Giữa không trung, ánh đèn thủy tinh màu vàng nhạt, ấm áp tỏa ra; trong căn phòng nhỏ được thiết kế sang trọng, xa hoa, sàn nhà gỗ Italy thủ công được phủ lên thảm lông cừu cao cấp, mềm mại khó tin. Chỉ nhìn cũng làm người ta cảm thấy ấm áp.
Cô gái bị treo trên không trung, cả người trần truồng, ánh sáng mờ mờ trực tiếp chiếu thẳng trên da thịt của cô; hai chân bị kéo ra nhục nhã, dùng dây thừng kéo ra, chỗ kín đáo cũng hiện ra.
Roi da trong tay từng chập, từng chập vô tình rơi vào trên thân thể cô, roi da và da thịt tiếp xúc phát ra âm thanh giống như miếng thịt bị đặt trên lò nướng nóng rực, phát ra âm thanh chát, chát.
Đôi con ngươi sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, lời nói lạnh tanh từ môi mỏng phun ra: “Nói, trong bụng cô là nghiệt chủng của ai?”
Ninh Tự Thủy ngẩng mặt lên, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng, nước mắt trên gương mặt đã khô cạn không biết bao nhiêu lần, đau đớn nói: “Cái này là nghiệt chủng của anh!”
“Chát …..”
Roi da lại vô tình rơi vào trên da thịt của cô, sợi roi buộc chặt người cô phát ra âm thanh lạnh lẽo, con ngươi sắc bén, cô quật cường như vậy làm cho hắn càng thêm khẳng định, trong bụng của cô là con hoang của người khác.
“Ninh Tự Thủy, cô cho rằng tôi không nở động đến cô sao?”
Ninh Tự Thủy nhếch môi nở nụ cười thê lương: “Trên thế giới này, còn có cái gì mà anh không dám làm sao?”
Con ngươi lạnh lùng của hắn nheo lại. Vứt roi da trong tay trên mặt đất, không nhìn những vết thương trên người cô.
“Nếu không chịu nói, vậy thì cô hãy mang theo nghiệt chủng của mình cùng nhau xuống địa ngục”.
Có tiếng chân xoay người rời phòng.
Ánh đèn đã lên rực rỡ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nhà đốt đèn, đầu ngón tay thon dài kẹp mẩu thuốc lá chợt lóe sáng, mái tóc rũ xuống, vóc người cao gầy của hắn, làn khói trắng lượn lờ, khiến người ta cảm thấy hắn cũng không tồn tại chân thật.
“Kỷ thiếu gia, chị dâu đã hôn mê. Vết thương đã xử lý, chỉ là cô ấy có dấu hiệu sinh non, nếu còn tiếp tục như vậy một lần nữa, đứa bé sẽ không giữ được”. Đường Diệc Nghiêu đứng sau lưng hắn, hắn quay qua, quét ánh mắt tức giận làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
“Ừ”. Kỷ Trà Thần môi mỏng cuối cùng chỉ phun ra một chữ. Mắt phượng thâm trầm sâu thẳm, cất giấu quá nhiều thứ. Mặc dù đã đi theo hắn mười năm, Đường Diệc Nghiêu cũng chưa bao giờ hiểu rõ hắn.
“Thật ra thì. . . . . . Chuyện này có hiểu lầm gì không? Ba năm nay, chị dâu đối với anh ngoan ngoãn phục tùng, nói chuyện với anh cũng không dám lớn tiếng. Làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với anh? Kỷ thiếu gia, Ninh Tự Thủy không phải. . . . . .như những người phụ nữ khác. . . . . .
“Đường Diệc Nghiêu”. Kỷ Trà Thần không nhẹ không nặng kêu tên hắn, xoay người lại, ánh mắt bén nhọn rơi trên người Đường Diệc Nghiêu, trong giọng nói tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
Đường Diệc Nghiêu âm thầm thở dài một cái, đi theo hắn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu một chút tính tình của hắn. Giờ phút này vẫn không muốn ngồi trên mông cọp nhổ lông đít.
“Tạm thời giữ lại đứa bé”.
Đường Diệc Nghiêu xoay người, trong nháy mắt đó nghe hắn hạ giọng nói, không nghe ra buồn vui. Không khỏi cười một tiếng, Kỷ thiếu gia chính là như thế, trong nóng ngoài lạnh, đối với Ninh Tự Thủy vĩnh viễn không hạ được quyết tâm.
Ninh Tự Thủy mở mắt ra nhìn hoàn cảnh quen thuộc, ngón tay không khỏi vuốt ve trên bụng khô quắt; nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi ra, bên tai cô tất cả đều là giọng nói lạnh lẽo vô tình của hắn, “Nghiệt chủng. . . . . . Nghiệt chủng. . . . . .”
Yêu thương Kỷ Trà Thần, nhất định là thất bại thảm hại của cô.
