"Vợ ơi, anh về rồi…"
Trần Minh mở cửa, trong nhà tối om, chứng tỏ Bạch Tuyết vợ hắn cũng không có nhà.
Hản nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Trần Minh thở dài một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho vợ.
"Em thích sự chia ly, khiến phấn hoa rơi đầy trên đất…" Tiếng nhạc chờ vang lên khoảng hai phút mới có người bắt máy.
"Alo, có chuyện gì vậy?" Giọng điệu của Bạch Tuyết qua điện thoại lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi em khi nào về?”
"Tối nay là sinh nhật bạn thân em, em phải ở cùng cô ấy, từm, không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây."
"Ai vậy? Em đang ở đâu?"
"Ôi, nói ra anh cũng không quen, vậy nhé, bọn họ gọi em rồi…" Bạch Tuyết nói xong dứt khoát cúp điện thoại.
Nghe tiếp bíp bíp truyền ra từ điện thoại, Trần Minh không khỏi tức giận muốn gọi lại ngay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng đành nhịn xuống.
Trần Minh và Bạch Tuyết xem như thanh mai trúc mã, kết hôn nhiều năm rồi mà tình cảm vẫn sâu đậm, không biết có bao nhiêu người ghen tị, nhưng từ khi Trần Minh bị giáng chức trưởng phòng thì thái độ của vợ hắn cũng dần dần thay đổi, cuối cùng thay đổi 180 độ.
"Bạch Tuyết, cô đừng có quá đáng, ai cũng có lúc nghèo. khó, chờ tôi khá lên thì cô cũng đừng hối hận."
Trần Minh áp chế lửa giận, vào phòng lấy đồ lót rồi đi vào phòng tắm, vô tình làm đổ thùng rác, đang định đỡ nó lên thì hai mắt đột nhiên nheo lại.
Một cái quần lót bị rách một khe dài trong thùng rác vô cùng bắt mắt.
Trần Minh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, không khỏi hoài nghỉ trong lòng. Vợ hắn sẽ không vô cớ xé rách quần lót của mình, hơn nữa vị trí này cũng khá dày, không thể này vô tình bị rách được, chẳng lẽ là người đàn ông nào đó?
Lúc này Trần Minh lại phát hiện trên vết rách còn sót lại một ít tàn dư màu trắng đục mờ nhạt.
Điều này khiến cho Trần Minh không khỏi nghĩ đến một cảnh tượng: Vợ mình bị người nào đó vén váy lên từ phía sau, với một ngón tay vào đũng quần tạo ra một khe hở, sau đó xé toạc một cách thô bạo, rồi đâm vào từ phía sau.
Giống như cảnh tượng vừa thấy ở văn phòng, cơ thể mập mạp của Đổng Chí Hải dán chặt vào mông của Liễu Mi, càng nghĩ càng kích thích.
Trần Minh cần chặt răng, run rẩy nhặt cái quần tất đen lên. Hắn nhìn vết ướt ướt ở giữa, đưa lên mũi ngửi thử, mùi tanh nồng nặc ập đến, cực kỳ giống với vết bẩn do đàn ông để lại.
Vợ mình bị một người đàn ông xé quần lót, còn để lại dấu vết này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể tưởng tượng ra được.
Trần Minh cảm thấy tuyệt vọng và tức giận vì bị phản bội.
"Mình muốn giết hắn, mình nhất định phải giết thăng chó đó…
Trần Minh nổi điên lao ra khỏi phòng tắm, cầm lấy điện thoại gọi cho Bạch Tuyết.
Có người bắt máy nhưng cũng nhanh chóng cúp máy, Trần Minh gọi lại thì nghe thấy thông báo chủ nhân của điện thoại đã tắt máy.
“Gian phu dâm phụ, các người chờ đó cho tôi."
Trần Minh yếu ớt ngã xuống sô pha, qua hồi lâu mới chậm rãi lấy một điếu thuốc ra, run rẩy châm lửa.
Bình thường ở nhà hắn không dám hút thuốc, nhưng bây giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Bây giờ trong đầu Trần Minh chỉ có một suy nghĩ, tìm được tên gian phu kia, sau đó giết chết hẳn ta.
Trần Minh không ngủ cả đêm, bởi vì chỉ cần nghĩ đến Bạch Tuyết đang nằm dưới thân người khác thở dốc, hắn liền có cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tim, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đêm nay Trần Minh suy nghĩ rất nhiều, có khoảng thời gian hắn và Bạch Tuyết mới quen nhau, có thời gian hạnh phúc sau khi kết hôn, nhưng nhiều nhất vẫn là làm thế nào tìm được tên gian phu kia, làm thế nào để trả thù.
Sáng hôm sau.
Đồng hồ báo thức vẫn reo đúng giờ, Trần Minh thử gọi lại cho Bạch Tuyết nhưng dù có gọi thế nào thì bên kia vẫn tắt máy.
"Được, cô đã vô sỉ như vậy thì cũng đừng trách tôi tàn nhẫn.
Trần Minh biết rõ bây giờ mình có làm gì cũng vô dụng, muốn trả thù cũng phải tìm được tên gian phu kia trước.
