Kỷ Trà Thần nắm cánh tay nhỏ bé của cô, cổ tay thô lỗ kéo cô xuống giường, lảo đảo nghiêng ngã đi thẳng xuống lầu, không để ý thân thể của cô chút nào. Vào giờ phút này, lý trí của hắn đã bị lửa giận đốt không còn một mống.
“Buông tôi ra. . . . . . Kỷ Trà Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì?” vẻ mặt Ninh Tự Thủy hốt hoảng hỏi.
“Không phải cô ghét nơi này sao? Hôm nay tôi cho cô cơ hội đi, cô cút đi. . . . . .” giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần vang lên, sải bước, bóp chặt cổ tay của cô, hơi sức lớn gần như muốn bóp gãy xương của cô.
“Buông tôi ra, Kỷ Trà Thần. . . . . . Đau. . . . . . Tôi sẽ tự mình đi!” Ninh Tự Thủy dừng bước lại, đau muốn rơi nước mắt.
Thuộc Vũ Hiên đi theo sau lưng của bọn họ, giọng nói lo lắng: “Kỷ thiếu gia, anh bình tĩnh một chút!”
Kỷ Trà Thần dừng bước, con ngươi bén nhọn nhìn chằm chằm gương mặt quật cường, không một chút chịu thua của cô. Hận ý theo từ trong đáy lòng dâng lên, ánh mắt của hắn phát hỏa, gần như muốn giết cô. Nếu như lòng dạ có thể độc ác một chút, hắn đã sớm giết cô!
Đường Diệc Nghiêu và Bạch Kỳ đã bị kinh động, vội vàng chạy tới, dò hỏi: “Kỷ thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”
Ninh Tự Thủy hít mũi, chịu đựng đau lòng nói: “Tôi sẽ đi, anh không cần đuổi. Ba năm nay, cám ơn anh đã chăm sóc.”
Cái gì cũng không cần, cứ như vậy kết thúc đi!
Ninh Tự Thủy từ trong tay của hắn rút tay của mình ra, lướt qua bên cạnh hắn, không nhìn hắn chút nào; chân từng bước, từng bước đi xuống. . . . . . Đêm rất tối, gió rất lạnh, nước mắt cũng bị đông lạnh rớt xuống.
Rốt cuộc tại sao ông trời trêu đùa cô như thế? Tại sao phải đối xử với cô như vậy?
Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhăn lại, quay đầu lại nhìn thấy cô đi tới bên cạnh thùng rác, ánh mắt quét trên mặt đất có gì không đúng, khi phản ứng lại, người nhào tới Ninh Tự Thủy, ôm cả người cô vào trong ngực, thân hình cao lớn bảo hộ cô thật chặt ở trong ngực.
Bùm …………
Thùng rác bỗng nhiên nổ tung, vang vọng, ánh lửa văng khắp nơi . . . . . . làm Kỷ Trà Thần bị thương. . . . . . Vẻ mặt của mọi người cũng phản ứng phức tạp, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Cả người Ninh Tự Thủy cũng hoảng sợ ngẩn ra . . . . . . Núp trong ngực Kỷ Trà Thần cũng không nhúc nhích.
Đường Diệc Nghiêu và Thuộc Vũ Hiên nhanh chóng đi tới, đỡ Kỷ Trà Thần dậy, nhìn trên tây trang của hắn máu tươi đầm đìa, từng giọt trơn bóng rơi trên mặt.
“Kỷ thiếu gia . . . . .”
Một tiếng này làm thức tĩnh Ninh Tự Thủy từ cõi hư vô, ánh mắt kinh ngạc nhìn trên mặt Kỷ Trà Thần tái nhợt, nhìn chỗ nổ tung, cách gần như vậy; vốn hắn có thể mặc kệ mình, nhưng hắn vẫn không có, ngược lại dùng thân thể của hắn bảo vệ cô, để cho cô không bị một chút thương tổn.
“Kỷ Trà Thần. . . . . .” Giọng nói của Ninh Tự Thủy cũng đang run rẩy, hoang mang sợ hãi nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, môi mím chặc không nói lời nào. Trong phút chốc, cả người ngã xuống mặt đất.
“Kỷ thiếu gia . . . . .” Thuộc Vũ Hiên kịp thời ôm lấy hắn, nói với Đường Diệc Nghiêu: “Tôi đi xử lý cho hắn, cậu nhanh chóng kiểm tra từng góc trong Kỉ gia. Bạch Kỳ, giúp tôi chuẩn bị thuốc”.
Bạch Kỳ nhanh chóng xoay người vào phòng đi lấy thuốc, Thuộc Vũ Hiên đã ôm Kỷ Trà Thần vội vã đi vào. Tất cả mọi người vội vội vàng vàng, không có ai chú ý đến Ninh Tự Thủy chôn chân tại nguyên chỗ.
Cả người Ninh Tự Thủy đứng trong gió rét cũng không để ý. Không nghĩ ra tại sao hắn phải làm như vậy, hắn không phải hận mình sao? Nếu như hắn không ôm mình, mình cũng sẽ không chết được, nhưng đứa bé nhất định sẽ không giữ được. Hắn hiểu rõ như vậy, nhưng tại sao phải cứu cô?
