Đội trưởng đội bảo vệ không phải là một vị trí cao, nhưng vì là họ hàng của giám đốc phòng an ninh Lưu Tử Thanh nên được du di nhiều hơn, thường ngày cũng có thể nhận được rất nhiều phúc lợi, hơn nữa lương của công ty cao và phúc lợi tốt, hắn ta cũng không có năng lực gì cả, chắc chắn không thể tìm được một công việc tốt như vậy ở nơi nào khác nên hắn ta rất để bụng công việc này.
Lưu Á Linh nói: "Tôi không nhầm đâu, sếp Vương đích thân gọi điện, bảo tôi đến gặp cậu, được rồi, tôi đã thông báo cho cậu rồi, cậu mau chóng đi xử lý đi."
Nói xong bà ấy quay người bỏ đi.
Phùng Binh suy sụp.
Lưu Á Linh đột nhiên quay trở lại.
"Giám đốc Lưu, xin chị hãy cho tôi một cơ hội nữa!"
Phùng Binh cầu xin, xém chút đã quỳ xuống.
Lưu Á Linh cũng không thèm nhìn hắn ta, bà ấy mỉm cười hiền lành với Đỗ Thanh Trần nói: “À, Đỗ Thanh Trần, sếp Vương nói, từ nay cậu sẽ là đội trưởng đội bảo vệ, một lát nữa bộ phận nhân sự sẽ chính thức viết thông báo, báo cho cậu biết trước một tiếng, nhân tiện, cậu có thể bàn giao công việc với cậu ta, chúc mừng."
Đỗ Thanh Trần lễ phép nói: “Cảm ơn giám đốc Lưu, đã vất vả rồi.”
Lưu Á Linh vừa rời đi, Phùng Binh đã hoàn toàn suy sụp, hắn ta trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên họ Đỗ, tất cả đều là do cậu gây ra, sao cậu lại thâm độc như vậy, chắc chắn cậu đã nói gì đó với sếp Vương, cậu quá quỷ quyệt, tôi không để yên cho cậu đâu!"
“Không cần phải bàn giao công việc gì đâu, dù chỉ một giây thôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi nhắc cho anh biết, tính tình tôi không tốt lắm, nếu không muốn bị đánh thì tốt nhất anh nên cút nhanh đi."
Đỗ Thanh Trần thờ ơ nói.
Trương Khuê đột nhiên phấn khích kêu lên: "Đúng vậy, anh không nghe thấy đội trưởng Đỗ nói gì sao, họ Phùng, mẹ nó anh cũng có ngày hôm nay, bình thường anh vẫn luôn tống tiền chúng tôi, đây là quả báo, cút con mẹ anh đi!"
"Nếu bây giờ anh còn không chịu đi, coi chừng hai anh em chúng tôi không khách khí với anh đâu, anh còn cho rằng mình là đội trưởng sao, người như anh lẽ ra nên cút khỏi công ty từ lâu rồi!" Ngũ Ba cũng mắng.
Hai người có chung kẻ địch.
Bọn họ đã có ác cảm với Phùng Binh từ lâu, bình thường phải nhượng bộ thỏa hiệp, nhưng bây giờ, bọn họ đã hoàn toàn được bung xõa ra.
Phùng Binh cũng biết bình thường mình đã làm quá nhiều chuyện trái đạo đức, không dám ở lại nữa, mà hoảng sợ chạy ra ngoài.
Trong phòng bảo vệ, vẻ mặt Trương Khuê có chút gò bó nói: "Đội trưởng Đỗ, sau này nếu có chuyện gì, anh cứ bảo hai người chúng tôi làm là được."
Ngũ Ba vội vàng nói: “Đúng vậy, từ nay về sau chúng tôi nhất định sẽ nghe lời đội trưởng, anh bảo chúng tôi đi về phía đông, chúng tôi sẽ không bao giờ chạy về phía tây.”
Đỗ Thanh Trần dở khóc dở cười: “Hai người có mệt không vậy?”
"Không mệt, có phải có chuyện gì cần chúng tôi làm không?" Trương Khuê xoa tay chuẩn bị.
Đỗ Thanh Trần cười khổ nói: “Vừa rồi còn muốn làm anh em với tôi, muốn cùng nhau uống rượu, bây giờ lại xa cách với tôi như vậy, tôi cũng thấy lạ, chỉ là đội trưởng đội bảo vệ, cũng đâu phải là chức vụ lớn lao gì, hai người có cần phải làm đến mức này không, hai người còn làm vậy, thì tôi càng cảm thấy khó xử, chúng ta có thể làm anh em bình thường thôi được không?"
“Sao anh không nói sớm, làm chúng tôi hồi hộp quá.”
Ngũ Ba đấm vào ngực Đỗ Thanh Trần, cười ha ha: "Được rồi, người anh em này, chúng tôi nhận chắc rồi, sau này, chúng tôi sẽ gọi anh là anh Trần."
"Đúng vậy, từ nay về sau chúng tôi sẽ gọi anh là anh Trần, đừng để các anh em thất vọng, à, nhân tiện, buổi tối còn có một vài nhân viên bảo vệ trực đêm, lúc sau chúng ta bàn bạc một chút, khi nào chúng ta có thể tụ tập cùng nhau, làm tiệc chúc mừng cho đội trưởng.”
Trương Khuê cũng cười vui vẻ nói.
“Uống rượu cũng được, nhưng tôi mời các cậu chứ không phải các cậu mời tôi, nếu không thì khỏi phải bàn nữa.” Đỗ Thanh Trần cười nói.
"Ai mời cũng được."
Trương Khuê nói xong, đột nhiên tò mò hỏi: "Anh Trần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì?"
"Anh làm cách nào để Phùng Binh bị sa thải vậy?"
"Đó là quyết định của sếp Vương."