“A. . . . . .” Tiếng thét thảm thiết như tan nát cõi lòng trong phòng khách không ngừng vọng ra, vô cùng thê lương.
Ninh Tự Thủy muốn quay đầu nhìn lại, nhưng đầu bị Kỷ Trà Thần đè chặt, trầm giọng ra lệnh: “Không cho phép nhìn”. Cảnh tượng máu tanh như vậy, hắn không muốn cho cô tận mắt nhìn thấy.
“Kỷ Trà Thần, anh buông tôi ra. . . . . . Cái tên ác ma này. . . . . . Anh quá đáng sợ. . . . . . Tôi không muốn ở lại chỗ này nữa. . . . . .” Ninh Tự Thủy vùng vẫy khóc, nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt cuồn cuộn.
Kỷ Trà Thần một tay nắm lấy cánh tay cô, hơi dùng sức như muốn bóp nát xương cô. “Em nói lại lần nữa. . . . . .”
“Tôi. . . . . .” Ninh Tự Thủy mới vừa mở miệng, ánh mắt lướt xuống sàn nhà trắng tinh, máu đỏ tươi chói mắt, trời đất quay cuồng, dạ dày không ngừng sôi trào, mơ hồ nôn mửa, trước mặt bỗng tối sầm, cả người hôn mê trong ngực của hắn.
“Thiếu gia, cần gọi bác sĩ Thuộc tới không?” Bạch Kỳ mở miệng.
“Ừ”. Kỷ Trà Thần ôm cô quay người đi lên lầu, ánh mắt lạnh lùng không hề liếc nhìn Tề Hạo bị móc hai mắt. Mặc kệ là ai, dòm ngó đồ của hắn, đều phải trả giá thật lớn.
Bạch Kỳ ở dưới lầu xử lý chuyện còn lại.
Đường Diệc Nghiêu cau mày nhìn tất cả, chỉ cảm thấy tiếc hận, tiếp tục như vậy, Kỷ thiếu gia và Ninh Tự Thủy chỉ biết tổn thương lẫn nhau càng ngày càng sâu.
“Kỷ thiếu gia, anh làm như vậy, sẽ làm Ninh Tự Thủy hận anh”.
Kỷ Trà Thần hững hờ, vẻ mặt lạnh lùng, bóng dáng lạnh lùng dưới ánh đèn càng thêm trở nên cứng nhắc. Môi mỏng nâng lên: “Trước khi tôi chưa mất đi hứng thú, bất luận kẻ nào cũng không thể dòm ngó đến cô ấy”.
Đường Diệc Nghiêu nhìn bóng lưng cao lớn của hắn biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tại sao? Tại sao hắn phải tàn nhẫn như vậy?” Ninh Tự Thủy mở mắt, vẻ mặt mờ mịt, trên mặt không có đau lòng. Đều do mình, nếu như không phải mình, Tề Hạo không gặp phải chuyện tàn nhẫn này.
Thuộc Vũ Hiên tới nghe Đường Diệc Nghiêu nói qua chuyện như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây chính là Kỷ thiếu gia”.
“Hắn ở đâu? Tôi muốn gặp hắn! Hắn rốt cuộc muốn như thế nào? Người kế tiếp là ai ? Hắn chuẩn bị đối phó với bạn bè của tôi như thế nào?” Ninh Tự Thủy vô cùng hoảng loạn, tâm tình kích động. . . . . .
Thuộc Vũ Hiên nhanh chóng đè vai của cô nói: “Cô bình tĩnh một chút. Kỷ thiếu gia đã đi rồi, sợ là nửa tháng cũng chưa trở lại. Không sao, cô không cần lo lắng nữa”.
“Tôi nên làm thế nào? Tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ……” Ninh Tự Thủy cuộn lại thành một cục, ôm lấy hai chân của mình, trong hốc mắt đầy nước, cắn môi không chịu khuất phục.
Thuộc Vũ Hiên bất đắc dĩ than thở: “Tính khí Kỷ thiếu gia, cô cũng biết. Cô không thể phản kháng hắn, chỉ có thể thuận theo hắn”.
“Cho nên. . . . . .” Ninh Tự Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười thê lương, đau thương: “Hắn muốn tôi gả cho hắn, tôi không có quyền phản đối; hắn muốn nhục nhã tôi………..tôi không còn hơi sức phản kháng. . . . . . Hắn còn muốn tôi thế nào? Hắn không tin đứa bé trong bụng tôi là của hắn, cứ việc giết chết đứa bé đi. . . . . . Tại sao muốn hành hạ tôi như vậy, hành hạ bạn bè của tôi. . . . . . Bọn họ đều vô tội. . . . . .”
Trong con ngươi Thuộc Vũ Hiên có chút đau lòng, mười sáu tuổi, Ninh Tự Thủy còn nhỏ như vậy đã bị Kỷ thiếu gia nhìn trúng. Ba năm nay, Kỷ thiếu gia đối với cô che chở, không cần nói cũng biết; nhưng chuyện đã xảy ra hôm nay, thật không phải cô gái 19 tuổi có thể chịu đựng.
Cô vẫn là một đứa bé, nhưng lại mang thai. Con đường sau này, cô phải trải qua như thế nào?