Chương 28: Yêu quá nhiều
Tay chân lạnh lẽo, do dự thật lâu, Ninh Tự Thủy cũng chậm rãi đi vào nhà, đi đến cửa phòng của Kỷ Trà Thần, cắn chặt môi. Người giúp việc ra ra vào vào, cô nhìn Kỷ Trà Thần nằm trên giường không chớp mắt, Thuộc Vũ Hiên đang xử lý vết thương cho hắn.
Sau lưng cũng bị thương, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ ga giường màu trắng, màu đỏ thẫm chói mắt.
Không biết mình đứng bao lâu, cho đến khi Thuộc Vũ Hiên vỗ vai của cô một cái, lúc này mới khôi phục lại tinh thần: “Bác sĩ Thuộc, hắn thế nào?”
“Không sao. Nhưng phải nhiều nằm sấp vài ngày.” Giọng nói Thuộc Vũ Hiên nhàn nhạt, tròng mắt lạnh lùng liếc cô một cái, không nhịn được tiếp tục mở miệng nói: “Bất quá những năm gần đây Kỷ thiếu gia rất ít bị thương, hay là cô đi trước, hoặc chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .” Người Kỉ gia, không bỏ qua cho cô.
Ninh Tự Thủy khàn giọng, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần hôn mê, cúi đầu. Giờ phút này, cô có thể đi sao?
“Thôi, nhìn dáng dấp của cô cũng sẽ không ra đi vào lúc nàyy. Nếu không ba năm nay Kỷ thiếu gia thật sự phí công yêu thương cô. Kỷ thiếu gia tỉnh lại, sẽ phải uống thuốc tiêu viêm; hắn không uống thuốc giảm đau, tôi không thể ở lại được”. Thuộc Vũ Hiên thấy dáng vẻ trầm mặc của cô, đã cảm thấy phiền lòng.
Phiền lòng hơn chính là Ninh Tự Thủy phản bội Kỷ thiếu gia!
Ninh Tự Thủy chần chờ gật đầu, đi tới bên giường ngồi xuống. Lẳng lặng nhìn bộ dạng hắn ngủ say, an tĩnh như vậy, không che đậy, không phòng bị, đơn giản như đứa bé. Lông mi thật dài, da thịt nhẵn bóng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vô tình, hấp dẫn trí mạng.
“Tại sao muốn cứu tôi? Ba năm trước đây anh đã cứu tôi, ba năm sau anh đã cứu tôi. . . . . . Tại sao hết lần này đến lần khác muốn cứu tôi? Có phải rất đau hay không?” Giọng nói Ninh Tự Thủy nghẹn ngào, nước mắt từng giọt rớt xuống, đưa tay muốn vuốt ve bàn tay to của hắn, nhưng nửa chừng dừng lại.
Hắn cũng không thích mình chạm vào.
“Tôi thật sự không vì sao biết sao biến thành như vậy, nhưng tôi thật không có phản bội anh; anh đã cứu tôi, cho tôi ngôi nhà yên ổn, cho tôi dịu dàng và thâm tình, tôi yêu anh, yêu đến tận xương cũng cảm thấy chưa đủ, thì tại sao lại phản bội anh?” nước mắt Ninh Tự Thủy không ngừng rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt của cô, vai nhẹ nhàng run rẩy. Nhìn thấy lông mi của hắn đang run rẩy, cuống quít dùng đôi tay che miệng, tránh làm ồn ào đến hắn.
Cả người khóc không thành tiếng, thân thể cong lại ngồi xổm trên mặt đất, cắn ngón tay của mình, mặc cho nước mắt càn rỡ rơi xuống.
Lúc trời sáng, rốt cuộc Kỷ Trà Thần mở mắt, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm người bên giường.
Ninh Tự Thủy nhìn thấy hắn tỉnh lại, rốt cuộc an tâm. “Bác sĩ Thuộc nói anh tỉnh lại phải uống thuốc tiêu viêm”. Xoay người đi lấy thuốc, lại nghe tiếng lạnh lẽo của hắn ở sau lưng: “Cút”.
Dừng bước lại, xoay người ánh mắt cầu xin nhìn hắn: “Tôi biết, bây giờ tôi giải thích thế nào cũng không được, tôi cũng biết anh rất ghét tôi nhưng . . . . . . Có thể để cho tôi chăm sóc anh, ít nhất ……. chờ anh khỏe lại”.
Con ngươi Kỷ Trà Thần lướt qua: “Lúc tôi đưa cô tới đây, tôi đã nói sẽ không để cho cô bị thương. Trước khi tôi còn chưa đổi ý, cút ngay”.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy khép hờ, cắn môi dưới. Cô nghe hiểu được của ý tứ trong lời nói của hắn, vì còn ở trong Kỉ gia, cho nên hắn thực hiện lời hứa ban đầu của mình, nếu như bên ngoài ở Kỉ gia, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ chết sống của cô. Là cô tự mình đa tình.
“Tôi biết. Nhưng …….. mặc kệ vì cái gì, anh đã cứu tôi”. Cho nên, tôi muốn ở lại chăm sóc cho anh.