"Đừng khách sáo với tôi.” Lý Tuệ Kiều thấy hản chấp nhận thì trong lòng cũng rất vui vẻ.
Tính tiền xong, Trần Minh lập tức đi lái xe.
"Anh Hạo, Maybach kìa!" Bạch Tuyết vừa bước xuống từ một chiếc BMWs thì trông thấy một chiếc Maybach chạy đến cửa chính nhà hàng, hai mắt cô ta lập tức phát sáng.
Trên chiếc BMW có một người khác bước xuống, đó là chủ tịch Lý Hạo Tôn của ngân hàng cô ta đang làm việc.
Lý Hạo Tồn nhìn về phía bảng số xe của chiếc Maybach kia, đôi mắt lập tức sáng lên: “Lý tổng!"
"Ừm?" Lý Tuệ Kiều ôm Tiểu Yến Tử đi ra từ nhà hàng, nghi ngờ nhìn anh ta một cái: “Anh là?"
"Chào Lý tổng, tôi là chủ tịch của ngân hàng Hạo Đãng – Lý Hạo Tồn, cùng họ với cô.” Lý Hạo Tôn kích động vội vàng. móc danh thiếp ra muốn đi qua nịnh bợ: “Tôi đến công ty để chào hỏi cô, nhưng lần nào thư ký cũng nói cô bề bộn nhiều việc, không tiện quấy rầy cô. Không nghĩ tới lại gặp được cô ở đây, thực sự là…”
"Ngại quá con gái tôi đang ngủ, làm phiền anh giữ khoảng cách với tôi ít nhất ba mét” Anh ta còn nói chưa hết lời thì Lý Tuệ Kiều đã nhíu mày rời xa.
Hả!
Lý Hạo Tồn như nuốt phải con ruồi xanh, khuôn mặt trở nên xanh lè.
Vấn đề là anh ta đường đường là chủ tịch, xanh mặt cũng không thể không cười làm lành: “Ha ha, ngại quá Lý tổng, vừa rồi tôi không chú ý tới con gái cô, thật xin lỗi. Hi vọng cô tha thứ, đừng chấp nhặt với tôi.”
"Làm phiền cậu.” Lý Tuệ Kiều liếc nhìn anh ta, không có hứng thú làm quen mà trực tiếp chui vào trong xe và nói với Trần Minh.
Trần Minh liếc nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng hơi nhếch lên, cố ý dùng âm lượng lớn hơn so với bình thường: "Chị Tuệ
Kiều, cần tôi thắt dây an toàn cho chị không?"
"Được, giờ tôi không tiện lắm.” Lý Tuệ Kiều khẽ gật đầu.
Nhưng sau khi nói xong, cô chợt nhớ tới trước đó mình cũng từng thắt dây an toàn cho Trần Minh, nhịp tim cô đột nhiên tăng tốc.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Minh cúi người áp tới, một mùi hormone đàn ông lập tức xông vào mũi cô.
Toàn thân Lý Tuệ Kiều lập tức căng thẳng, nín thở ngồi nhìn.
"Xong rồi.” Răng rắc một tiếng, Trần Minh đã cài xong rồi lái xe chạy về phía trước.
Thật nhanh!
Lý Tuệ Kiều âm thâm thở dài một hơi, đồng thời trong lòng hơi mất mát, vừa rồi sao hắn không dán gần hơn một chút?
Không đúng, mình làm sao vậy! Điên rồi sao! Vừa quen hắn mà sao có thể nghĩ đến chuyện này!
Cô vội vàng nhằm mắt lại, hít sâu để bình ổn nỗi lòng.
"Trần Minh?" Nhìn chiếc Maybach đi xa, Bạch Tuyết sững. sờ ngay tại chỗ.
Cô ta cảm thấy giọng nói của người đàn ông vừa rồi trong xe rất giống Trần Minh.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Lý Hạo Tồn thì cảm thấy đau đớn và ảo não khi bị người †a hoàn toàn ngó lơ, anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi vò tấm danh thiếp mạ vàng thành một cục: “Em nói cái gì?"
"Không, không có gì." Bạch Tuyết läc đầu, cười tự giễu một tiếng.
Làm sao có thể là thăng ăn hại Trần Minh kia được, hẳn còn giữ không nổi vị trí chủ quản thì làm sao thân thiết với Lý Tuệ Kiều được chứ?
Cả Lý Hạo Tồn cũng bị làm lơ, hắn càng không có khả năng!
Nhất định là mình nghe lầm thôi.
Cô ta lại khinh thường cười một tiếng.
Thấy cô ta cười như thế, lòng tự trọng nhạy cảm của Lý Hạo Tôn lập tức bị kích thích, anh ta hung tợn nhìn chằm chăm cô: “Cô đang cười nhạo tôi?"
"A? Không phải anh Hạo, anh đừng hiểu lầm, em không phải đang cười anh.” Bạch Tuyết vội vàng giải thích.
Lý Hạo Tồn bắt lấy cánh tay cô ta: “Không phải? Vậy vừa rồi cô cười cái gì?"
"Em… AI" Bạch Tuyết muốn giải thích, nhưng Lý Hạo Tồn đã tràn ngập tức giận mà vung tay tát thằng vào mặt cô ta.
"Con điếm! Mày quên ai cho mày tiền, mua túi xách, dẫn mày ra vào những nơi cấp cao sao? Là tao! Lý Hạo Tồn!" Lý Hạo Tồn quát lên: "Ông đây không băng được con đàn bà Lý Tuệ Kiều kia, nhưng thứ như mày không có tư cách chế giễu †ao! Về sau còn dám cười thì tao tát chết mày!"
"Dạ, dạ!" Bạch Tuyết bụm mặt, sợ hãi nói: “Em không dám nữa, anh Hạo, anh tha cho em đi, đêm nay em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt.”