Ngón tay gầy nhỏ chậm rãi dời đến trên bụng của mình, âm thầm quyết định. Không vì cái gì khác, chỉ vì đứa bé này, chỉ vì mẹ.
Chương 18: Gian phu của cô
“Như thế nào? Có muốn đi cùng tôi hay không?” Giọng trầm thấp trong điện thoại truyền tới, cầm điện thoại di động, tay đang run rẩy. Ninh Tự Thủy rũ mắt, tỉnh táo mở miệng: “Tôi làm sao biết anh là người tốt hay là người xấu?”
“Ha ha. . . . . . Thật ra cô không ngu ngốc. Tôi đối với cô không có chút hứng thú, chỉ là nhìn không thuận mắt hành động của người khác thôi”.
“Tôi không thể đi một mình, tôi còn có mẹ. Nếu như anh có thế để cho mẹ tôi bình an vô sự rời khỏi, tôi đồng ý đi theo anh”. Ninh Tự Thủy nín thở. Trên thế giới này cô chỉ còn lại một mình mẹ là người thân, dù sao chăng nữa cũng không thể để cho mẹ bị Kỷ Trà Thần làm tổn thương.
“Tốt. Tôi đồng ý với cô. Chờ tin tức của tôi. Đô đô. . . . . .”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng đô đô, hai mắt Ninh Tự Thủy khép hờ, hốc mắt càng rất đau, tim rất đau. Chiếc nhẫn kim cương nơi ngón áp út lóe sáng chói mắt, nhưng lúc này hình như đang châm chọc cô. Tìm được số điện thoại của mẹ: “Mẹ, nếu có người đến đón mẹ rời đi, mẹ hãy đi cùng hắn. Nhớ là tìm cơ hội rời đi. Không cho bất cứ kẻ nào tìm đến mẹ”.
“Thủy Thủy, xảy ra chuyện gì?” tiếng Ninh mẫu trong điện thoại truyền đến.
“Mẹ, đừng hỏi! Tóm lại mẹ nghe lời của con, nhất định không được để bất cứ ai tìm được, nhất là người của Kỷ Trà Thần. Trước kia hắn đưa cho mẹ thẻ tín dụng, không nên dùng, khi cha còn sống có để lại tiền, con đã lén mở một trương mục để trong tủ sắt, mẹ cầm tiền đi đâu cũng được. Tóm lại không nên để người ta tìm được. Nhất định phải chú ý an toàn”. Giọng nói Ninh Tự Thủy lo lắng, có vẻ khác thường. Cho dù người thần bí đó cam kết sẽ bảo vệ mẹ bình an, nhưng cô cũng không biết đối phương là ai, làm sao có thể yên tâm đem mẹ giao cho hắn !
“Con và Kỷ Trà Thần xảy ra chuyện gì sao? Tự Thủy, con đừng hù dọa mẹ! Nếu như cãi nhau, con. . . . . .”
“Mẹ, nghe lời của con có được hay không? Con van xin mẹ”.Giọng nói Ninh Tự Thủy nghẹn ngào. Mẹ, thật xin lỗi. Không phải là con không nói cho mẹ biết, chỉ là con không muốn để cho mẹ lo lắng, con không thể để cho mẹ bị tổn thương.
“Ôi! Được rồi! Mẹ nghe lời của con! Nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, phải chăm sóc tốt cho mình”.
“Vâng. Mẹ cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình. Nhớ giữ cách liên lạc giữa chúng ta”. Ninh Tự Thủy không yên lòng dặn dò.
“Tốt”.
Ninh Tự Thủy buông điện thoại di động xuống, nước mắt rơi xuống. Ánh mắt nhìn cái giường lớn mềm mại, ba năm nay bọn họ đều ngủ ở trên giường lớn này, ấm áp như vậy; hôm nay chỉ còn lại lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình cô đếm không hết nước mắt, cùng một bụng đầy khó hiểu, uất ức.
Bảy ngày sau.
“Ninh Tự Thủy! !” Kỷ Trà Thần đạp tung cánh cửa trắng, hung hăng, hai tròng mắt tức giận, trên trán không che giấu được mệt mỏi, đứng ở cửa, giống như một đốm lửa, muốn thiêu đốt người ta.
Ninh Tự Thủy để quyển sách trên tay xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, đã sớm đoán được hắn sẽ như thế. Trầm mặc, không nói một lời.
“Mẹ cô đâu? Bị gian phu của cô đón đi rồi phải không? Rốt cuộc cô không nhịn được rồi hả ? Hả?” Kỷ Trà Thần từng bước, từng bước đi tới trước mặt cô, trên cao nhìn xuống, ngón tay nắm chặt cằm của cô, dùng sức rất lớn, da thịt trắng nõn rất nhanh ửng đỏ một mảng.
“Tôi không biết anh nói gì”. Ánh mắt Ninh Tự Thủy quật cường, sạch sẽ trong suốt nhìn hắn.
“Cô mới vừa gọi điện thoại cho mẹ cô xong, ngày thứ hai, bà ta đã im hơi lặng tiếng biến mất rồi, cô muốn tôi tin chuyện này chỉ là trùng hợp sao?” Trên mặt Kỷ Trà Thần gân xanh nổi lên. Nếu như có thể, hắn thật muốn bóp chết cô gái không biết chết sống này.