Không những nàng ta mà những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng tỏ ra kinh ngạc.
Thực lực giỏi thì thôi không nói, nếu còn thông hiểu linh văn thì thật sự khiến bọn họ không sánh kịp.
Lâm Nhất thầm cười trong bụng, biết ngay Liễu Vân Yên này nói vòng vo chắc chắn có ý đồ.
Hóa ra là muốn chiêu mộ hắn.
Nhưng bây giờ hắn không có tâm tư này, trước Quần Long thịnh yến, hắn sẽ chỉ là công tử Táng Hoa của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Khách khanh có thể miễn cưỡng làm, nhưng đệ tử thì thôi vậy.
Hắn không phải người vong ân phụ nghĩa.
Đúng lúc hắn định lên tiếng, nơi sương mù màu tím bao phủ ở phía xa đột nhiên xuất hiện dị tượng liên miên, gió mạnh nổi lên. Trong sương mù mênh mông, tiếng tia sét nổ lộp bộp vang lên, có ánh lửa thiêu đốt trải dài vô tận trong sương mù.
Sấm sét và lửa tranh đấu, trong sương mù diễn hóa nên một cảnh tượng kì lạ.
Trong lúc chúng tiêu hao lẫn nhau, sương mù tím mênh mông tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Kim liên Tử Hỏa!”
Trong lúc mơ hồ, dõi mắt nhìn ra xa, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng kim liên ở trung tâm hồ nước.
Người ngựa ở sâu trong rừng lập tức nháo nhào lên, ánh mắt vô cùng nóng cháy.
Ầm ầm!
Không chỉ có võ giả loài người, mà yêu thú ẩn nấp sâu trong rừng cũng hành động. Mặt đất rung chuyển, loạt tiếng thú gầm đáng sợ vang vọng.
Vù vù!
Trên không trung, tiếng xé gió chói tai không ngừng vang lên, hàng loạt bóng người không ngừng chạy về phía trước.
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia sáng, thấp giọng nói: “Xuất phát!”
Sương tím mù mịt còn chưa tản ra hết, đã có vô số bóng người chạy xuyên qua rừng.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió chói tai nối tiếp nhau, không ngừng rít lên giữa rừng, yêu nghiệt của các thế lực nấp trong bóng tối trước kia đều không còn ý muốn ẩn nấp nữa.
Ánh mắt bọn họ hừng hực lửa cháy, lao nhanh về phía nơi kim liên Tử Hỏa sinh trưởng.
Nơi đó, sấm sét và lửa lượn quanh, trong sương mù diễn ra dị tượng như ảo mộng, đẹp cực kì mà lại đầy rung động.
Hồ Tử Vân vốn đã đẹp như mơ, thêm dị tượng như vậy lại càng tràn đầy sức cám dỗ, giống như người đẹp ngủ say bỗng có gió thổi bay lớp sa mỏng che trước giường nàng ấy. Dung nhan quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện trong gió, khiến người ta mơ mộng.
“Sức quyến rũ của kim liên Tử Hỏa đúng là không ai chống lại được…”
Lâm Nhất ở bên cạnh Liễu Vân Yên, nhìn bóng người chạy vùn vụt xung quanh, khẽ giọng than thở.
Lẽ nào đi sớm thì chắc chắn có thể lấy được kim liên Tử Hỏa?
Đáng tiếc, đạo lý là như vậy nhưng không ai muốn chậm hơn người khác một bước.
Liễu Vân Yên nhẹ giọng nói: “Bán Bộ Tử Phủ đến Tử Phủ chân chính khó đến mức nào. Cho dù là đệ tử của thế lực cấp chuẩn bá chủ như bọn ta cũng không ngoại lệ. Huống hồ, những kim liên Tử Hỏa có thể dùng Tử Hỏa tẩy luyện chân nguyên một lần, đồng nghĩa dục hỏa trùng sinh”.
Thực lực giỏi thì thôi không nói, nếu còn thông hiểu linh văn thì thật sự khiến bọn họ không sánh kịp.
Lâm Nhất thầm cười trong bụng, biết ngay Liễu Vân Yên này nói vòng vo chắc chắn có ý đồ.
Hóa ra là muốn chiêu mộ hắn.
Nhưng bây giờ hắn không có tâm tư này, trước Quần Long thịnh yến, hắn sẽ chỉ là công tử Táng Hoa của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Khách khanh có thể miễn cưỡng làm, nhưng đệ tử thì thôi vậy.
Hắn không phải người vong ân phụ nghĩa.
Đúng lúc hắn định lên tiếng, nơi sương mù màu tím bao phủ ở phía xa đột nhiên xuất hiện dị tượng liên miên, gió mạnh nổi lên. Trong sương mù mênh mông, tiếng tia sét nổ lộp bộp vang lên, có ánh lửa thiêu đốt trải dài vô tận trong sương mù.
Sấm sét và lửa tranh đấu, trong sương mù diễn hóa nên một cảnh tượng kì lạ.
Trong lúc chúng tiêu hao lẫn nhau, sương mù tím mênh mông tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Kim liên Tử Hỏa!”
Trong lúc mơ hồ, dõi mắt nhìn ra xa, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng kim liên ở trung tâm hồ nước.
Người ngựa ở sâu trong rừng lập tức nháo nhào lên, ánh mắt vô cùng nóng cháy.
Ầm ầm!
Không chỉ có võ giả loài người, mà yêu thú ẩn nấp sâu trong rừng cũng hành động. Mặt đất rung chuyển, loạt tiếng thú gầm đáng sợ vang vọng.
Vù vù!
Trên không trung, tiếng xé gió chói tai không ngừng vang lên, hàng loạt bóng người không ngừng chạy về phía trước.
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia sáng, thấp giọng nói: “Xuất phát!”
Sương tím mù mịt còn chưa tản ra hết, đã có vô số bóng người chạy xuyên qua rừng.
Vù! Vù! Vù!
Tiếng xé gió chói tai nối tiếp nhau, không ngừng rít lên giữa rừng, yêu nghiệt của các thế lực nấp trong bóng tối trước kia đều không còn ý muốn ẩn nấp nữa.
Ánh mắt bọn họ hừng hực lửa cháy, lao nhanh về phía nơi kim liên Tử Hỏa sinh trưởng.
Nơi đó, sấm sét và lửa lượn quanh, trong sương mù diễn ra dị tượng như ảo mộng, đẹp cực kì mà lại đầy rung động.
Hồ Tử Vân vốn đã đẹp như mơ, thêm dị tượng như vậy lại càng tràn đầy sức cám dỗ, giống như người đẹp ngủ say bỗng có gió thổi bay lớp sa mỏng che trước giường nàng ấy. Dung nhan quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện trong gió, khiến người ta mơ mộng.
“Sức quyến rũ của kim liên Tử Hỏa đúng là không ai chống lại được…”
Lâm Nhất ở bên cạnh Liễu Vân Yên, nhìn bóng người chạy vùn vụt xung quanh, khẽ giọng than thở.
Lẽ nào đi sớm thì chắc chắn có thể lấy được kim liên Tử Hỏa?
Đáng tiếc, đạo lý là như vậy nhưng không ai muốn chậm hơn người khác một bước.
Liễu Vân Yên nhẹ giọng nói: “Bán Bộ Tử Phủ đến Tử Phủ chân chính khó đến mức nào. Cho dù là đệ tử của thế lực cấp chuẩn bá chủ như bọn ta cũng không ngoại lệ. Huống hồ, những kim liên Tử Hỏa có thể dùng Tử Hỏa tẩy luyện chân nguyên một lần, đồng nghĩa dục hỏa trùng sinh”.