Chương 2: Không cho phép cô chết
“Cô khóc cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên kèm theo khí thế bức người.
Ninh Tự Thủy sững sờ, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng dáng mê muội của hắn, ngón tay lau đi nước mắt của mình, không muốn để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mình.
“Anh còn muốn thế nào?”
“Muốn thế nào?” Kỷ Trà Thần nhíu mày kiếm tạo thành một chữ “Xuyên” thâm trầm. Ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm gương mặt cô, ngón tay đè xuống cổ của cô, độc đoán phun ra: “Những lời này tôi không nên hỏi cô? Tại sao? Tại sao muốn phản bội tôi? Ninh Tự Thủy, cô biết phản bội tôi kết quả như thế nào?”
“Tôi không có”. Ninh Tự Thủy sáng rỡ như nước, bình thản không sóng, lạnh nhạt không thẹn. Tay sờ vào trên bụng, không có nửa phần chột dạ. Kỷ Trà Thần là người đàn ông duy nhất của cô trong suốt 19 năm này, từ khi hắn bẻ gảy đôi cánh của cô, bắt đầu một khắc đó, thế giới của cô chỉ còn lại Kỷ Trà Thần. . . . . .
Ngón tay gia tăng sức lực trên cái cổ mảnh khảnh, ánh mắt bén nhọn tràn đầy tức giận, đáy mắt kia một thoáng ảm đạm và mâu thuẫn chợt lóe lên, nhìn không thấu. Trên trán toát mồ hôi hột, gân xanh nổi lên, hơi thở tàn khốc tỏa ra khiếp người, cảm giác bị nghẹt thở vô hình.
Ninh Tự Thủy không phản kháng, chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại, yên tĩnh ở dưới bàn tay của hắn ngủ say. Ba năm, cô ít nhiều cũng hiểu tính cách của Kỷ Trà Thần, hắn nghĩ muốn đối phương chết, sẽ không có người có thể trốn được; phản kháng cũng chỉ tìm cho mình thêm một chút tội mà thôi. Sắc mặt tái nhợt trở nên đỏ tươi, vẻ mặt thống khổ, không thở nổi . . . . . . hai mắt trợn trắng. . . . . .
“Tự Thủy. . . . . .” Kỷ Trà Thần thấy cô cơ hồ không còn thở, lập tức buông lỏng tay ra, đáy mắt thoáng qua lo lắng. Bàn tay vỗ lên gương mặt của cô, giận dữ hét: “Ninh Tự Thủy, tôi không cho phép cô chết! Cô có nghe hay không? Tôi không cho phép cô chết! Nếu như cô chết, mẹ của cô cũng sẽ đi theo cùng cô”.
“Khụ khụ. . . . . .” Ninh Tự Thủy mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, cầm lấy tay hắn, khẩn trương nói: “Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi, xin anh đừng lôi kéo bà ấy vào”.
Kỷ Trà Thần thấy nhắc tới mẹ cô mới có phản ứng, sắc mặt càng thêm tối tăm, hung hăng ném tay của cô ra: “Vậy thì cô sống thật khỏe cho tôi! Chờ tôi tìm được người đàn ông gây ra nghiệt chủng trong bụng cô, tôi sẽ tiễn các người một nhà đoàn viên”. Hất tay đi.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy mềm mại nhìn hắn rời đi, tim đau xót, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Thân thể cuộn lại, đôi tay ôm đầu gối của mình, rõ ràng đắp chăn vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo khác thường, không ngừng phát run. Trên cổ mơ hồ đau đớn, màu đỏ tươi và màu trắng trên da thịt giống như gông xiềng tàn khốc gắt gao kiềm chặt hắn.
Hai vai run rẩy không ngừng, rốt cuộc cô đã khóc nức nở thành tiếng: “Tại sao? Kỷ Trà Thần, tại sao anh không chịu tin tưởng tôi?”
Gió thu xào xạc, lá vàng từng mảnh, từng mảnh giữa không trung bay lượn, xung quanh trở nên hoang vắng. Ninh Tự Thủy ngồi trên xích đu, nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tăm tối.
“Cô chủ, trở về phòng đi! Thời tiết lạnh, cô sẽ bị cảm lạnh!” Giọng nói của Bạch Kỳ, người giúp việc đầy cung kính lễ độ đối với cô.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy mong đợi nhìn cô, hỏi “Kỷ Trà Thần có trở lại không?”
“Thiếu gia chưa trở về.”
“Vậy cô biết hắn đi đâu chứ?” Ninh Tự Thủy hỏi tới.
“Xin lỗi, hành tung của thiếu gia, người giúp việc không được biết”.
Ninh Tự Thủy cắn môi dưới, cố nén tiếng khóc. Kể từ đêm hôm ấy, đã nửa tháng nay Kỷ Trà Thần không xuất hiện. Cũng không ai biết hắn đi đâu, cũng không ai nói cho cô biết.