"Đúng vậy phó chủ tịch Đổng, vừa nãy tên Trần Minh kia cực kỳ kiêu ngạo! Ngài nhất định phải xử lý hắn!" Đám người kia cũng kêu lên.
Đổng Chí Hải lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, người bên cạnh lập tức châm lửa cho ông ta: "Anh Đổng, anh hút thuốc sao."
"Hừ!" Đổng Chí Hải rít một hơi, lạnh lùng nói: "Để mai rồi tính sổ với cậu ta."
"Hôm nay giải tán hết đi."
"Vâng, phó chủ tịch Đổng!" Đám người kia vui vẻ trong lòng.
Đổng Hưởng Mã vẫn còn không hài lòng: "Anh à, không phải chúng ta biết hắn ở đâu sao? Đêm nay không thể xử lý hắn luôn sao?"
"Chuyện này cần chúng ta phải ra tay sao?" Đổng Chí Hải liếc mắt nhìn gã, có chút phiền lòng. Không hiểu sao ông ta lại có một người em trai ngu xuẩn như vậy chứ!
Đổng Hưởng Mã sửng sốt, sau đó cười nham hiểm nói: "Ha ha, vẫn là anh nghĩ sâu xa hơn eml Em đều nghe theo anh hết."
"Ừm"" Đổng Chí Hải gật đầu, điếu thuốc còn chưa hút xong đã bị ông ta quăng xuống đất, dẫm chân lên mấy cái.
Trần Minh, để tôi xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu! Sáng hôm sau, Trần Minh vừa mới đến trước cửa công ty.
Tiểu Khương đã kích động chạy tới: "Anh Trần, anh không kiểm tra điện thoại sao? Sao còn đi làm vậy!"
"Xảy ra chuyện gì à?" Trần Minh hỏi.
Tiểu Khương cười khổ nói: "Anh đắc tội gì Đổng mập kia rồi?"
"Hắn ta gọi một đám bảo vệ đến canh cửa, chỉ cần anh đến công ty sẽ đánh gãy chân của anh!"
"Ồ, hóa ra là hắn ta à" Trần Minh cong môi, sải bước vào công ty.
Tiểu Khương hoảng sợ, vội vàng giữ chặt tay hắn: "Anh Trâần!? Tôi không nói đùa với anh đâu, Đổng mập thật sự…"
"Tiểu Khương, cậu đang làm gì vậy?" Đổng Hướng Mã dẫn theo một đám người ra ngoài, trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười lạnh lùng.
Mấy bảo vệ cũng cầm gậy bước ra, vẻ mặt họ vô cùng dữ tợn, không có chút thiện ý nào. "Trần Minh, mày thật là to gan, đắc tội anh Đổng mà còn dám tới công ty sao!"
"Có gì không dám chứ?" Trần Minh cười nói, đi về phía họ.
Tiểu Khương thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch, không ngừng toát mồ hôi, buông tay Trân Minh ra. Nhưng hai giây sau cậu lại nghiến răng đuổi theo Trần Minh. "Mẹ nói, mình đúng là đồ ngốc mài"
"Anh Trần, nếu hôm nay tôi bị anh hại chết, thì kiếp sau anh làm con tôi để chuộc tội đi!"
"Anh em tốt." Trần Minh cười ha ha, trong lòng có chút vui mừng.
Tiểu Khương được một tay hắn dẫn dắt, nói là có tình cảm thầy trò cũng không quá. Nhưng trong thế giới mà lợi nhuận được đặt lên hàng đầu như công ty này, đệ tử không giết sư phụ là quá tốt rồi.
Nhưng trong hoàn cảnh thế này mà cậu vẫn dám đi theo Trần Minh, không phải anh em ruột, nhưng còn hơn cả anh em ruột!
"Nghe này, từ hôm nay trở đi Trần Minh tôi sẽ leo lên trên, chỉ cần tôi có đồ ăn thì sẽ không để cậu phải chịu đói!"
"Đã là lúc nào rồi mà anh còn không quên vẽ cho tôi một cái bánh ngon vậy. Anh Trần, tôi ngốc thì thôi đi, anh còn không biết quay đầu chạy à!" Tiểu Khương cười mắng.
Trân Minh cười nói: "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, đợi anh đây mang phúc tới cho cậu đi."
"Trần Minh, mày thật là to gan!" Thấy bọn họ còn dám xông lên, sắc mặt Đổng Hưởng Mã vặn vẹo.
Không ngờ hắn không coi bọn họ ra gì!