
“Nếu không phục…” Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt không thay đổi, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì cứ đợi bị Táng Hoa chém đi!”
Oanh!
Vừa dứt lời, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lâm Nhất đã loé lên phong mang vô cùng sắc bén. Hắn lặng lẽ điều động Tử Diện Kiếm Quyết, áo xanh tung bay, kiếm ý quanh quẩn trên người không ngừng dâng trào.
“Ha ha ha!”
Nghe thấy thế, Lâm Đào cười to, lạnh lùng nói: “Ta từng gặp rất nhiều kẻ ngông cuồng, nhưng chưa từng thấy ai ngông cuồng như ngươi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tỉnh táo lại, con đường thịnh yến của ngươi nên dừng lại ở đây rồi!”
Soạt!
Ngay sau đó, Lâm Đào cười khẩy một tiếng, người di chuyển nhanh như tia chớp, nhưng lại giống như một ngọn núi lửa cao ngất nguy nga đang rung động, thân thể hắn ta biến thành một sợi dây đỏ như máu, mang theo uy thế ngút trời bao phủ lên người Lâm Nhất.
“Nhanh quá!”
Con ngươi của Lâm Nhất thoáng co lại, tốc độ của đối phương không chỉ nhanh mà còn vô cùng mạnh mẽ, nếu thiên tài bình thường bị hắn ta đụng trúng, chắc chắn lục phủ ngũ tạng sẽ nổ tung.
Cộp! Cộp! Cộp!
Lâm Nhất nhẹ nhàng di chuyển, Kim Ô Ấn lặng lẽ nở rộ, cũng bắt đầu cử động.
Làn sóng nhiệt kia nổ tung trên khàn đài, khiến nhiều người cảm thấy vô cùng khó chịu, cố hết sức chịu đựng, bọn họ đều cảm nhận được sự tức giận của Lâm Đào.
Người ngoài có thể hiểu được chắc chắn Lâm Nhất không muốn thua liên tục ba trận, dưới tình huống biết bản thân không thể chiến thắng hai kiểm khách còn lại, Lâm Nhất bèn đặt mục tiêu lên Lâm Đào.
Cho nên mới xem thường lời nói của hắn ta.
Đặc biệt là trước đó hắn ta đã rất nghiêm túc cảnh cáo, đến bây giờ dị tượng đáng sợ kia vẫn khiến người ta khó mà quên được.
Vốn cứ tưởng Lâm Nhất không để lộ phong mang, giữ thái độ bình tĩnh là đã lựa chọn chịu thua. Không ngờ rằng lúc thật sự chiến đấu, hắn vẫn bình tĩnh bước lên đài Thăng Long, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Lâm Đào vô cùng tự tin cho rằng Lâm Nhất sẽ chịu thua như vừa bị tát mạnh một cái.
Vù!
Gió mạnh nổi lên, Lâm Đào đáp xuống đài Thăng Long, làn sóng nhiệt kia lập tức biến mất khỏi khán đài, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải nhằm vào ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giành được danh ngạch hạt giống sao?”
Lâm Đào hoàn toàn không tin lời Lâm Nhất. Rõ ràng là đối phương nhằm vào hắn ta, không muốn thua liên tiếp ba trận, cho nên xem hắn ta như một điểm đột phá.
Chỉ có thể nói là Lâm Nhất đã đưa ra một quyết định chắc chắn sẽ khiến hắn hối hận!
“Có gì không ổn à?”
Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại thẳng thừng hỏi ngược lại.
Lâm Đào thoáng ngây người, sau đó nhìn Lâm Nhất như đang xem kịch, trên mặt lộ vẻ châm chọc, giễu cợt nói: “Thắng mấy con tép riu đã tưởng bản thân là vô địch, nếu ngươi có thể lấy được danh ngạch hạt giống, thì Quần Long tranh tài chẳng phải là một trò đùa sao, ngươi không xứng! Lâm Đào ta sẽ là người đầu tiên thấy không phục!”
“Nếu không phục…” Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt không thay đổi, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì cứ đợi bị Táng Hoa chém đi!”
Oanh!
Vừa dứt lời, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lâm Nhất đã loé lên phong mang vô cùng sắc bén. Hắn lặng lẽ điều động Tử Diện Kiếm Quyết, áo xanh tung bay, kiếm ý quanh quẩn trên người không ngừng dâng trào.
“Ha ha ha!”
Nghe thấy thế, Lâm Đào cười to, lạnh lùng nói: “Ta từng gặp rất nhiều kẻ ngông cuồng, nhưng chưa từng thấy ai ngông cuồng như ngươi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tỉnh táo lại, con đường thịnh yến của ngươi nên dừng lại ở đây rồi!”
Soạt!
Ngay sau đó, Lâm Đào cười khẩy một tiếng, người di chuyển nhanh như tia chớp, nhưng lại giống như một ngọn núi lửa cao ngất nguy nga đang rung động, thân thể hắn ta biến thành một sợi dây đỏ như máu, mang theo uy thế ngút trời bao phủ lên người Lâm Nhất.
“Nhanh quá!”
Con ngươi của Lâm Nhất thoáng co lại, tốc độ của đối phương không chỉ nhanh mà còn vô cùng mạnh mẽ, nếu thiên tài bình thường bị hắn ta đụng trúng, chắc chắn lục phủ ngũ tạng sẽ nổ tung.
Cộp! Cộp! Cộp!
Lâm Nhất nhẹ nhàng di chuyển, Kim Ô Ấn lặng lẽ nở rộ, cũng bắt đầu cử động.