Hản hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau khi ăn sáng dưới lầu xong thì lại đi xe điện đến công ty.
Vừa đến công ty quẹt thẻ xong, Trần Minh liền thấy Liễu Mi đã đứng trước cửa văn phòng đợi hắn.
"Trần Minh, bây giờ anh càng ngày càng to gan rồi, sáng thứ hai đã đi muộn, phương án tôi bảo anh làm hôm qua đến bây giờ cũng chưa thấy gửi cho tôi?"
Dáng vẻ cao cao tại thượng của cô bây giờ so với dáng vẻ dâm đãng tối qua cứ như hai người khác nhau vậy.
"Muộn?" Trần Minh cười lạnh hai tiếng, nhìn Liễu Mi tối qua còn nằm dưới thân người khác mà hôm nay đã ra vẻ thanh cao, nói: "Rõ ràng vẫn còn một phút, sao lại thành đến muộn rồi?"
Hắn vốn không muốn dây dưa với người như Liễu Mi, nhiều năm qua phải sống một cuộc sống vất vả, Trần Minh cũng đã từ bỏ việc có thể làm trưởng phòng nữa hay không rồi, chỉ cần có thể làm việc yên ổn là tốt.
Nhưng tối qua phát hiện vợ phản bội mình, gia đình vẹn toàn của hắn đã vỡ thành mảnh vụn, bây giờ công việc này đối với Trần Minh mà nói có cũng được mất cũng chẳng sao, hơn nữa đêm qua còn nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy, hắn còn có thể sợ ả tiện nhân này nữa sao?
"Anh còn dãm cãi? Phương án đâu?" Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Minh, Liễu Mi mím môi tức giận.
Cô không ngờ Trần Minh vẫn luôn tham sống sợ chết lại dám chống đối mình trước mặt mọi người, cô tức giận đến run rẩy, quát lớn: "Theo tôi vào trong."
Hai người một trước một sau đi vào văn phòng giám đốc. Những đồng nghiệp khác đều cúi đầu, không ai dám nhìn.
Công ty này vốn là một công ty liên doanh, tuy môi trường làm việc không được tốt nhưng lương cao thưởng cao, không ai muốn mất đi công việc ổn định lương cao này, nên đương nhiên sẽ không có ai dám có ý định bênh vực kẻ yếu.
"Trần Minh, phương án hôm qua tôi giao cho anh anh đã làm xong chưa?" Liễu Mi mặc bộ váy công sở bó sát người, tóc búi cao, vừa mới vào đã hung hăng ném tập tài liệu trong tay lên bàn.
Cô kiêu ngạo nhìn Trần Minh, quát: "Nếu hôm nay không nộp phương án cho tôi thì anh cút khỏi đây cho tôi, ở đây không nuôi người nhàn rỗi."
Liễu Mi tức giận đến nỗi ngực phập phồng, nhìn như sắp vỡ ra, cô nhìn chằm chăm Trần Minh, ước gì hẳn từ chức.
Như vậy cô cũng coi như giải quyết xong một cái gai trong mắt.
"Vẫn chưa làm xong" Trần Minh bình thản ngồi xuống đối diện Liễu Mi, thản nhiên nói: "Không phải cuối tuần được nghỉ sao? Công ty cũng không trả tiền tăng ca cho tôi."
"Hơn nữa, muốn sa thải tôi thì cũng được thôi, phải bồi thường tài chính cho tôi. Tôi không tham đâu, dựa theo quy định thì ít nhất phải trả hai năm tiền lương đúng không?"
Cái gì?
Liễu Mi sửng sốt, cô không ngờ Trần Minh lại dám nói vậy với mình, còn dám yêu cầu bồi thường tài chính? Chưa có ai trong công ty này dám lấy số tiền đó!
Hơn nữa, cô cảm thấy Trần Minh hôm nay không giống bình thường, có chút nghi ngờ, bình thường Trần Minh rất nhát gan, cho dù bị giáng chức trưởng phòng cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
Bốp!
Liễu Mi đập bàn, tức giận nhìn Trần Minh hỏi: "Anh điên rồi sao, anh có biết mình đang nói gì không?”
"Tôi cho anh một cơ hội từ chức là đã nể mặt anh lắm rồi, đừng không biết xấu hổ."
"Tôi nói anh biết, nếu không muốn bị đuổi việc thì tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cbo tôi, nếu không tôi có cả trăm cách để khiến anh cút khỏi đây."
"Còn chuyện bồi thường thì anh năm mơ đi, anh nghĩ luật sư của công ty để cho có thôi sao?"
Liễu Mi đắc ý, cô cười lạnh ngồi lại xuống ghế, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
"Liễu tổng thật uy phong, đêm qua cô cũng không phải dáng vẻ này nha. Ha ha, đừng nóng vội, cô xem cái này trước đi rồi hẳn quyết định."
Trần Minh cũng tức giận lấy điện thoại ra, mở đoạn video đã quay tối qua.
Này thì giả vờ, cùng lắm cá chết lưới rách, có gì phải sợ chứ.